Cường Đại Chiến Y

Chương 1047

Thần Bảo Lang chết rồi. Thân thể bị chém ra hai nửa rơi trên mặt đất, hoàn toàn mất đi khí tức sinh mệnh, Thần Bảo Lang ở Thương giới là một nhân vật có tầm. Sư phụ của hắn ta còn là một cường giả mạnh nhất Thương giới, khi hắn ta ra đời đã được kẻ mạnh nhất Thương giới nuôi dưỡng. Là người ngậm thìa vàng mà lớn lên, còn tu luyện được kiếm thuật có một không hai. Thiên chất như vậy nếu không chết thì tiền đồ phía trước đầy sáng lạn.

Thế mà giờ người này lại chết rồi, chết tại địa cầu. Võ giả địa cầu hừng hực khí thế, bị dị giới đàn áp trong thời gian quá dài, Giang Cung Tuấn cuối cùng cũng giúp họ xả được tức giận.

“Giang Cung Tuấn thật lợi hại!”

“Giang Cung Tuấn vô địch, cậu là niềm tự hào của người địa cầu chúng ta” Sau cái chết của Thần Bảo Lang, những cường giả từng chỉ trích Giang Cung Tuấn đều quay sang phấn khích, không ngừng reo hò.

Ở phía xa, nơi người của Hoang Hồng Hà đang đứng. Những người này sau khi thấy Thần Bảo Lang chết trận, thần sắc có chút nghiêm trọng, thực lực của Thần Bảo Lang như thế nào bọn họ đều biết, đánh bại Thần Bảo Lang chưa chắc được, huống chi là đem Thần Bảo Lang chém thành hai mảnh.

Vẻ mặt Hoang Hồng Hà ngược lại rất điềm tĩnh.

“Hoang Hồng Hà thành chủ, bây giờ phải làm sao?”. Có người hỏi, Hoang Hồng Hà điềm nhiên trả lời: “Còn cách gì nữa, mượn cơ hội này giết chết Giang Cung Tuấn, khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng bọn người địa cầu rồi diệt sạch bọn chúng”

Hoang Hồng Hà vừa nói vừa bước tới hướng về phía đống đổ nát, đứng trên không trung cao mấy chục mét nhìn xuống Giang Cung Tuấn, sắc mặt mang theo vẻ âm trầm, giọng lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, cậu biết mình đang làm gì không?”

Hoang Hồng Hà xuất hiện ngay lúc này vượt qua ngoài dự tính của Giang Cung Tuấn.

Anh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Hoang Hồng Hà, trả lời: “Có ý gì?”

Hoang Hồng Hà lạnh giọng nói: “Trận chiến này không đến nỗi phải giết người, thắng rồi thì nên dừng tay, cậu đúng là người có lòng dạ độc ác.

Giết chết Thần Bảo Lang, đến chết cũng cho người ta chết toàn thây. Cậu chẳng nhân từ gì cả, để lại người như cậu sống chính là tai họa, hôm nay tôi sẽ vì mọi người mà giết chết cậu, giết chết tên ma đầu này!” Âm thanh Hoang Hồng Hà vang vọng.

Nghe đến đây, võ giả địa cầu đều phẫn nộ.

Bách Hiểu Sinh là người đứng ra đầu tiên, nói: “Hoang Hồng Hà, anh đây là có ý gì. Đây vốn là trận chiến sinh tử, là đặt cược, Giang Cung Tuần thắng thì Thần Bảo Lang phải chết, nếu Giang Cung Tuấn thua Thần Bảo Lang sẽ cho người giết sạch người trong thành phố. Bây giờ ông lại đứng ra đây nói Giang Cung Tuấn ra tay ác độc?”

“Đúng vậy!”

“Chẳng lẽ các người muốn lật lọng hả?” “Còn chữ tín không vậy?” Cường giả địa cầu nhao nhao mở miệng, đều đứng bên cạnh Giang Cung Tuấn.

“Hừ!” Sắc mặt Hoang Hồng Hà trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói: “Giang Cung Tuấn giết người của Hoàng Hồng Hà, làm hỏng quy tắc của tôi.



Dù là cá cược thì chỉ là cá cược giữa cậu ta và Thần Bảo Lang, không liên quan gì đến thành Hoang Hồng Hà, hôm nay tôi sẽ giết chết Giang Cung Tuấn, các người ai không phục?”

Mấy chữ này vang vọng đến tận chân trời. Võ giả địa cầu bị dọa sợ, nhất thời không dám đứng ra nói chuyện, chỉ sợ chọc giận Hoàng Hồng Hà, đụng phải cái chết.

“Giết Giang Cung Tuấn!”

“Báo thù cho Thần Bảo Lang!”

“Giết!”

Võ giả dị giới phẫn nộ hét to. Đặc biệt là những tên thuộc hạ của Thần Bảo Lang, nếu không phải biết thực lực bản thân đấu không lại Giang Cung Tuấn thì lúc này bọn họ đã cầm kiếm giết chết Giang Cung Tuần rồi.

“Giang Cung Tuấn, tôi sẽ giết cậu, cậu có phục không?” Âm thanh của Hoang Hồng Hà lần nữa truyền tới: “Đừng nói tôi không cho cậu cơ hội sống, cậu ra chiêu đi, đánh thắng tối thì cậu được sống, còn nếu thua thì hôm nay tại nơi này chính là mồ chôn của cậu rồi”

“Anh…”

Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm Hoang Hồng Hà đang đứng giữa không trung, trong lòng dâng lên lửa giận vô cùng. Trận đấu này là Hoang Hồng Hà đáp ứng, hiện tại anh đã giết Thần Bảo Lang, Hoang Hồng Hà lại lần nữa đứng ra chỉ trích anh.

“Hoang Hồng Hà, anh đừng có mà quá đáng!” Giang Cung Tuấn cắn chặt răng.

“Hừ!” Thần sắc Hoang Hồng Hà trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.

Chỉ thấy thân hình anh ta lóe lên ngay sau đó liền xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị trúng chiêu, bị sức mạnh khủng khiếp đánh bay và phải sườn núi phía xa.

Đoàng!

Vách núi trong nháy mắt sụp đổ, cơ thể Giang Cung Tuấn ngã xuống lẫn vào đống đất đá vỡ vụn. Hoang Hồng Hà ra tay thật kinh khủng, cảnh giới của anh ta rất cao, đã đạt đến tầng thứ sáu, chỉ cần một bước là bước vào cảnh giới thần thánh rồi. Cảnh giới của anh ta so với Thần Bảo Lang cao hơn cả mấy cảnh, thực lực mạnh hơn nhiều so với Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn bị đánh văng đi không còn chút lực đánh trả. Anh rơi vào đống đổ nát, khó lòng bò dậy, máu của anh văng khắp tảng đá, mặt đầy giận dữ nhìn Hoang Hồng Hà phía xa: “Hoang Hồng Hà, anh có còn là người không, anh còn giữ chữ tính không hả. Trận chiến với Thần Bảo Lang lần này, rõ ràng anh đã đồng ý..”.

Lời anh còn chưa dứt thì Hoang Hồng Hà lại xuất hiện đá một cú thật mạnh, một lần nữa anh bị đá văng. Mà phần lưng của anh cũng bị đá lõm vào, nếu không nhờ thân thể do ma liên tái tạo có lẽ lúc này đây anh đã chết rồi. Toàn thân anh ngã mạnh xuống mặt đất, phá nát tảng đá lớn.



“Đáng ghét!”

“Đáng chết!”

“Hoang Hồng Hà chết tiệt, không giữ chữ tín!”

Võ giả địa cầu đều phẫn nộ. Có điều bọn họ cũng chỉ biết làm như vậy, đối diện với Hoang Hồng Hà mạnh mẽ, bọn họ căn bản không có cách đầu lại. Cho dù là Bách Hiểu Sinh cũng làm vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn Giang Cung Tuấn bị đánh, bị giày vò. Ông ta muốn ra tay giúp đỡ nhưng thực lực so với Hoang Hồng Hà còn kém xa, Hoang Hồng Hà muốn giết ông cũng không nương tay đầu.

“Làm sao đây?” Lòng Bách Hiểu Sinh nóng như lửa đốt. Giang Cung Tuấn cũng xuất hiện trước mặt Bách Hiểu Sinh, nét mặt lộ ra ý cầu cứu: “Tiền bối Bách Hiểu Sinh, cầu xin ông giúp đỡ, cứu lấy Giang Cung Tuấn này”.

Đến cả người của Chiêu Tử Vương, Lan Đà cũng tới trước mặt Bách Hiểu Sinh cầu ông ra tay giúp đỡ. Bởi ở địa cầu ngoài Giang Cung Tuấn ra, người mạnh nhất chỉ còn Bách Hiểu Sinh thôi, bây giờ có thể cứu lấy Giang Cung Tuấn có lẽ cũng chỉ có Bách Hiểu Sinh ông.

Có điều, trên mặt Bách Hiểu Sinh lại lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Tôi cũng không nghĩ đến Hoang Hồng Hà sẽ trở mặt. Tôi cũng muốn cứu Giang Cung Tuấn nhưng tôi lại bất lực, hơn nữa cho dù tôi cứu được nhưng cũng không động được. Tôi đoán đây là âm mưu của Hoàng Hồng Hà, muốn chúng ta phản kháng rồi một mẻ hốt gọn chúng ta ”.

Bách Hiểu Sinh đã nhìn ra được mưu đồ của Hoàng Hồng Hà.

“Vậy bây giờ phải làm sao?”, Trần Vũ Yến mở miệng, thần sắc lo lắng nói: “Chẳng lẽ cứ giương mắt nhìn anh Giang Cung Tuấn bị người dị giới giết chết sao?”

Nghe vậy, Bách Hiểu Sinh trầm mặc, ông quả thực không còn cách nào khác. Ở phía xa, trong đống đất đá, Giang Cung Tuấn lần nữa bị Hoang Hồng Hà lôi ra, bị đánh liên tiếp mấy chưởng, đến ngực cũng bị lõm vào trong, miệng không ngừng phun ra máu.

Lúc này dáng vẻ của Giang Cung Tuấn rất khó coi. Anh muốn đánh trả nhưng lại bị Hoang Hồng Hà lôi ra, bị lực lượng cường đại giữ chặt lấy thân thể, áp chế chân khí trong người anh khiến anh không có cách nào phản công nên mới bị đánh đến như vậy.

Hoang Hồng Hà quá mạnh, mạnh đến nỗi anh hiện tại không còn lực nào phản công lại.

“Làm sao đây, làm sao đây?” Tất cả võ giả địa cầu đều sốt sắng cả lên.

Xet!

Lúc Giang Cung Tuấn tưởng gần như sắp chết thì một âm thanh xé gió truyền đến.

Một thanh trường kiếm màu đen từ trên trời bay xuống, một nhát chém quét ngang. Tất cả mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy ở phía xa, một bóng người chân đạp hư không bay tới. Đó là một người con gái, thân mặc đầm trắng, mái tóc dài đen nhánh, ngũ quan sắc sảo tựa như tiên nữ.

“Đường Sở Vi?”
Bình Luận (0)
Comment