Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc

Chương 10

Vài ngày sau, lúc Dạ gọi điện tới cũng là lúc Tô Thần vừa hoàn thành một case nhỏ. Cậu rất vui vẻ hẹn hắn đi ăn cơm Tây, thuận tiện hỏi Dạ lấy hoá đơn.

“Xem ra hôm nay khách đến Mị Sắc không có rượu thưởng thức rồi.” Vừa ngồi xuống, Tô Thần liền nói giỡn với hắn.

Dạ khoé mắt thành một hàng: “ Cũng không phải chỉ có mình tôi pha chế được, ngươi khó có thời gian rảnh, mặc kệ bọn họ”.

Bò bít- tết uống cùng rượu ngon, Dạ uống một hơi liền không để ý đến, Tô Thần trêu chọc hắn: “ Đâì lưỡi cậu sang quý như thế, tôi cũng không có rượu ngon để mời”.

“Cũng không phải không ngon, mà là ngọt quá nên tôi không thích”. Dạ bưng ly nước chanh lên nhận xét.

Tô Thần cười cười từ trong túi tiền hé ra chi phiếu: “Này, trả tiền cho cậu, chừng này có đủ hay không?”

“Đã lấy được tiền rồi sao?” Dạ cũng không khách khí, cất kỹ chi phiếu, rồi cầm lấy dao cắt thịt bò.

Động tác của hắn từ tốn thanh nhã, giờ khắc này khác hoàn toàn với bộ dáng trong quán bar, giống như danh ngôn công tử mà thu hút ánh nhìn của người khác.

“Sao vậy?” Dạ rất nhanh cắt thịt bò thành nhiều miếng nhỏ.

“Đồ ăn Anh hay Pháp?

“Ngừi Mỹ càng ngày càng thích ăn một tảng, tôi không thích như thế” Dạ bứu môi, nhanh chóng đẩy đĩa của mình đến trước mặt Tô Thần: “Lê nghĩ của anh cũng không sai nha”.

Hành động săn sóc chu đáo của hắn khiến Tô thần thở dài: “Cậu làm như vậy khiến tôi cảm giác mình chính là nữ nhân a”.

“Anh đành hy sinh một chút, cho tôi thể hiện chút công phu”  Dạ nháy mắt mấy cái.

Nhìn động tác thuần thục trên dĩa thức ăn của hắn, tự đáy lòng Tô Thần nảy lên ca ngợi: “Bộ dáng dùng cơm của cậu cũng thật mê người”

Dạ cười, khuôn mặt hơi dổ ửng: “Được anh khen ngợi như vậy, tim tôi đạp mạnh nha”

“Tuy rằng tôi cũng thường xuyên mời khách ăn cơm Tây nhưng họ đều không bằng cậu, đây đại khái là kỹ năng trời sinh”

“Là do anh thiếu thầy giáo tốt thôi” Dạ buông dao xuống, lấy khối tiểu thịt bò trong đĩa mà tinh tế nhấm nuốt: “ Hưng viị cũng không tồi”

“Sư phụ của cậu thật tận  tình, đó cũng khôgn phải do tôi không am hiểu” Tô thần học bộ dáng hắn buọc chặt hai khuỷa tay tận lực bảo trì lễ nghi phong độ.

Dạ đem thức ăn đến miệng rồi dừng lại: “ Hắn quả thực là tận tình…”

Trong mắt hắn không hiện lên chút cô đơn, cho dù chỉ là trong chớp mắt, nhưng Tô Thần biết trong lòng hắn chắc chắn có một đoạn tiếc nuối.

“Tôi học được sáu phần không để khách mời chê cười là được rồi”

Dạ cười cười, sau cũng không nói gì.

Trải qua bữa tối vui vẻ, hai người đứng ở bên ngoài nhà  hàng, Tô Thần nghiêng đầu hỏi hắn: “ Cậu sẽ quay lại Mị Sắc”

Dạ Lắc đầu: “ Về nhà! Còn anh? Quay lại công ty sao?”

“Khó khăn lắm mới có một hôm thoải mái. Còn muốn quay về công ty làm trâu làm ngựa” Hạ cái thắt lưng, thả lỏng liền cảm thấy mệt mỏi.

“Tô”. Dạ quay đầu nhìn hắn, trên mặt còn là vẻ phi thường muốn biết sự thật.

“Sao vậy?” Tô Thần có chút nghi hoặc khi bị hắn nhìn như vậy, cũng không biết đối phương có chuyện gì.

“Anh…Đối với công việc của tôi thực sự không có thành kiến?”

“A?” Không thể nghĩ Dạ lại hỏ như vậy, Tô Thần sửng sốt vài giây rồi trả lời: “Tôi có thể hiểu được, thật sự”

Dạ cuối đầu thở dài, trong giọng nói có chút khó chịu: “Tôi thích anh, nghĩ cũng muốn làm bạn bè với anh, nhưng tôi không biết trong lòng anh với Mị Sắc…”

“Dạ, tuy rằng chúng ta mới quen biết nhau không lâu, nhưng cậu hãy tin tưởng tôi? Trong lòng tôi luôn có cậu, từ lần gặp đầu tiên tôi đã rất tin tưởng cậu, vậy đại khái là hợp tính đi?” Tô Thần thẳng thắn nhìn vào hắn, ánh mắt vô cùng  chăm chú: “Kì thật cậu làm gì cũng không quan trọng, vì cuộc sống nghề nghiệp nào cũng như nhau, mọi người đều bất đắc dĩ vì sinh tồn mà thôi, tôi và cậu chẳng có gì khác nhau.”

Dạ ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt chân thực của cậu, có cảm giác chính mình đặt vào một thế giới vô cùng trong sach thuần khiết, không khỏi cảm động: “Tô, cảm ơn anh”

******************************************************************

Tô Thần gõ cửa phòng quản lí.

“Vào đi” Quản lí nhìn cậu cười tủm tỉm.

“Có chuyện gì thế?” Tô Thần nhíu mi.

Quản lí nhìn cậu: “ Thực sự có chuyện.”

“Nó là gì?”

“Khụ khụ, có sự giúp đỡ của trợ lý Tô mà hợp đồng đã thuận lợi kí kết, cậu là người mới, có thành tích tốt như vậy tôi sẽ xin công ty thưởng thêm cho cậu.”  Vẻ mặt tự hào, quản lí xoè tay ra nhìn cậu.

Tô thần có chút kích động: “Năm ngìn?”

“Năm trăm nghìn!” Quản lý đắc ý tuyên bố, nhìn bộ dáng kinh ngạc của Tô Thần mà mãn nguyện: “ Không chỉ có tiền thưởng, ông chủ năm nay sẽ dự hội thưởng cho cán bộ công nhân viên, năm nay mới được như vậy, A Thần cậu là vô cùng may mắn.”

Tiếp kiến cái gì cậu kông quan tâm, toàn bộ chú ý đều vì khoản tiền thưởng kia nha.

Mặc dù ở Bắc Kinh năm trăm nghìn đồng cũng không tính là quá lớn, nhưng ít ra cậu có thể mua một chiếc xe hơi làm phương tiện đi lại như vậy mỗi lần Tần Bách trở về cậu có thể đến sân bay đón y chứ không cần ngồi ở nhà chờ đợi nữa!

“Cảm ơn quản lí!” Vui vẻ cúi chào, cậu vì tin này mà phấn chấn không thôi.

Vừa đi ra khỏi phòng quản lí Tô Thần đã bị Andy thần thần bí bí mà kéo vào phòng photocopy, đối phương cười đến đáng sợ, cậu không thể không mở miệng: “Boss thần bí cuối cùng cũng lộ diện, tôi sẽ cố gắng chụp được ảnh.”

“A Thần cậu chắc chắn nha!” Andy mừng rỡ ôm cậu.

“Tớ sẽ cố gắng! Ok?” Một mình được gặp, chụp ảnh quả thực có hơi khó khăn.

“Ok! Ok! A Thần là tốt nhất!”

Tô Thần chịu không nổi mà xoa bóp thái dương, cậu thật không hiểu rõ cuối cùng Boss có gì đáng chờ đợi? Đều là người cả thôi mà, có hai cái mắt,đều là một cái miệng một cái mũi mà thôi…
Bình Luận (0)
Comment