Cưỡng Cầu - Trúc Giản Ẩm Trà Khách

Chương 13.1

Dù từ hôm đám cưới Thẩm Tùy đã biết ba sẽ không bao giờ hiểu sự lựa chọn của hắn nhưng hắn thật sự không ngờ vào ngày hôm nay, sau tận ba năm mà ba vẫn nhất quyết cho rằng chuyện giữa hắn và Cố Niệm Đường chỉ là chơi bời nhất thời, đến cuối hắn sẽ chọn Phương Dao.
Điều khiến Thẩm Tùy càng bất lực chính là không chỉ Thẩm Túc Ngộ có suy nghĩ này mà tất cả bạn bè thân thiết của hắn đều cảm thấy như vậy.
Thẩm Tùy tắt màn hình di động, hai chữ "tồi tệ" cũng không đủ để miêu tả tâm trạng hắn lúc này.
Quay trở về phòng ngủ, Cố Niệm Đường đang ngồi tựa lưng vào đầu giường hút thuốc. Người đàn ông híp mắt, vẻ mặt thản nhiên, chăn bông vắt ngang qua eo anh, thân trên trần trụi phủ kín dấu hôn. Anh khẽ nâng cằm nhả khói thuốc, trông có vẻ đang vô cùng thoải mái.
Thấy Thẩm Tùy đi vào, anh quay sang nhìn hắn rồi vẩy tàn thuốc vào gạt tàn trên tủ đầu giường, "Làm nữa không?"
Sau khi thỏa mãn kỳ mẫn cảm của alpha, hầu hết omega đều sẽ toàn thân mất sức, không ít người còn hôn mê ngất xỉu.
Tiếc rằng điều này chắc chắn sẽ không xảy ra giữa bọn họ.
Tâm trạng của Thẩm Tùy rất phức tạp mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Niệm Đường, đương nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ. Hắn lắc đầu, để điện thoại lên mặt tủ rồi trả lời anh: "Tạm thời không làm nữa."
Cố Niệm Đường dụi tắt thuốc, xoay người xuống giường rồi đi vào phòng tắm.
Tư thế đi của anh bây giờ trông còn lạ lùng hơn bình thường, hai chân gần như không khép được. Alpha trong kỳ mẫn cảm đều sẽ mất kiểm soát và tạo kết trong cơ thể omega, khi đang đắm chìm trong khoái cảm thì không cảm thấy đau, nhưng sau khi làm xong thì bên nhận là omega nhất định vẫn sẽ thấy khó chịu.
Thẩm Tùy vừa nhìn dáng đi này thì lập tức nhận ra lúc nãy bản thân đã nặng tay nhường nào, vội vàng bước tới đỡ lấy Cố Niệm Đường. Người đàn ông quay đầu nhìn hắn không nói gì, thuận theo mà đặt phần lớn thể trọng lên người hắn.
Trong phòng tắm hơi nước mịt mờ, bồn tắm rộng rãi sớm đã được đổ đầy nước ấm và sữa tắm. Thẩm Tùy ôm Cố Niệm Đường giúp anh súc rửa qua bên trong, sau đó hai người cùng ngâm mình trong bồn.
Alpha đang trong kỳ mẫn cảm sẽ dính omega của mình hơn bình thường, trạng thái lúc này của Thẩm Tùy cũng vậy.
Hắn vẫn còn bận tâm về cuộc gọi vừa rồi, nghĩ đến những lời nói của ba nên dù đang ôm Cố Niệm Đường trong lòng mà hắn vẫn cọ cọ mũi môi lên tuyến thể của anh, muốn ngửi được nhiều pheromone hơn.
Hiển nhiên Cố Niệm Đường có rất nhiều kinh nghiệm dỗ dành Thẩm Tùy, từ đầu đến cuối, hương bạc hà luôn lẫn trong hơi nước bao phủ khắp bốn phía giúp Thẩm Tùy cảm thấy yên bình và thỏa mãn.
Hắn híp mắt liếm hôn tuyến thể omega, tự hỏi có nên làm thêm lần nữa trong bồn tắm hay không.
Nhưng nhớ ra người trong lòng vừa hết sốt nên hắn lại từ bỏ.
Phòng tắm rất yên tĩnh, hai người lẳng lặng ôm nhau ngâm nước ấm, từ thân đến tâm đều hoàn toàn thả lỏng. Những chuyện làm lòng vướng bận và bực bội chầm chậm bị tống hết ra ngoài, chỉ còn lại những khoảng trống an yên.
"À đúng rồi, quên mất không hỏi anh." Thẩm Tùy duỗi tay xoa xoa chân trái Cố Niệm Đường, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo dài, "Sao đêm qua anh lại ở trong kho rượu thế?"
Cố Niệm Đường đang nhắm mắt tựa đầu lên ngực hắn, nghe vậy thì lông mày khẽ nhướn, nhàn nhạt trả lời: "Tự dưng muốn uống thôi."
Quen biết bốn năm, kết hôn ba năm, Thẩm Tùy không biết Cố Niệm Đường cũng có lúc đột nhiên muốn uống rượu.
Tay hắn lướt một đường từ chân đến đến ngực người đàn ông, tiếp đến dịch sang nắm lấy tay trái anh. Mười ngón tay đan nhau, siết chặt một lát rồi buông ra, sau đó hắn tập trung chơi đùa với ngón áp út của Cố Niệm Đường.
Vì khi tắm hai người đều cất nhẫn cưới vào một cái hộp nhỏ nên lúc này ngón tay ấy trống trơn, nhưng có lẽ bởi hàng năm đeo nhẫn nên trên ngón áp út đã có một vết hằn lờ mờ.
Thẩm Tùy sờ lên vết hằn rồi mỉm cười, "Cưng à, anh có biết lúc nói dối anh sẽ mím môi không?"
Cố Niệm Đường giật mình, mở mắt ra quay đầu nhìn Thẩm Tùy, ngay sau đó sự rầu rĩ hiện lên trong mắt anh, "Em đang nói dối."
"Đúng, em lừa anh đấy." Thẩm Tùy ôm chặt người trong lòng hơn, cười nói, "Nói thật đi, có ai làm anh khó chịu à?"
"... Không có gì để nói thật cả," Cố Niệm Đường nhếch môi, "cũng không phải là chuyện quan trọng."
Nếu là ba năm trước thì ắt hẳn Thẩm Tùy sẽ bỏ qua, nhưng ba năm bên nhau đã giúp hắn hiểu rõ nội tâm người trước mắt phức tạp đến nhường nào. Nói thật, sống hơn hai mươi năm mà Thẩm Tùy chưa từng gặp người thứ hai có cái tính như anh, ngày nào cũng phải hơn thua với chính mình làm gì chứ.
Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng hắn.
Rõ ràng bọn họ là cặp đôi đã kết hôn ba năm và đánh dấu vĩnh viễn, vậy mà omega của hắn vẫn không tin tưởng hắn, không muốn nói với hắn sự thật.
Thẩm Tùy không hỏi tiếp nữa, ngâm mình thêm một lát rồi bế Cố Niệm Đường ra khỏi bồn tắm.
Đến khi sấy tóc xong rồi trở lại phòng ngủ, hắn cầm di động trên tủ đầu giường lên mới thấy có tận bảy cuộc gọi nhỡ: Một cuộc là của Thẩm Túc Ngộ, sáu cuộc còn lại là mẹ hắn gọi tới.
Thẩm Tùy nhăn mày.
Hắn đang do dự thì điện thoại trên tay đã rung lên lần nữa.
"Không nghe máy à?"
Thẩm Tùy quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Cố Niệm Đường.
Trong đôi mắt ấy không hề có chút thắc mắc hay dò xét nào, như thể đã biết là ai gọi tới và nội dung cuộc gọi này là gì.
Đáp án của câu hỏi bị bỏ ngỏ khi tắm lập tức hiện lên trong đầu Thẩm Tùy.
Hắn nên nghĩ ra từ hôm qua mới phải, năm đó ba mẹ hắn có thể gọi vợ chồng họ Phương đến nhà dùng bữa cùng Cố Niệm Đường thì đương nhiên bây giờ cũng có thể lén lút yêu cầu Cố Niệm Đường ly hôn.
... Nhưng tại sao anh không làm gì hết?
Giống như trước đây, đúng ra anh đã phải ra tay xử lý việc này từ lâu mà không để hắn biết, chỉ cần Cố Niệm Đường muốn thì cho dù là ba mẹ Thẩm hay gia đình Phương Dao anh đều có thể giải quyết nhanh gọn, không để bọn họ có cơ hội nhắc đến chuyện này nữa.
Thẩm Tùy ngơ ngác nhìn Cố Niệm Đường, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một phỏng đoán.
Nếp nhăn giữa lông mày sâu hơn, để tránh cho bản thân nói ra những lời không phù hợp nên hắn mím chặt môi, quay người đi rồi ấn nhận điện thoại.
"Tiểu Tùy à, sao giờ con mới nghe máy thế?" Giọng nói mềm nhẹ của mẹ Thẩm vang lên, "Hôm nay chắc con không phải đi làm nhỉ? Bây giờ con có thể về nhà một chuyến không?"
Thẩm Tùy nhìn bức tường trước mặt, đáp: "Mẹ, con đang ở trong kỳ mẫn cảm."
"Thế à... Không thì con tiêm thuốc ức chế rồi đến đây được không?"
Nếu là ngày thường thì chắc chắn Thẩm Tùy sẽ bật cười thành tiếng. Mặc dù ngành y rất phát triển, thuốc ức chế đã được cải tiến tới bốn lần nhưng vẫn không thể phủ nhận tác dụng phụ của nó. Rõ ràng là máu mủ ruột già, vậy mà mẹ lại có thể nói ra yêu cầu bất chấp sức khỏe hắn như thế... Chẳng qua Thẩm Tùy đã quen rồi.
Hắn hỏi: "Trong nhà xảy ra chuyện gì ạ?"
"Không..." Mẹ Thẩm ấp úng, "Là... ba con... cảm thấy trong người không ổn lắm."
Vừa nghe đã biết là nói dối.
Thẩm Tùy thở dài, "Vì chuyện Phương Dao đúng không?"
Mẹ Thẩm im lặng.
Không nghi ngờ gì nữa, bà đã chịu thừa nhận.
Đột nhiên Thẩm Tùy cảm thấy rất hoang mang. Hắn có thể cảm giác được Cố Niệm Đường vẫn đang đứng sau lưng lẳng lặng nhìn mình.
Trước đây có nhiều lúc dù hai người cãi cọ nhưng Thẩm Tùy vẫn luôn cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho hắn.
Nhưng giờ đây...
Thẩm Tùy xoay người lại.
Người đàn ông khoác áo choàng tắm đang khoanh tay đứng dựa vào cạnh cửa, không biết từ khi nào đã châm một điếu thuốc. Anh cụp mắt, vậy nên Thẩm Tùy chẳng thể nhìn ra được chút cảm xúc nào trong lòng anh lúc này.
"Cố Niệm Đường," Rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được, "anh muốn em đi ư?"
Người anh cứng lại.
Nhưng vẫn tiếp tục im lặng.
Cảm giác đau đớn và chua xót như lan ra vô tận trong lồng ngực Thẩm Tùy.
Kỳ mẫn cảm vẫn chưa kết thúc.
Cơ thể hắn còn rất muốn omega trước mặt, muốn đánh dấu anh, muốn chịch anh đến khi anh chỉ có thể kêu lên vì sung sướng.
Nhưng trái tim hắn lại giống như rơi xuống đáy vực thẳm, thậm chí áp đảo bản năng của alpha.
Lẽ ra hắn nên nghĩ đến điều này sớm hơn. Người có sự lựa chọn tốt hơn không chỉ có mình hắn, Cố Niệm Đường cũng có, tóm bừa một alpha trên đường cũng có độ phù hợp với anh cao hơn con số giữa hai người.
Chán rồi? Hay là đã có niềm vui mới?
Thẩm Tùy rũ mắt, nhớ ra bản thân quên chưa ngắt điện thoại.
Hắn chuyển di động sang tai kia.
Lúc này bỗng có một giọng nói kỳ dị vang lên trong đầu hắn, nó thúc giục Thẩm Tùy hãy đồng ý tiêm thuốc ức chế rồi về nhà ngay lập tức, coi như đây là "hình phạt" dành cho omega trước mặt và nhân tiện nhắc nhở anh rằng: Tôi có bạn đời định mệnh, dù anh chán tôi rồi cũng chẳng sao, tôi có lựa chọn khác tốt hơn anh tỉ lần, tôi sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều nếu tôi rời xa anh...
Chỉ có làm vậy thì nỗi đau đang giằng xé trong lòng mới có thể vơi đi được phần nào.
***

Bình Luận (0)
Comment