Cưỡng Chiếm Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 5.1

Editor: Puck

Hơi thở mùa thu dần dày đặc, tủ kính của cửa hàng bách hóa cũng bắt đầu bày trang phục và hàng hóa mùa thu.

Phương Tịnh Vân một mình bước chậm trên khu Đài Bắc náo nhiệt, đã lâu cô chưa dạo phố.

Lúc này, một nhóm cô gái trẻ tuổi xông tới, không biết nói gì, tiếng cười trong trẻo hào phóng bật ra, làm cô không khỏi cũng nhếch môi.

Hơi hoài niệm điều đó... Thanh xuân vui vẻ, vô tư vô lự, dường như đã cách cô xa thật xa rồi.

Là do tuổi càng lúc càng lớn sao? Động một chút lại thương xuân bi thu *.

(*) thương xuân bi thu: vì xuân đến xuân đi, thu đến thu đi mà bi thương sầu cảm, nói chung là chỉ người đa sầu đa cảm.

Suy nghĩ kỹ một chút, năm nay cô mới hai mươi tám tuổi, nói trẻ cũng không quá trẻ, nói già cũng không quá già, tuy là như thế, nhưng cô lại có cảm giác phảng phất giống như mình đã có tâm tình của tám mươi hai tuổi.

Yêu một người đàn ông vĩnh viễn không chúc phúc cho mình, thật sự quá phí sức lực rồi.

Tình yêu say đắm này cô nhất định là người thua, dù vậy, cô vẫn u mê không tỉnh ngộ, thỉnh thoảng, cô rất ghét bản thân như vậy, nhu nhược đáng thương hại, không hề có chút năng lực phản kháng nào.

Cười khổ, cô hít sâu một hơi.

Không nghĩ! Cô quyết định hôm nay không nghĩ chuyện gì hết, muốn thoải mái đi dạo phố, nói không chừng một lát nữa có thể vào rạp chiếu phim giết thời gian.

Sau khi trải qua lần “Xung đột” đầu tiên trước đó, cuối cùng cô vẫn lựa chọn lảng tránh, bắt buộc mình không đi quan tâm tới chuyện gió trăng giữa Lôi Quân và cô gái xinh đẹp trên trang bìa tuần san.

Cô không nhìn, không nghe cũng không hỏi, nên quý trọng lúc hai người cùng một chỗ, nếu có một ngày đến lúc thật sự không thể không chia tay mỗi người mỗi ngả, cô hy vọng mình đủ kiên cường, mặc dù trái tim sẽ đau đớn không chịu nổi, nhưng nhờ thời gian điều trị cũng có thể nâng lên được, hạ xuống được.

“Tiểu Vân?!” Có người gọi cô.

Phương Tịnh Vân sửng sốt, đột nhiên có một bóng dáng nữ quen thuộc hiện ra trên cửa kính công ty bách hóa, cô vội vã xoay người lại, kinh ngạc vui mừng mà nhìn người nọ.

“Vũ Hồi?!” Cô mừng rỡ chớp chớp mắt, ngay sau đó, Lâm Vũ Hồi đã bổ nhào tới, hai người phụ nữ ôm nhau một chỗ bên đường.

“Wow wow wow, tiểu Vân, thật sự là cậu! Thật sự là cậu sao! Đã lâu không nhìn thấy cậu, rốt cuộc cậu trốn đi đâu vậy? Sao một chút tin tức cũng không có?” Lâm Vũ Hồi là bạn tốt cùng lớp kiêm bạn cùng phòng thời học đại học với Phương Tịnh Vân, tình cảm tốt không thể nói hết, sau khi tốt nghiệp đại học, Lâm Vũ Hồi ra nước ngoài học lên thạc sĩ, Phương Tịnh Vân biến thành lớp người trẻ tuổi ngoài xã hội, nhưng làm việc không được mấy năm đã bị Lôi Quân “Kim ốc tàng Kiều” rồi.

“Tớ muốn liên lạc với cậu, nhưng sau đó biết cả nhà cậu đã di dân sang Canada, chỗ ở cũ cũng bán mất, tớ mới không tìm được cậu.” Liếc thấy bạn cũ, Phương Tịnh Vân vui mừng đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thở nhẹ hỏi, “Cậu về lúc nào? Là trở về chơi sao? Hiện giờ đang ở đâu?”

Lâm Vũ Hồi cười híp mắt, “Tớ về Đài Loan hồi đầu năm, cũng không phải trở về đây chơi, cha mẹ tớ di dân sang Canada, nhưng tớ vẫn thích Đài Loan, vừa lúc công ty bên Canada quyết định phái một người nghiệp vụ đến Đài Bắc liên kết, tớ tự động xin, cho nên được điều về đây công tác. Hiện giờ tớ đang ở trong ký túc xá công ty cấp cho.”

“Cho nên cậu tạm thời sẽ không về Canada?”

“Ừ.”

“Vậy thì tốt quá, đã lâu chúng ta không gặp mặt.” Phương Tịnh Vân dịu dàng nói.

“Đúng vậy.” Lâm Vũ Hồi gật đầu lia lịa, cầm chặt lấy tay bạn, “Tiểu Vân, tớ có rất nhiều lời muốn trò chuyện với cậu, đi thôi, chúng ta tìm nơi uống trà chiều.”

“Được.” Phương Tịnh Vân vui vẻ mà gật đầu, nắm tay bạn thân, “Kế bên này có một nhà hàng cấp năm sao, trà chiều bên trong rất không tệ, không gian cũng rất thoải mái, chúng ta đi chỗ đó ngồi chút.”

Quán trà chiều nằm trong sảnh chính sang trọng của nhà hàng cấp năm sao, phương thức tự phục vụ, khách hàng có thể cầm khay sứ cao cấp đã khử trùng lại được sấy nóng lên tự lấy đồ ăn, một số món cần làm ngay lúc đó, cũng có thể mời đầu bếp thi thố tài năng tại chỗ.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, khách tới uống trà chiều chỉ đầy chừng sáu, bảy phần, ánh mặt trời sau trưa tà tà chiếu vào từ cửa sổ sát đất, cảm giác hết sức thanh nhàn, là chỗ tốt để tâm sự nói chuyện phiếm.

Hàn huyên gần một giờ, phần lớn thời gian đều là Lâm Vũ Hồi nói liên mồm, Phương Tịnh Vân chỉ mỉm cười lắng nghe, đề tài vây quanh cuộc sống ở nước ngoài, công việc, rất tự nhiên vòng sang cuộc sống tình cảm, gương mặt Lâm Vũ Hồi ửng đỏ, mặt mày đều ngọt ngào nói: “Tiểu Vân, thật ra thì... Tớ đã đính hôn. Ông xã tương lai của tớ chính là sếp chi nhánh của tớ.”

Nghe vậy, Phương Tịnh Vân vui mừng đến trợn to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành, “Chúc mừng cậu!”

“Cám ơn!” Lâm Vũ Hồi ngọt ngào nhún nhún vai.

“Khi nào tổ chức lễ cưới?”

“Trước mắt định qua mùa xuân sang năm, nhưng ông xã chưa cưới của tớ cảm thấy có thể sớm hơn, cho nên nói không chừng cuối năm tớ sẽ lập gia đình. Tiểu Vân, cậu làm phù dâu cho tớ, được không?”

Phương Tịnh Vân nhe răng cười, “Vậy thì có vấn đề gì!”

Lâm Vũ Hồi cũng vui vẻ cười theo, vui vẻ cầm tay nhỏ bé của bạn tốt, tự nhiên hỏi: “Vậy còn cậu? Có phải gặp được người trong lòng rồi không? Lúc học đại học thật ngưỡng mộ cậu nhiều bạn trai đến mức đếm không hết, cậu lại cố tình uyển chuyển từ chối tình yêu của người ta... Như thế nào, bây giờ có phải có bạn trai chất lượng tốt tuyệt thế không?”

Bị hỏi bất ngờ, trong lúc nhất thời Phương Tịnh Vân không biết nên trả lời như thế nào.

“Người trong lòng” cô?

Cả đời này cô có thể tìm được người như vậy sao?

Trong đầu hiện lên khuôn mặt nam tính tràn đầy quyến rũ lại nghiêm khắc của Lôi Quân, lòng của cô không báo trước mà khuấy đau.

Vốn là như vậy... Một khi nghĩ đến anh, lòng của cô lại nổi sóng.

“Tiểu Vân, sao vậy?” Lâm Vũ Hồi giống như phát hiện ra tâm trạng phập phồng của bạn mình, hơi lo lắng hỏi.

Phương Tịnh Vân vội vàng lắc đầu, môi khẽ nhếch, “Không sao. Tớ... Ừ...”

Cô muốn nói lại thôi, cũng không muốn nói dối bạn tốt, thật sự không muốn đề cập đến chuyện của Lôi Quân, trong lòng hơi khó xử.

Đột nhiên, sảnh chính nhà hàng truyền đến xôn xao ầm ĩ, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người.

Không biết một đám phóng viên truyền thông và nhà nhiếp ảnh chạy đến từ đâu, đèn flash lóe lên không ngừng, liều mình đặt câu hỏi và chụp ảnh về phía một đôi nam nữ vừa từ trong thang máy bước ra.

Đám phóng viên kia giống như ruồi bộ thấy mật, chừng mười chiếc microphone giơ lên, cất giọng đặt câu hỏi.

“Lôi tiên sinh, xin hỏi ngài thật sự dùng kết hôn làm điều kiện đầu tiên để lui tới với Tina tiểu thư sao?”

“Lôi tiên sinh, có thể tiết lộ một chút ngài dự định khi nào sẽ cử hành hôn lễ không? Sẽ chọn làm tiệc mừng ở Đài Loan, hay ra nước ngoài?”

“Lôi tiên sinh, sao hôm nay ngài lại dẫn Tina tiểu thư đến đây? Có thể nói cho chúng tôi biết không?”

Sau một cái chớp mắt, giọng nam trầm thấp mà dễ nghe vang lên, “Tôi và Tina tới nhà hàng Pháp ở lầu cuối dùng cơm, còn nữa, hôn lễ của tôi tuyệt đối sẽ tổ chức ở Đài Loan, về phần thời gian... Thời điểm vừa đến, các vị dĩ nhiên sẽ biết.”

Tiếng ồn ào lại nổi lên, phóng viên ồn ào lộn xộn cướp phỏng vấn, lỗ tai Phương Tịnh Vân ngồi ở khu trà chiều ngoài sảnh chính nhà hàng kêu ong ong, trong lòng giống như bị lực lượng vô hình phá tan thành từng mảnh.

Nhưng mà, cũng đã vỡ vụn, tại sao còn cảm thấy cực kỳ đau đớn?

Cô kinh ngạc nhìn Lôi Quân bị truyền thông vây quanh cách đó không xa, liếc thấy cô gái hai dòng máu cùng xuất hiện với anh trên trang bìa tuần san lúc này đang yêu kiều dựa vào trong ngực anh, gương mặt xinh đẹp cười nhẹ nhàng, tràn đầy sắc màu hạnh phúc.

Cô không thể nào độc chiếm một mình anh, không phải sớm hiểu sự thật sao?

Cô không muốn nghĩ nữa, cũng không muốn lòng đau như cắt nữa, cô chỉ muốn lui về an toàn trong vỏ bọc, dùng tâm tình đà điểu đi yêu anh...

Nhưng hôm nay, tất cả đã mở ra rõ ràng trước mắt cô.

Anh và cô gái xinh đẹp kia dùng kết hôn làm điều kiện đầu tiên để lui tới, vừa rồi không phải anh nói sao, hôn lễ của bọn họ tuyệt đối sẽ tổ chức ở Đài Loan...

Hôn lễ của anh và một người phụ nữ khác...

Vào giờ phút này, sự thật tuyệt vọng hiện ra trước mắt, sự thật trước kia cô chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ đến –

Một ngày nào đó anh sẽ kết hôn, đến lúc đó, cô không thể không rời đi.

Cô không thể hận tầm thường như vậy, tuyệt đối không thể đi phá hư hạnh phúc của người phụ nữ khác, co vĩnh viễn không cần làm người thứ ba trong hôn nhân của người khác.

“Tiểu Vân, sao sắc mặt của cậu tái nhợt vậy, xảy ra chuyện gì, thân thể không thoải mái sao?”

Giọng nói quan tâm của bạn thân truyền đến, lòng Phương Tịnh Vân hơi lạnh, vội thu lại tầm mắt, “Tớ... Không sao.”

Cô hốt hoảng cười cười, vội vàng bưng ấm trà bằng sứ trắng lên định thêm trà cho mình, “Choang” một tiếng, tâm tư hoảng hốt cô sơ ý không nắm chặt bình sứ trong tay, kết quả khay ly trên bàn đều bị bình sứ trượt xuống đập bể.

“Cẩn thận!” Lâm Vũ Hồi định cứu giúp nhưng không kịp.

Bản thân Phương Tịnh Vân cũng bị dọa sợ hết hồn, khuôn mặt nhỏ càng trắng bệch, váy cũng bị dơ.

Nhân viên phục vụ vội vàng chạy lại xử lý, vừa hỏi: “Tiểu thư, cô không bị trà nóng làm bỏng chứ?”

“Tiểu Vân, bắp chân của cậu đỏ lên rồi kìa.” Lâm Vũ Hồi hét lên.

“Xin lỗi... Tôi không sao. Xin lỗi...” Cô nhỏ giọng nói xin lỗi nhân viên phục vụ, cũng bận rộn giúp đối phương thu dọn hiện trường.

Ngay lúc này, đột nhiên một bóng đen phủ lên, nơi này rơi vào không khí quỷ dị.

“Tiểu Vân... Cậu biết tiên sinh này sao?” Lâm Vũ Hồi mới rút ra một bọc khăn giấy ướt từ trong giỏ xách của mình định đưa cho bạn thân, lại không giải thích được khi thấy Lôi Quân gạt một đám phóng viên và máy chụp hình ra, đi đến bên cạnh bàn dọa cho hết hồn.

Phương Tịnh Vân nghe vậy ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vừa vặn tiếp xúc với cặp mắt đen có thâm ý khác của người đàn ông kia, ngực chợt đập loạn thình thịch. “Tớ không biết anh ta.” Cô nghĩ cũng không nghĩ, phủ nhận cứ phun ra như vậy.
Bình Luận (0)
Comment