Cường Đại Chiến Y

Chương 104

Ngụy Quang là quản lý của liên kết thương mại năm tỉnh.

Ngày hôm qua thành viên của liên kết thương mại năm tỉnh là Từ Chí Cường của nhà họ Hứa đắc tội với Đường Thành Lâm.

Hội trưởng của liên kết thương mại năm tỉnh Long Vũ Thành giận dữ, gọi điện thoại mắng cho Ngụy Quang không ngóc đầu lên được, bảo ông ta nhất định phải cầu xin tha thứ.

Ngụy Quang biết rõ, vì nhà họ Đường quen biết một vị đại tướng quân nào đó.

Vì để bớt giận, ngày hôm nay, ông ta chuẩn bị quà tặng hậu hĩnh, tự mình đến đây chúc thọ cho Đường Thành Lâm.

Ngụy Quang là một người khiêm tốn, rất ít khi tham gia tiệc tùng gì đó, bây giờ ngay cả nhân vật như vậy cũng đến đây rồi, còn chuẩn bị quà tặng hậu hĩnh như vậy, điều này khiến rất nhiều dòng họ hâm nào.

Bọn họ đều biết, nhà họ Đường làm vậy là sắp vùng lên rồi.

Đường Thành Lâm mặc đồ cổ trang nhà Đường màu đỏ chống gậy đi tới, trên gương mặt già nua là nụ cười không khép lại được: “Quản lý Ngụy, đến là được rồi, sao còn chuẩn bị nhiều quà đắt tiền như vậy, nhận lấy thì ngại lắm.”

“Cụ Đường, chút quà mọn thôi, chút lòng thành, hy vọng ông có thể yêu thích”

Đối mặt với Đường Thành Lâm, Ngụy Quang không dám sơ suất chút nào.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rất nhiều người đều đang suy đoán.

Rốt cuộc Đường Thành Lâm nịnh bợ được nhân vật lớn nào rồi, tại sao ngay cả Ngụy Quang cũng phải tôn kính ông ta như vậy!

Theo Ngụy Quang đến, bữa tiệc mừng thọ đã đạt đến cao trào rồi.

Nhưng mà, Đường Thành Lâm vẫn chưa thỏa mãn.

Cho dù bây giờ ông ta vô cùng nở mày nở mặt, nhưng những người có mặt bây giờ đều là sự tôn tại trong giới kinh doanh, hai giới chính trị và quân sự vẫn chưa có nhân vật lớn nào đến cả.

Ông ta không kiềm được nhìn về phía Thần Đức Dũng, khẽ hỏi: “Cháu rể, chú của cháu, còn có vị tướng quân kia, bao giờ mới đến?”

“Ông nội, đừng vội, đã đến từ lâu rồi, nhưng mà thành phố Tử Đằng là trung tâm của năm tỉnh, có Tiêu Dao Vương trấn giữ, tướng quân của Hồng Bắc đến, vẫn phải đến thăm hỏi Tiêu Dao Vương đã.

Đường Lăng bên cạnh không kiêm chế được hỏi một câu: “Em rể, em có thể bảo chú em mời Tiêu Dao Vương đến đây được không?”

“Bốp!”

Đường Hiện đập lên gáy Đường Lăng một cái, quát mắng: “Nghĩ gì thế, đó là nhân vật nào con không biết sao, có thể có một tướng quân đến đây, đã là vinh hạnh không gì bằng của nhà họ Đường chúng ta rồi.”

“Vâng, ba dạy rất đúng.” Đường Lăng không đám nói câu nào.

Nhưng Đường Thành Lâm lại bắt đầu suy nghĩ.

Nếu Tiêu Dao Vương có thể đến đây, vậy bữa tiệc mừng thọ lần này sẽ vô cùng trọn vẹn.

Ông ta cũng không kiềm chế được hỏi một câu: “Cháu rể, cháu có thể bảo chú cháu đứng ra, móc nối một chút không?”

“Chuyện này sao?”

Trên mặt Thần Đức Dũng cũng lộ vẻ khó xử.

Chú có thể đến được, tướng quân cũng có thể đến được, đã vượt ngoài dự đoán của anh ta rồi.

Đường Thành Lâm có tài đức gì, đáng để Tiêu Dao Vương phải đến.

“Ông nội, mặc dù chú cháu có chút tiếng nói ở quân khu Hồng Bắc, nhưng Tiêu Dao Vương là người đứng đầu năm tỉnh, cho dù là người đứng đầu Hồng Bắc, cũng không dám mời Tiêu Dao Vương đâu.”

Đường Thành Lâm nghe vậy, trên mặt lộ vẻ thất vọng.

Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ rồi.

Hôm nay ông ta là người đàn ông sáng chói nhất thành phố Tử Đăng Giờ phút này là giây phút tươi sáng nhất của nhà họ Đường từ trước đến nay.

Sau hôm nay, nhà họ Đường sẽ tích lũy được mạng lưới quan hệ rộng lớn, trở thành dòng họ quyền thế chỉ còn là vấn đề thời gian.

Bên ngoài Nội Kinh Các, dưới một gốc cây to.

Dưới tàng cây có một chiếc xe MVP không có biến số đang dừng lại, trên xe có hai người đang ngồi.

Đó là Giang Cung Tuấn và Ngô Huy.

Ngô Huy đang cầm laptop, thông qua hệ thống giám sát quan sát cảnh tượng trong Nội Kinh Các.

“Anh Giang, Đường Thành Lâm này có phần nở mày nở mặt rồi, ông ta cũng là một người sáng suốt, sao lại không nghĩ ra, tại sao có nhiều ông lớn đến chúc thọ ông ta như vậy chứ?”

Giang Cung Tuấn dựa vào ghế, hút thuốc, vẻ mặt lười nhác, không để ý chút nào: “Người bảo thủ chết vì sĩ diện, vì Sở Vi tôi cũng định cho ông ta nở mày nở mặt một lần, thế mà ông ta lại không tin tôi, lại còn tin một phó đội trưởng của đội đặc công nào đó, đợi lát nữa sẽ có trò vui để xem rồi.”

Ngô Huy điều khiến hệ thống giám sát, nhìn thẳng Đường Sở Vi Đưa laptop sang: “Anh Giang, chị dâu này.”

Giang Cung Tuấn lập tức tỉnh thân tỉnh táo, nhận lấy laptop, nhìn thấy Đường Sở Vi trong camera giám sát.

Đường Sở Vi mặc lê phục màu trăng, tóc dài búi lên, trên người có khí chất cao quý, giống như công chúa tôn quý, có rất nhiều cậu chủ nhà giàu vây xung quanh cô, đang tỏ vẻ nịnh nọt.

Giang Cung Tuấn nhìn thấy cảnh tượng này, trả lại máy tính cho Ngô Huy: “Ghi lại hết những người đã từng chào hỏi với Sở Vi, đặc biệt là những kẻ trong mắt lộ vẻ tham lam, ghi lại tất cả, quay về chậm rãi dạy dõ.”

Ngô Huy vẻ mặt xấu hổ, nói: “Anh Giang, anh cũng thật quá bá đạo, chị dâu cũng là người, cần phải có việc giao lưu trao đối của mình chứ, anh như vậy, sau này ai dám kết bạn với chị dâu nữa chứ”

Giang Cung Tuấn vẻ mặt nghĩa lớn hừng hực, nói: “Kết bạn cũng được, nhưng mục đích không trong sáng, vậy thì đừng trách tôi.”

“Được, tôi xem cho anh, xem những người này có ý đồ khác hay không”

Ngô Huy nhìn chăm chú toàn cảnh.

Sảnh lớn Nội Kinh Các Đường Thành Lâm không ngừng chào hỏi những ông lớn đến chúc thọ.

“Quân khu Hồng Bäc, Nhiếp Ngôn đến, tặng một rương rượu và thuốc lá được sản xuất đặc biệt”

Một giọng nói vang vọng sảnh lớn Một câu dâng lên nghìn cơn sóng.

Sảnh lớn mấy trăm người, trong nháy mät chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều nhìn ra phía cửa Ngoài cửa lớn có hai người đi tới Hai người này đều mặc quản phục, đi đầu là một người đàn ông trung niên, khoảng năm mươi tuổi, đội mũ quân đội, trên vai có một ngôi sao.

Người đi theo sau ông ta, quân hàm cũng không thấp.

“Đến rồi, đến rồi, chú cháu đưa theo tướng quân đến đây rồi.” Thần Đức Dũng kích động Anh ta nhanh chóng đi tới, đến trước mặt Nhiếp Ngôn, đứng thẳng người, chào theo kiểu quân đội: “Phó đội trưởng đội đặc công Hồng Băc, Thân Đức Dũng.”

“Ừm”

Nhiếp Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, coi như đáp lời Người đàn ông đi sau ông ta bước lên, võ bả vai Thần Đức Dũng, cười nói: “Ranh con, rất tốt, thật sự tăng thể diện cho nhà họ Thần chúng ta, bợ đỡ được nhà họ Đường, sau này tương lai không đo đếm được.”

Thân Đức Dũng hơi mê mang.

Bợ đỡ được nhà họ Đường sao!

Nhiếp Ngôn đi đến trước mặt Đường Thành Lâm, trên mặt nở nụ cười, vươn tay nói: “Cụ Đường”

Đường Thành Lâm đúng lúc đưa cây gậy trong tay cho Đường Thảo Nhi đứng bên cạnh, hai tay năm tay Nhiếp Ngôn, kích động đến mức sắp.

chảy nước mát: “Nhiếp, Nhiếp tướng quân, ông có thể đến đây, Đường Thành Lâm tôi thật sự cảm thấy gương mặt lại được thấy ánh sáng rồi, nhanh, mau mời ngồi”

“Cụ Đường, ông khách sáo quá.”

Cảnh tượng này lọt vào mặt rất nhiêu người.

Giờ phút này, bọn họ vô cùng hâm mộ.

Nhà họ Đường thế mà, có thể mời được cả tướng quân đến đây sao!

Mặc dù là tướng quân của Hồng Bäc, nhưng quen biết được một vị tướng quân, có nghĩa là nhà họ Đường thật sự vùng lên rồi Thần Đức Dũng đắc ý đến mức miệng cũng vếnh lên.

Đường Thảo Nhi cũng đi tới khoác tay Thần Đức Dũng, tiếp nhận ánh mắt hâm mộ của mọi người Đám người nhà họ Đường điên cuồng, đứng thẳng tắp.

Giờ phút này bọn họ cảm thấy rất có mặt mũi Nhưng Hà Diệp Mai lại cảm thấy chẳng có chút mặt mũi nào.

Nhìn Đường Sở Vi bên cạnh, thở dài một hơi Đây chính là con rể nhà người ta Trâu bò như vậy, phô trương đến như vậy, chẳng những để cho Đường Thành Lâm tổ chức tiệc mừng thọ ở Nội Kinh Các, bây giờ ngay cả tướng quân cũng mời đến được rồi.

Mà con rể của bà ta thì sao!

Nghĩ đến Giang Cung Tuấn, trong lòng bà ta chỉ có tức giận Sao Đường Sở Vi không biết suy nghĩ trong lòng Hà Diệp Mai chứ, cô cười lúng túng, nói: “Mẹ, sau này con cũng sẽ tăng thế diện cho mẹ như vậy: Nhiếp Ngôn đến, bầu không khí trong tiệc mừng thọ lại được đẩy lên cao trào lần thứ hai.

Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên lần nữa “Chủ tịch của Vượt qua Thời Đại, cô Bạch Tâm đến”

Theo âm thanh vang lên, tất cả mọi người đều nín thở.

Bạch, Bạch Tâm!

Chủ tịch của Vượt qua Thời Đại, Bạch Tâm, nhân vật bí ấn đã mua hết toàn bộ Vượt qua Thời Đại!

Ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở cửa ra vào.

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy màu xanh lam, khí chất hơn người đi tới, đăng sau cô còn có một người đi theo.

Hà Nhược Loan.

“Thể này là sao?”

Nhìn thấy Hà Nhược Loan đi theo sau lưng Bạch Tâm, đám người Hà Diệp Mai, Đường Sở Vị, Đường Tấn đều sửng sốt.
Bình Luận (0)
Comment