Cường Đại Chiến Y

Chương 1077

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn bị đâm, rồi lại bị đánh thêm một chưởng, thân thể bị đánh bay, trên đất đã xuất hiện một cái hố sâu. Thiên Linh Chi bị dọa cho mặt mũi tái xanh. Ngay cả ân. nhân cứu mạng cũng chết thảm trên tay của Hồn Hoài Cổ, cô ta cảm thấy kiếp nạn này khó thoát rồi.

“Công chúa.” Hồn Hoài Cổ đứng giữa hư không, ngắm nhìn thân thể đang run rẩy của Thiên Linh Chi, nét mặt mang chút ý cười: “Cô cho rằng người này có thể cứu mình sao, đúng là ngu ngốc”

Hồn Hoài Cổ cho rằng Giang Cung Tuấn đã chết rồi.

“Tôi, tôi đưa cho ông là được” Lúc này Thiên Linh Chi lựa chọn phương pháp thỏa hiệp, Giang Cung Tuấn đã chết rồi, nếu cô ta không đưa ngọc bội thì sợ rằng cô ta cũng sẽ chết thôi. Cô ta chết thì Hồn Hoài Cổ có được ngọc bội, giao ngọc bội ra ít nhất vẫn có thể sống mà quay lại báo thù.

Nhưng mà vào lúc này, dưới đống đổ nát xuất hiện một bóng người bay vụt lên trên trời. Đầu tóc anh rối bời, toàn thân đều là máu, bộ dạng trông vô cùng nhếch nhác. Có điều vết thương trên ngực anh đã hồi phục lại rồi, Giang Cung Tuấn giơ tay lau đi vết máu trên khóe miệng. Nhìn Hồn Hoài Cổ ở phía xa, anh nhếch miệng cười nhạt: “Khó xơi thiệt, xem ra không thi triển tuyệt học thì không thể nào giết ông rồi”.

“Chỉ bằng mi?” Hồn Hoài Cổ thấy Giang Cung Tuấn bình yên vô sự thì không khỏi kinh ngạc.

Ông ta rõ ràng cầm kiếm đâm trúng ngực của Giang Cung Tuấn, sau đó còn đánh thêm một chưởng, chắc chắn Giang Cung Tuấn không thể nào sống nổi. Bây giờ Giang Cung Tuấn lại không sứt mẻ gì đứng trước mặt ông ta, làm sao ông ta không ngạc nhiên được.

Giang Cung Tuấn đạp một bước bay vụt lên trời, khí tức trên người anh biến đổi không ngừng.

Mỗi một bước đi của anh làm Hồn Hoài Cổ cảm thấy như bị đè nén bởi áp lực vô hình, cơ thể ông ta chỉ cần nghiêng một chút là ngã trên mặt đất.

Giang Cung Tuần liên tục đá tới không ngừng, sau ba mươi ba bước thì Hồn Hoài Cổ không chịu nổi nữa. Thân thể ông ta lập tức bị đạp ngã xuống đất, trên cơ thể xuất hiện nhiều vết rách, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé toạc.

Ông ta nằm sõng soài trên mặt đất, miệng đầy máu tươi nói: “Cái này, cái này quá vô lý!”

Mặt ông ta đầy vẻ kinh sợ, Giang Cung Tuấn đứng giữa hư không cười nhạt. Nghịch thiên đạp được đúc ra từ xương sống, toàn bộ sức mạnh sẽ dồn vào một cú mà giẫm chết đối thủ.

Khi anh thi triển Nghịch thiên đạp có thể giết chết một cường giả đạt cảnh giới thần thánh cấp ba. Hồn Hoài Cổ mới bước vào giai đoạn đầu của cảnh giới thành thần thôi, cho dù anh chưa ra tay tiếp thì Hồn Hoài Cổ đã bị thương nặng rồi.



“Chết đi” Giang Cung Tuấn mang theo sát ý, thân thể và ý chí hợp nhất, trong cơ thể biến hóa ra vô số khí tức màu đen. Những khí tức đen này tập trung lại hình thành nên đóa hắc liên, những đóa hắc liên bao phủ vô số khí tức đen đi vào trong cơ thể Hồn Hoài Cổ khiến cho linh khí bị thoát ra. Ông ta tức khắc biến thành một cái xác chết khô.

Bản mệnh của Giang Cung Tuần vốn là ma liên sau khi hút toàn bộ sức mạnh của Hồn Hoài Cổ, Giang Cung Tuấn cảm nhận được khí tức của hắc liên hoa đang dần mạnh lên, ma khí chuyển động dữ dội xoa dịu thể xác của anh rất nhiều. Cơ thể của anh biến hóa mạnh mẽ giữa không trung.

Tay Giang Cung Tuần nắm chặt thành quyền, cảm ứng lấy toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, miệng anh nhếch lên tạo ra một nụ cười hết sức quỷ dị.

“Mạnh thật” ở địa cầu anh không dám tùy ý sử dụng ma liên, nhưng ở đại lục Thiên Long thì khác rồi. Ma liên hấp thụ toàn bộ sức mạnh của người khác sau đó chuyển vào cơ thể anh, làm cơ thể anh càng ngày càng lớn mạnh hơn. Lúc trước chỉ mới ở cảnh giới cấp năm nhưng bây giờ đã nâng lên cấp sáu rồi.

Sau khi giải quyết Hồn Hoài Cổ Giang Cung Tuấn thu lại thần công Nghịch thiên đạp. Lực lượng trong trời đất tập trung vào xương cốt liền biến mất, Giang Cung Tuấn lập tức ngã nhào trên mặt đất, đến sức lực bò dậy cũng không còn. Lúc này ma khí trong cơ thể tự chuyển động khôi phục lại xương cốt cho anh.

Phía xa Thiên Linh Chi ngây ngốc nhìn, ngay khi cô ta tận mắt chứng kiến Giang Cung Tuấn chết liền chọn cách tuân theo mệnh trời. Thế mà trận chiến xoay chuyển quá nhanh, trong thời gian ngắn Giang Cung Tuấn đã giết chết Hồn Hoài Cổ, hơn nữa thủ đoạn giết người của anh khiến Thiên Linh Chi kinh hồn bạt vía, khó thốt nên lời.

Một lát sau cô ta mới bước nhanh đến chỗ Giang Cung Tuấn, chỉ thấy Giang Cung Tuần mới ngã xuống đất, khí tức rất yếu, nhớ lại cảnh tượng Giang Cung Tuấn giết chết Hồn Hoài Cổ lúc nãy. Cô ta có chút run sợ không dám tới gần anh, cô ta đứng cách xa mấy mét mang vẻ mặt phòng bị nhìn Giang Cung Tuấn, thận trọng hỏi thăm: “Ân, ân nhân, cậu không sao chứ?”.

Giang Cung Tuấn nằm dài trên mặt đất dần dần khôi phục, khẽ giọng nói: “Không sao, nghỉ một chút sẽ khỏi thôi” Nghe vậy Thiên Linh Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta không dám đến gần mà chỉ đứng cách vài mét nhìn Giang Cung Tuấn. Cô ta quan sát thấy sắc mặt Giang Cung Tuấn hồng hào trở lại, chỉ trong thời gian ngắn Giang Cung Tuấn đã hồi phục đứng dậy thư giãn gân cốt.

“Đây là sao?” Thiên Linh Chi lần nữa hoảng hốt. Rõ ràng cô ta cảm thấy khí tức của Giang Cung Tuấn rất yểu dường như gần bên bờ cái chết, thế mà chỉ mới nửa tiếng đồng hồ sinh khí thêm dồi dào?

Giang Cung Tuấn cười nói: “Kẻ thù đã giải quyết rồi, đến để đô Thiên Long thôi” “Ừm, ừm”

Thiên Linh Chi gật đầu, hai người bước đi nhanh chóng rời khỏi dãy núi tan nát này.

“Ân nhân ơi, mình đi thế này chậm quá rồi, chúng ta nên gia tăng tốc độ” Giang Cung Tuấn bước đi một cách chậm rãi khiến cho Thiên Linh Chi càng sốt ruột. Anh cũng rất buồn phiền, trước đó Thiên Linh Chi cũng sắp giao ra Tảng ngọc rồi, sao bây giờ cô ta lại không giao ra nhỉ?



Chẳng lẽ ép mình phải dùng vũ lực?

Trong lòng Giang Cung Tuấn hiện ra rất nhiều ý nghĩ sau, đó anh quyết định để hết qua một bên kéo Thiên Linh Chi lại, cơ thể lóe lên xuất hiện ở giữa không trung nói: “Tôi cần gấp rút lên đường, cô chỉ đường đi, tôi sẽ đưa cô tới nơi”

“Phía bên này” Thiên Linh Chi giơ tay chỉ về phía trước.

“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu kéo cô ta, thúc đẩy nội lực gia tăng tốc độ. Một bước nhảy liền bay đi ngàn mét, chỉ mấy bước nhảy liền biến mất khỏi dãy núi mênh mông này.

Tốc độ đi của anh rất nhanh. Lúc trước Thiên Linh Chi bỏ trốn phải mất ba ngày mới tới được nơi này. Thế mà Giang Cung Tuấn gấp rút lên đường, chỉ mất nửa ngày liền tới thành Thiên Long rồi. Đây là thành cổ ngàn năm cổng thành cao ngàn mét dùng đá đen xây dựng nên, từ xa nhìn vào trông thật hào hùng khí thế.

Hai người xuất hiện ở ngoài cổng thành. Công thành đóng chặt, bên ngoài cũng không thấy ai cả. Trong lòng Thiên Linh Chi sinh ra dự cảm bất an. Trước đây thành Thiên Long luôn là nơi náo nhiệt nhất, ngoài thành người ngựa ra vào đông đúc. Thế nhưng bây giờ cổng thành lại đóng chặt một người cũng thấy đâu.

Cô ta bất giác kéo lấy Giang Cung Tuấn: ” Công, công tử, có phải xảy ra chuyện gì rồi không.”

Giang Cung Tuấn lắc tay nói: “Chúng ta vào thành xem thử.”

Giang Cung Tuấn kéo Thiên Linh Chi nhảy một bước vào trong liền xuất hiện trên tường thành cao ngàn mét. Hai người đứng đó đưa mắt nhìn vào trong, trong thành xác người chất cao như níu, máu chảy thành sông.

“A” Nhìn thấy cảnh này, Thiên Linh Chi gào lên thê thảm, hốc mắt đỏ lên chảy ra những giọt nước mắt trong suốt, ngay cả Giang Cung Tuấn cũng nhíu mày.

“Đám Ám Điện này đúng là mất hết nhân tính, dám đồ sát cả toàn thành như vậy?”

“Phụ hoàng, mẫu hậu, anh trai, em gái..”

Thiên Linh Chi hướng về thành vừa chạy vừa khóc, Giang cung Tuấn chỉ biết đứng phía sau cô, tòa thành lớn như vậy giờ đây chỉ còn máu chảy và sự tĩnh mịch. Thi thể chất đầy ngổn. ngang trên mặt đất, máu nhuộm đỏ khắp nơi. Không có từ nào có thể miêu tả hết sự bị thương và thê lương này.
Bình Luận (0)
Comment