Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 394

Chương 394:

 

Ngô Thiên Nhất không thèm nghĩ mà từ chối thẳng thừng luôn.

 

Nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của Tiêu Văn Khanh, ông ta giải thích: “Mặc Kính Đằng đang đợi chúng ta xuất hiện đấy, bây giò anh rất thích trò chơi địch ngoài sáng ta ở trong tối này, chúng ta ở trong tối, muốn đối phó với ông ta rất dễ dàng. Chúng ta chờ thêm đi, chờ chúng ta ra được nước ngoài rồi sẽ đón Tử Hiên qua.”

 

“Giáo sư Phó sẽ giúp chúng ta chứ?”

 

Tiêu Văn Khanh luôn cảm thấy giáo sư Phó có chút gì đó đáng sợ, không hiểu sao mỗi lần đối mặt với ông ta, bà ta lại có cảm giác như đang ở trong hầm băng.

 

“Sẽ giúp thôi, kẻ thù của ông ta là nhà họ Cố mà kẻ thù của chúng ta là Mặc Tu Trần. Cố Khải và Mặc Tu Trần là anh em tốt của nhau, ông ta đang nghiên cứu một loại thuốc mới, khi loại thuốc mới này được nghiên cứu thành công, ông ta sẽ đầu độc nhà họ Có.”

 

Ngô Thiên Nhất và Phó Kinh Nghĩa luôn liên lạc với nhau, vì vậy ông ta cũng đang chú ý đến những diễn biến mới nhất của Phó Kinh Nghĩa.

 

“Vậy thì tốt, bây giờ mỗi ngày đều bị kìm hãm ở nhà, em sắp phát bệnh rồi.”

 

Trên mặt Tiêu Văn Khanh lại nở nụ cười, ra nước ngoài bà ta sẽ được tự do.

 

Thành phố G.

 

Kể từ khi Mặc Tu Trần tung tin về vụ bê bối của Mặc Kính Đằng cho giới truyền thông vào ngày hôm đó, mấy ngày nay ông ấy vẫn luôn trồn trong biệt thự, không đi đâu cả.

 

Ngay cả Mặc Tử Hiên cũng xin nghỉ phép, cùng ông ấy ở trong biệt thự.

 

Đàm Mục đang nghỉ phép, Ôn Nhiên làm tất cả các công việc trước đó của anh ấy, cô bắt tay nhanh chóng làm việc, đối với cô mà nói những việc đó cũng không làm khó được cô. Cô có một ngày làm việc phong phú, lại còn được ở cùng với người mình yêu, đương nhiên tâm trạng của cô rất vui vẻ.

 

Đã nhiều ngày rồi Lạc Hạo Phong không đến bệnh viện thăm Bạch Tiểu Tiểu, dường như là từ sau khi mẹ Bạch có tình để cho Cố Khải và Bạch Tiểu Tiểu phát triển thêm một bước, anh ấy đã không đến bệnh viện nữa.

 

Chuyến tham quan diễn thuyết của Thẩm Ngọc Đình tạm thời kết thúc, cô ấy bắt đầu làm việc tại bệnh viện Khang Ninh, mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn ở trong phòng khám.

 

Chiều thứ hai, cô ấy dành thời gian để đến văn phòng của Cố Khải.

 

“Anh họ, bây giờ anh có rảnh không?”

 

Thẩm Ngọc Đình đóng cửa, đi đến trước bàn của Có Khải.

 

Cố Khải đang nhìn vào một bản CT đầu, khi Thẩm Ngọc Đình bước vào, anh ấy mỉm cười, đặt CT xuống và nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 

Thẩm Ngọc Đình kéo ghế trước bàn làm việc ra ngồi xuống, quét qua bản CT đặt trên bàn, mím môi, sau đó cô ấy nói: “Trong lòng em có một câu hỏi đã muốn hỏi anh từ lâu.”

 

Cố Khải khẽ nhướng đôi lông mày đẹp trai, hơi cao giọng: “Ò? Câu hỏi gì thế, về y học à?”

 

“Không phải, đó là về Tu Trần.”

 

Lời nói của Thẩm Ngọc Đình khiến Có Khải giật mình, ánh mắt đen láy lóe lên vẻ kỳ lạ, anh ấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Thảm Ngọc Đình, lông mày của anh ấy giãn ra: “Có phải em muốn hỏi, căn bệnh năm đó của Tu Trần mà cả thành phố đều biết là thật hay giả phải không?”

 

“Đúng vậy, em chính là muốn hỏi chuyện này.”

 

Thẩm Ngọc Đình mím môi, nhìn chằm chằm Có Khải.

 

Cô ấy vẫn luôn không hiểu, Mặc Tu Trần bị bệnh ở trên phương diện đó và toàn bộ thành phó đều biết.

 

Nhiều năm qua, bên cạnh anh chưa từng có phụ nữ, nếu là người gần gũi nhát thì chính là cô ấy.

 

Có Khải thu lại nụ cười, anh ấy nhìn Thẩm Ngọc Đình, nghiêm nghị nói: “Ngọc Đình, bệnh của Tu Trần đã được một nhóm chuyên gia khám và tư vấn, cuối cùng họ đều đồng ý cho rằng cả đời này cậu ấy sẽ không khỏi lại.”

 

“Nhưng mà, tại sao sau này anh ấy lại?”

 

Sắc mặt Thẩm Ngọc Đình thay đổi, cô ấy không tin bệnh của Mặc Tu Trần sẽ đột nhiên lành lại.

 

“Tại sao sau này lại khỏi đúng không?” Cố Khải nhẹ nhàng nói: “Có lẽ bệnh của cậu ấy không phải chỉ vì do thể chát, mà còn có tâm lý. Em cũng biết đó, lúc đó cậu ấy còn rất nhỏ mà đã phải chịu tổn thương lớn như vậy, ảnh hưởng tới tâm lý lớn hơn nhiều so với tổn thương thân thể, dẫn đến sau này dù có chữa trị bằng phương pháp nào cũng không có tác dụng.”

 

Cho dù Thẳm Ngọc Đình không tin lời giải thích này thì cô ấy vẫn phải tin.

 

Sắc mặt cô ấy hơi tái nhợt, mấy ngày qua cô ấy ở bên ngoài, cô ấy vẫn luôn nhớ đến anh, đã tìm mọi cách nhưng vẫn không thể quên được anh.

 

“Lần trước, em tình cờ gặp Tu Trần ở khoa chuyên khoa nam.”

Bình Luận (0)
Comment