Cưỡng Cầu - Trúc Giản Ẩm Trà Khách

Chương 6.2

Thái dương giật liên tục khiến hắn không khỏi giơ tay lên xoa ấn. Thẩm Tùy đang định mở miệng tiếp thì bỗng dưng nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới từ bên kia hội trường, đó là một giọng nói rất lớn và chói tai.
"Chủ tịch Cố," Người lên tiếng là một gã đàn ông hói đầu bụng bia đang cười ha hả, thân hình tròn trịa, mặt mày nở nang trông rất giống Phật Di Lặc, "là chủ tịch của Thụy Lợi Âu, người nhảy điệu mở màn phải là ngài thì mới hợp lý nhất."
Gã đang ép một người què khiêu vũ.
Điều nực cười hơn nữa là khi gã dứt lời thì đám đông xung quanh lại nhao nhao hưởng ứng. Tuy mọi người đều đè thấp giọng xuống và tất cả giọng nói đều lẫn lộn vào nhau, không phân biệt được rốt cuộc là ai đang lên tiếng nhưng có thể chắc chắn một điều là, trong sự hưởng ứng này tràn đầy chế giễu và ác ý.
Tên này là ai vậy?
Thẩm Tùy nhíu mày.
"Thẩm Tùy!" Cô nàng kia tóm lấy ống tay áo của hắn, "Anh nghe thấy không hả?"
Hắn giật tay về, thờ ơ đáp: "Tùy cô." sau đó vội vàng nhìn về phía Cố Niệm Đường.
Người đàn ông vẫn đứng yên tại chỗ y như một tảng đá cao lớn, rõ ràng là lời nhục mạ này không hề gây ảnh hưởng đến anh, anh chỉ hờ hững liếc gã trung niên kia một cái.
Thẩm Tùy cho rằng anh sẽ từ chối hoặc lên giọng đốp lại gã, hay thậm chí kịch tính hơn, hất ly rượu trong tay lên mặt gã cũng có thể lắm chứ.
Nhưng Cố Niệm Đường lại chỉ bình tĩnh nói: "Tôi không có bạn nhảy."
Gã trung niên vỗ nhẹ vào cái bụng bia của mình rồi cường điệu "Ôi!" một tiếng, "Là do tôi sơ suất. Nào nào mọi người, ai tới đây làm bạn nhảy của chủ tịch Cố đi, đây là vinh dự rất lớn đấy!"
Vinh dự.
Khiêu vũ cùng người què thì vinh dự gì chứ, huống chi đây còn là một người què vừa lạnh lùng vừa xấu tính.
Vòng quan hệ "tốt đẹp" của Cố Niệm Đường thể hiện rõ nhất vào giờ phút này: như thể có ai đó ấn nút tạm dừng buổi tiệc, đám đông lặng ngắt như tờ, chỉ đứng chăm chăm nhìn nhau y như lúc thầy giáo gọi học sinh lên trả lời câu hỏi.
"Không có ai à?" Người đàn ông trung niên tươi cười hỏi lại, nhìn mặt gã không hề có ý giễu cợt hay khinh thường nào cho dù đúng là gã đang làm như vậy, "Thế thì tôi tìm tạm một người nhé. Chủ tịch Cố yên tâm, tôi sẽ tìm giúp ngài bạn nhảy thật phù hợ..."
"Để tôi."
Một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng cắt ngang lời gã.
Thẩm Tùy nghĩ có khi nào mình uống say rồi không, nếu không thì tại sao hắn lại chen vào đám đông rồi bước tới nơi đang tập trung ánh mắt của tất cả mọi người, tình nguyện gánh chuyện rắc rối này?
Nhưng Thẩm Tùy không say. Hắn vô cùng tỉnh táo, mấy ly sâm panh và rượu nho kia đương nhiên không đủ để chuốc say hắn.
Đèn chùm trên đầu rực rỡ chói mắt, hội trường dành ra một khoảng trống lớn ở chính giữa để làm sàn nhảy. Xung quanh vang lên tiếng giật mình kinh ngạc, có người thì thầm lặp đi lặp lại tên Thẩm Tùy giống như đang bàn luận về hắn với bạn bè.
Thẩm Tùy không nhìn ai khác, chỉ nhấc chân đi thẳng về phía Cố Niệm Đường.
Có vẻ Cố Niệm Đường cực kỳ cực kỳ cực kỳ ngạc nhiên, đến mức gương mặt vốn dĩ luôn bình thản của anh không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc. Anh trợn tròn hai mắt, ngơ ngác nhìn Thẩm Tùy tới gần.
"Tôi sẽ làm bạn nhảy của ngài." Thẩm Tùy dừng lại trước mặt Cố Niệm Đường, hắn mỉm cười rồi duỗi tay ra với người đàn ông vẫn còn đang thẫn thờ.
Cố Niệm Đường thở gấp, có sự hoang mang và khốn đốn hiện lên trong mắt anh. Anh thấp giọng nói: "Tôi không biết nhảy..."
"Giao cho tôi là được." Thẩm Tùy cũng thì thầm. Giọng nói này thật sự là của hắn sao? Dịu dàng đến nỗi tưởng như vắt ra nước, khác một trời một vực với cái giọng lạnh băng mắng chửi người vừa nãy.
"Hãy tin tôi."
Bả vai Cố Niệm Đường khẽ run, sau đó anh vươn tay đặt tay mình lên bàn tay Thẩm Tùy.
Tiếng dương cầm và violin du dương như dòng suối nhẹ nhàng chảy trong không khí khi hai người bước lên sàn nhảy. Thẩm Tùy nắm tay Cố Niệm Đường, tay còn lại ôm siết lấy eo anh. Thẩm Tùy có thể dễ dàng nhận ra sự căng thẳng của anh thông qua cơ thể cứng ngắc bên dưới bàn tay mình.
Hắn nhìn người đàn ông đang nép trong lòng mình, một niềm vui kỳ lạ làm cho khóe môi hắn cong lên.
"Chủ tịch Cố, đặt tay ngài lên vai tôi đi, dựa vào tôi." Thẩm Tùy nói khẽ để chỉ có hai người họ nghe được, "Không phải sợ, một khúc nhạc nhanh lắm."
Cố Niệm Đường làm theo. Anh đặt tay lên vai Thẩm Tùy, nhưng không dám dùng lực.
Thẩm Tùy bật cười, "Đừng lo, tôi có thể đỡ ngài."
Cố Niệm Đường không nhìn hắn mà chỉ cụp mắt đáp: "Tôi nặng lắm."
"Tin tôi."
Dứt lời, Thẩm Tùy dẫn dắt Cố Niệm Đường hòa mình vào bản nhạc. Hắn đã từng tập nhảy những điệu khiêu vũ xã giao nhàm chán này, dẫn một người què nhảy có lẽ sẽ hơi khó một chút nhưng Thẩm Tùy cũng không quá để ý. Điều duy nhất mà hắn quan tâm là bản thân phải thật kiên nhẫn và cẩn thận để chú ý tới từng phản ứng và mỗi động tác nhỏ của người trong ngực mình.
Hắn luôn chú ý đến chân trái của Cố Niệm Đường, mỗi lần anh vô tình vấp chân hắn đều đỡ lấy cơ thể anh, còn thì thầm an ủi. Hắn gần như ôm cả người Cố Niệm Đường vào lòng.
Tiếng bàn tán và ánh mắt săm soi của người khác đã chẳng còn tồn tại. Dường như trong hội trường rộng lớn chỉ còn lại hai người, ánh đèn sáng ngời trên trần nhà khiến tất cả mọi thứ trở nên lấp lánh động lòng người, Cố Niệm Đường rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng tựa lên vai Thẩm Tùy.
Người đàn ông lúc nào cũng đeo mặt nạ lạnh lùng khó gần này đang dựa dẫm vào hắn.
Đây là sai.
Độ tương thích pheromone của bọn họ quá thấp, bọn họ không phải là người thuộc cùng một giai cấp ở cùng một thế giới, bọn họ hoàn toàn không hợp nhau...
"Độ phù hợp chẳng có ý nghĩa gì với tôi."
Lúc này lời mà chính hắn vừa nói vài phút trước bỗng hiện lên trong đầu, dường như có thứ gì đó bị đập nát.
Hắn nghiêng đầu nhìn Cố Niệm Đường. Vẻ mặt anh đã thoải mái hơn nhiều, chỉ là đôi môi đang mím lại vẫn mang vẻ lo lắng.
"Tôi muốn nói chuyện với ngài." Thẩm Tùy khẽ lên tiếng ở những giây cuối cùng của điệu nhảy, "Tôi sẽ chờ ngài ở ban công tầng hai."
Cố Niệm Đường căng thẳng banh chặt hàm, gật đầu nhẹ đến mức khó có thể nhìn ra.
Bản nhạc kết thúc, Thẩm Tùy dìu Cố Niệm Đường sang bên lề sàn nhảy, sau lưng họ là những tiếng huýt sáo và vỗ tay vang dội. Không lâu sau một điệu nhạc nữa lại vang lên, những người khác hào hứng bước ra và khiêu vũ với bạn nhảy của mình.
Thẩm Tùy buông tay Cố Niệm Đường, ánh mắt lén đánh giá gã đàn ông trung niên có ngoại hình y hệt Phật Di Lặc kia.
Người đó là ai? Ai lại có thể công khai chèn ép Cố Niệm Đường mà còn khiến anh phải nhân nhượng? Đối với một vị chủ tịch tập đoàn đa quốc gia thì tình huống này chắc chắn rất hiếm gặp.
Nhưng Thẩm Tùy cũng không ngốc đến mức trực tiếp đi hỏi, hắn im lặng xoay người rời đi, giả vờ không nhận ra "Phật Di Lặc" cũng đang âm thầm đánh giá mình.
Trên tầng hai không đông, những người ở đây đa phần thích yên tĩnh nên chẳng mấy khi để ý đến người khác, ban công bên ngoài cũng vắng tanh.
Thẩm Tùy đứng bên lan can nhìn một vòng tầng một, phát hiện cô nàng đe dọa hắn đã không còn ở đó. Chuyện hắn nhảy với Cố Niệm Đường chắc hẳn đã khiến cô hiểu lầm, chẳng qua hắn lại thấy rất vui vì sự hiểu lầm này. Không phải cô ta muốn vu oan cho hắn tội quấy rối sao, vậy bịa đi. Hôn phu của cô cùng lắm chỉ là con trai của giám đốc bộ phận, còn Cố Niệm Đường là chủ tịch nắm mọi thứ trong tay, so sánh hai bên không khác gì đang lấy trứng chọi đá.
Chỉ cần cô nàng kia không ngu thì chuyện này có thể chấm dứt ở đây.
... Tiếc là chưa chắc cô không ngu.
Thẩm Tùy bất đắc dĩ bật cười. Hắn đi ra ban công rồi đóng cửa kính lại, nhưng vừa lấy bao thuốc trong túi ra thì sực nhớ một chuyện.
Chỗ này là tầng hai, phải đi cầu thang thì mới lên được tầng hai.
Mà Cố Niệm Đường là người tàn tật.
Thẩm Tùy nhắm mắt, chửi thầm một tiếng.
Hắn đang định xuống lầu bù đắp sai lầm ngu xuẩn này, mới xoay người lại đã trông thấy người đàn ông mặc vest đen đẩy cửa ban công ra.
Cánh cửa lại đóng lại.
"Chủ tịch Cố." Thẩm Tùy mỉm cười.
Lúc này Cố Niệm Đường lại trở về làm một cục đá lớn, không còn nhìn thấy bất cứ biểu cảm dư thừa nào trên khuôn mặt anh nữa. "Cậu tìm tôi có việc gì?"
"À—" Thẩm Tùy dài giọng, cười như không cười, "Chuyện mà hai ta nói lúc trước, hình như tôi còn chưa cho ngài câu trả lời tử tế."
Cơ mặt Cố Niệm Đường khẽ giật, anh đi đến bên cạnh Thẩm Tùy rồi lạnh lùng liếc hắn, "Cậu gọi tôi đến đây để chính thức từ chối tôi à?"
Thẩm Tùy kinh ngạc nhướn mày, hắn thật sự cảm thấy ngạc nhiên, "Sao ngài lại nghĩ thế?"
Cố Niệm Đường có vẻ hơi bực bội, "Độ phù hợp." Anh đáp gọn lỏn.
Thẩm Tùy nhún vai, thản nhiên cười, "Ngài để ý cái này lắm sao? 13%?"
"Không cần nhắc lại..." Cố Niệm Đường cao giọng, anh khựng lại một giây rồi lấy lại bình tĩnh nói tiếp, "Tôi không cần cậu nhắc về con số đó."
Lòng Thẩm Tùy dần trở nên lạnh lẽo, ý cười trong mắt hắn tan đi, độ cung nơi khóe môi cũng mang ý trào phúng, "Được. Ngài rất để ý ư? Con số kia ấy?"
Cố Niệm Đường nhăn mặt, khe rãnh thấp thoáng giữa hai hàng lông mày. Anh lạnh nhạt trả lời: "Là cậu để ý."
Thẩm Tùy ngẩn người, "Tôi?"
Cố Niệm Đường quay mặt đi, không muốn đối diện với hắn giống như ngày ấy lúc hai người ở viện, sau đó giơ tay sờ lên túi áo vest.
Thẩm Tùy chú ý tới điều này, hắn nhướn mày lấy bao thuốc trong túi áo mình rồi lấy ra một điếu, đưa tới bên miệng Cố Niệm Đường. Động tác này rốt cuộc cũng khiến anh nhìn hắn, đôi mắt sâu đen láy mang theo chút khó hiểu, đôi môi nhạt màu hơi hé ngậm lấy điếu thuốc kia.
Thẩm Tùy cầm bật lửa giúp anh châm thuốc rồi nói tiếp: "Tôi chưa từng nói là mình để ý."
Nhưng có vẻ sự chú ý của Cố Niệm Đường đều tập trung vào điếu thuốc lá trong miệng và bao thuốc nằm trên tay Thẩm Tùy, qua một lúc lâu anh mới hỏi: "Chẳng lẽ cậu không?"
Thẩm Tùy cười cười, không giấu anh, "Tôi là alpha đỉnh cấp, chủ tịch Cố, không cần làm xét nghiệm tôi cũng có thể cảm nhận được độ phù hợp giữa mình và omega khác ra sao."
Điếu thuốc giữa môi Cố Niệm Đường khẽ nhúc nhích, trông như anh đang dùng răng cắn chặt đầu mẩu thuốc, "Từ khi bắt đầu cậu đã biết rồi ư?"
"Ừ."
"Sao không nói với tôi?"
"Bởi vì tôi thấy không cần thiết."
"Giờ thì cần à?"
Thẩm Tùy không nói gì, hắn nhìn thấy vẻ mặt bối rối của mình phản chiếu trên cửa kính. Có lẽ chính hắn cũng không biết đáp án của câu hỏi này.
May là Cố Niệm Đường không cố chấp hỏi tiếp, anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt trông có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều: sự dịu dàng đó chỉ là một cảm giác, vì thực ra biểu cảm trên mặt anh chẳng có gì thay đổi.
Anh vẩy điếu thuốc, hỏi: "Omega đứng cạnh cậu tối nay là ai?"
"Đồng nghiệp." Nói xong Thẩm Tùy bỗng nhớ ra một chuyện, cười khổ, "Nhắc đến người này, chủ tịch Cố, tôi cần ngài giúp tôi một việc."
"Tại sao tôi phải giúp cậu?"
"Coi như đáp lại chuyện tôi giải vây cho ngài vừa nãy."
Cố Niệm Đường mím môi, "Nói đi."
Thẩm Tùy trình bày lại ngắn gọn: "Cô ấy đã đính hôn rồi nhưng muốn theo đuổi tôi, tôi từ chối cô ấy, vì thế cô ấy đe dọa tôi là sẽ bịa chuyện tôi quấy rối tình dục."
Mặt Cố Niệm Đường đanh lại, anh dụi đầu thuốc lên lan can, lạnh lùng hỏi: "Cô ta tên là gì?"
Thẩm Tùy báo tên cô nàng rồi nói tiếp: "Đuổi việc là được rồi, chỉ là đứa nhóc không hiểu chuyện thôi mà."
"Cậu thương hoa tiếc ngọc thật đấy nhỉ." Cố Niệm Đường càng dùng sức ấn mạnh điếu thuốc vốn đã tắt, "Luôn luôn như vậy."
Thẩm Tùy biết anh đang nhắc đến chuyện ở buổi liên hoan say rượu lần trước, hắn cong môi cười cười, cố tình xuyên tạc ý anh, "Đương nhiên, không thì tại sao tôi lại khiêu vũ với ngài chứ."
Động tác trên tay Cố Niệm Đường dừng lại.
Anh liếc nhìn Thẩm Tùy, "Cậu thương hại tôi à?"
Một cơn gió thổi qua. Đêm mùa đông rất lạnh, nhất là những hôm trời đổ tuyết.
Dù chỉ được ngăn bằng một cánh cửa kính nhưng ồn ào dưới tầng lại như đang cách bọn họ rất xa.
Thẩm Tùy đánh giá người đàn ông trước mặt.
Kết luận lần này không giống bất cứ lần nào trước đây. Thẩm Tùy chưa bao giờ cẩn thận để ý đến gò má ửng đỏ vì lạnh của Cố Niệm Đường, để ý đến hàng lông mi của anh cũng sẽ rung lên vì lo lắng. Đôi môi anh, cần cổ thon dài, xương quai xanh nổi rõ, bả vai hơi gầy,...
Đây là một omega.
Người khác nói Cố Niệm Đường không giống omega, Thẩm Tùy từng đồng ý với quan điểm ấy. Nhưng giờ phút này hắn lại đột nhiên nhận ra rằng người đàn ông luôn tỏ ra lạnh nhạt xa cách này thật ra cũng giống vô số omega khác, cần được yêu thương, cần những cái ôm, những nụ hôn, cần được dịu dàng chăm sóc.
"Không phải thương hại," Thẩm Tùy cười, "là tôi thấy đau lòng."

Bình Luận (0)
Comment