Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc

Chương 26

Quản lí nghe qua Tô Thần báo cáo thật lâu sau mới nói: “Như vậy case lần này đối phương thận trọng cũng đúng, chí ít cậu cùng Trang Diệp cũng đã bàn đến, hắn cũng chưa xác nhận từ chối hẳn, như vậy thời gian tới chúng ta cũng chưa thể buông tay được, chờ thêm một thời gian cũng không sao. Cậu cứ  tiếp tục cùng hắn tiếp xúc, tất cả phí tổn tôi sẽ ký tên, cấp trên rất coi trọng Trang Thị, chúng ta càng phải cố gắng.’

‘Tổi hiểu rõ.’ Tô Thần chăm chú gật đầu, có thể một mình tiếp xúc cùng Trang Diệp là một đột phá lớn, hợp đồng trị giá hàng triệu đô la Mỹ cũng không phải chỉ một vài bữa cơm đơn giản có thể mang về.

Tan tầm Tô Thần nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn đến Mị Sắc, nếu ở chỗ này gặp Trang Diệp, làm bộ không hẹn mà gặp, nói không chừng sự tình sẽ phát hiện chuyển biến không ngờ.

“Tới rồi sao?”

Dạ đang bận rộn, ý bảo cậu tự tiện ngồi đâu chút, cậu tựa người vào quầy bar nhìn hắn pha chế, lúc bắt đầu chính mình không thể chịu được loại khung cảnh náo nhiệt như vậy,  nhưng bây giờ lại thành thói quen, tiếng nhạc rất lớn cũng không thấy khó chịu, như vậy có thể nói thói quen rất dễ được hình thành?

“Không quay về chới với hắn?” Dạ rảnh rỗi hơn ghé vào quầy bar hỏi cậu.

Tô Thần ngẩn người mới hiểu được ý của hắn, cười cười nói: “Anh ấy bề bộn nhiều việc.”

Dạ quan sát cậu một lúc bỗng nhiên cúi đầu mở miệng: “Tô, anh không hạnh phúc.”

Cho dù nhạc đang lên cao, Tô Thần vẫn nghe được lời khẳng định từ hắn, vẻ mặt đột nhiên cứng nhắc trong chốc lát cười khổ: “Rõ ràng thế sao?”

“Rõ ràng đến mức tôi liếc một cái cũng ra.” Dạ bỗng nhiên tức giận, hàng lông mày đẹp cũng đứng thành một chỗ.

Tô Thần có chút kinh ngạc, tiếp theo bật cười nói: “Cuộc sống không theo ý nguyện của con người đến chín phần, cậu tức giận vì cớ gì?”

“Anh không vui tôi cũng không vui nổi.” Dạ nhìn cậu hai mắt không chớp.

Trong lòng phẩng phất như bị đánh một cái, Tô Thần xấu hổ giả vờ thoải mái nhéo nhéo khuôn mặt hắn mà nói: “Tôi rất tốt, cậu yên tâm.”

Trên mặt Dạ hiện lên vẻ mất mát, giọng nói buồn bực lập tức lên tiếng: “Chuyện trong lòng anh chưa bao giờ nói với tôi, suốt ngày giấu một mình, Tô, có đôi khi tôi nghĩ mình không hiểu nổi anh.”

Tô Thần lặng yên, trực giác rất nhạy cảm, nhưng mình có thể nói gì? Bị đàn ông cưỡng hiếp? Hơn nữa còn là chính mình cam tâm tình nguyện!

“Biết nhiều chưa chắc đã hạnh phúc.” Yếu ớt thờ dài một tiếng, Dạ quan tâm cậu, điều ấy sao có thể không hiểu được.

Dạ cũng không nói tiếp, Tô thần giống như đang bị một làn sương mù bao quanh dày đặc, làm cách nào cũng không thể lại gần, rốt cuộc có cảm giác rất thất vọng.

“Anh cứ nói đi, tôi lắng nghe là được rồi.” Thở dài, Dạ nói nhỏ, cũng chỉ có thế thôi.

Không đành lòng nhìn vẻ mặt cô đơn của hắn, Tô Thần bật cười nói: “Chúng ta cũng không phải đàn bà con gái mà suốt ngày phải trao đổi tâm sự, làm sao để biết hai bên yêu quý nhau là tốt rồi.”

Dạ nghe vậy kinh ngạc nhìn cậu, chỉ trong chốc lát lộ ra biểu  tình thoải mái: “Đúng là tôi quá rối rắm, nhưng mà câu nói kia cũng có tác dụng không ít nha.”

Tô Thần khoát tay mang theo cả ly rượu: “Pha chế rượu cho tôi sở trường của cậu đi.”

Dạ buồn cười tiếp nhận cái ly bắt đầu điều chế rượu, Tô Thần nhìn tay nghề chuyên nghiệp như phát sáng của hắn mà thỏa mãn hai mắt, nếu như trước đó nói đến Mị Sắc sẽ có một tri kỉ như thế, cậu nhất định đã sớm đến rồi.

Mười một giờ vừa qua, cửa lớn Mị Sắc có vô số khách quen đi tới, vẻ mặt Tô Thần rất ung dung bình tĩnh liếc nhìn Trang Diệp cùng bạn bè hắn ngồi xuống nói chuyện, đường nhìn quét một vòng, ngoài ý muốn không xuất hiện nam hài xa lạ nào, mà thân ảnh quen thuộc lúc trước cũng không thấy.

“Thiếu gia trang thị, anh có hứng thú với người này?” Duyệt Dạ một bên bỗng mở miệng hỏi, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu mà hừ nhẹ: “Mỗi ngày đều tới chỗ tôi báo danh, tôi cũng không khỏi tự mình đa tình anh đi tìm tôi.”

Cười nhẹ vài cái, Tô Thần rốt cuộc thừa nhận suy đoán của hắn: “ Không phải  tôi có hứng thú, mà là case gần đây liên quan đến hắn, đây là vì miếng cơm manh áo!”

“Hắn thích đàn ông, anh rất chú ý đến hắn, cho nên tôi đã ngầm điều tra.”

“Dạ…”Tô Thần không nghĩ Duyệt Dạ có thể điều tra hắn giúp  mình như thế, trong cuống họng nhất thời không thể nói nên lời.

Thế nhưng Duyệt Dạ lại nhíu mi: “Này không nên làm bộ dáng tôi đăng ăn hiếp anh vậy chứ, nên nhớ tuổi anh hơn tôi cũng không ít nha.”

“Bị tên tiểu quỷ như cậu giáo huấn thật mất mặt.”

Dạ “Ôi” một tiếng không nói gì.

“Hắn là hội viên của Mị Sắc, gần đây mới kết nạp vào, trước cũng chưa hề thấy qua, nếu không phải vì anh, tôi cũng không chú ý làm gì.” Dạ nhìn cậu rồi nói tiếp: “Trở thành hội viên mà hắn chỉ gọi phục vụ có hai lần, đối tượng cũng không giống nhau, bất quá đều là loại khả ái ngoan hiền, tôi chỉ biết có thế.”

Tô Thần trầm ngâm trong giây lát rồi kiên định nói: “Cảm ơn ngươi Dạ, chuyện này lần sau không nên làm nữa, tôi biết các cậu đều có quy định phải bảo mật cũng không muốn cậu phải mạo hiểm.”

“Nếu như vậy bị đuổi việc, Tô, anh phải có trách nhiệm nuôi tôi đó.” Dạ nghịch ngợm hướng cậu nháy mắt, ánh mắt tựa như đang nói thật.

Tô Thần nhất thời không còn cách nào, buồn cười xoa xoa đỉnh đầu hắn, nếu quả thật có đệ đệ tốt như Dạ làm bạn, cuộc sống chẳn hẳn nhiều sắc màu cũng vui vẻ!

“Có khách, cậu nhanh đi đi.” Phía sau Dạ đã có nhiều người kêu rượu, trên mặt cũng đầy vẻ khó chịu vì ơhair đợi chờ.

Dạ quay đầu nhìn, đối với cậu cười xin lỗi, đêm nay trong quán có một người pha chế xin nghỉ có việc gia đình, chỉ có Dạ phục vụ một Mị Sắc rộng lớn có chút mệt mỏi.

Nhìn bóng lưng Dạ đến xuất thần, đầu óc Tô Thần lại cực kỳ nhanh nhẹn suy nghĩ, thông tin của Dạ hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của chính mình, Trang Diệp cũng là người trong giới, chỉ là muốn sao cho hợp ý? Đối phương là hội viên Mị Sắc, không cần Phong Thượng đứng ra cũng có trò tiêu khiển, không thể dùng phương pháp như đối phó với Vương lão đầu.

Đường nhìn đang chuyển dời bỗng chạm đến ánh mắt sau thẳm chìm trong bóng tối, Tô Thần tận lực giấu xuống tia giật mình mà trưng ra nụ cười ôn hòa, trong tay cầm chiếc ly rượu giơ cao hướng vào người đang ngồi trên ghế sô pha.

Đối phương cũng mỉm cười đáp lễ, cậu thừa dịp xoay người lại mà âm thầm ẩn chứa tiếng tim đập thình thịch, chẳng lẽ Trang Diệp đã phát hiện ra mình? Cũng không biết đối phương đã chú ý mình bao lâu, có hay không đã lộ bí mật?

Thực sự không xong, ở đây nhiều người như thế, chính mình ngồi ở góc khuất quầy bar Trang Diệp làm sao chú ý đến cậu?

“Tô Thần, thật khéo léo!”

Tô Thần đang phiền não, bên cạnh bỗng vang lên âm thanh quen thuộc khiến cậu lo lắng, ổn định tâm thần xoay người đỗi với Trang Diệp nở nụ cười: “Đũng vậy nha, Trang tiên sinh thật quá trùng hợp.”

“Cậu thường đến nơi này?” Trên mặt Trang Diệp nhìn không ra biểu cảm nào, câu hỏi nghe giống như hàn huyên bình thường.

“Cũng được, có đôi khi đến thả lỏng.” Tô Thần đoán không ra tâm tư của hắn, chỉ biết âm thầm cẩn thận trả lời.

Trang Diệp cũng không giống như nhìn thấy cậu khẩn trương, mà bưng lấy ly ý bảo cậu ngồi xuống cùng nói: “Tôi ngồi bên kia, đi qua trò chuyện.”

Tô Thần cười nhã nhặn đi theo hắn, nhìn thấy bóng lưng mới chậm rãi nhiú mày
Bình Luận (0)
Comment