Cường Đại Chiến Y

Chương 1090

Chùm ánh sáng màu trắng kia lúc ẩn lúc hiện rất kỳ lạ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra được.

Một, hai, ba, năm, tám, mười…

Sau khi chùm ánh sáng đầu tiên xuất hiện, tiếp sau đó là rất nhiều chùm ánh sáng xuất hiện theo, nhưng chỉ vài giây sau thì biến mất. Giang Cung Tuần lâm vào trầm tư nhìn hải đảo đằng xa, theo anh nghĩ thì những chùm ánh sáng đó phát ra từ bảo vật trên đảo, nhưng bảo vật đó là gì thì anh không biết. Nếu muốn biết thì chỉ có cách tới gần đó xem.

Nhưng mà trên đảo đang đánh nhau rất căng thẳng, dù đứng ở đây Giang Cung Tuấn cũng có thể cảm nhận được áp lực đáng sợ đó, nếu như tùy tiện tới gần mà bị phát hiện có thể sẽ mất mạng luôn. Anh nhìn cuộc chiến trên không trung ở đằng xa. Đây là một cuộc hỗn chiến, nhưng có hai người trong cuộc chiến lại không hề ra tay.

Một người là một cô gái mặc váy trắng, sau lưng có một đôi cánh nhìn rất rực rỡ do chân khí tạo thành, đôi khi còn có thể nhìn thấy được vài ký hiệu thần kỳ chuyển động trên đôi cánh đó, tràn đầy vẻ thần bí và kỳ dị.

Cô ta đứng giữa không trung, cả người được bao phủ trong ánh sáng, không nhìn thấy rõ bộ dáng trông như thế nào, chỉ có thể nhìn tổng thể mặt mũi và dáng người thì chắc hẳn là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần..

Ở bên kia thì là một người đàn ông mặc áo choàng màu xanh lá, dưới chân hắn ta đạp trên một đám mây cũng màu xanh lá.

Hai người đó đứng đối diện nhau, tuy rằng không ra tay, nhưng trên người tỏa ra hơi thở của kẻ mạnh.

Giữa hai người là hơn hai mươi tu sĩ đang đánh nhau, thực lực của những người này đều rất cao, ít nhất có lẽ cũng là Nhập Thánh giai đoạn thứ năm, nhưng tất nhiên bọn họ cũng chỉ là cấp dưới của hai người không ra tay kia mà thôi.

“Cấp dưới đã mạnh như vậy rồi thì hai người kia chẳng phải còn mạnh hơn rất nhiều sao?”

Giang Cung Tuấn cau mày nói thầm trong lòng.

Trong lúc anh còn đang suy nghĩ xem làm Sao mới có thể tới gần đảo để tìm bảo vật thì ở đằng xa lại xuất hiện một đám người.

“Ha ha, đông vui quá vậy” Người còn chưa đến tiếng đã đến trước. Những người đang ở trên không trung đánh nhau dữ dội nghe tiếng cười kia thì ngừng lại. Cấp dưới của hai bên lùi hết về sau hai người thủ lĩnh, tất cả tầm mắt hướng về phía tiếng cười kia.

Giang Cung Tuấn cũng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy người dẫn đầu đám người đó là một người đàn ông mặc đồ đen, tóc dài, khuôn mặt rất tuấn tú nhưng lại toát ra vẻ tà mị.

“Tam Hoài Linh?” Giang Công Tuấn khẽ nhíu mày, người này không phải ai khác mà chính là đại sư huynh của Mạch Doanh, Tam Hoài Linh đến từ Ma giới.

Ở phía sau Tam Hoài Linh còn có chừng hai mươi người xếp hàng đi theo hai bên, những người này còn chưa ra tay trên người đã tản ra hơi thở kẻ mạnh nghiên áp những người đánh nhau lúc trước. Trong lòng Giang Cung Tuấn đang suy đoán thực lực của những người này, ít nhất cũng đã đạt đến Nhập Thánh giai đoạn thứ sáu, thậm chí là còn mạnh hơn.



Phía sau Tam Hoài Linh còn có một cô gái rất xinh đẹp mặc váy dài màu đen, dáng người quyến rũ, trên người có khí chất thanh nhã..

Giang Cung Tuấn đứng ở một chỗ xa nhìn ra đảo, thấy có nhiều cao thủ Ma giới xuất hiện ở đó như vậy thì nhíu mày, nói thầm: “Sao bọn họ lại tụ tập hết ở đây, rốt cuộc hòn đảo này có bí mật gì?”

Anh không biết trên đảo này có bí mật gì nên lúc trước không dám tùy tiện xuất hiện.

Nhưng bây giờ Mạch Doanh đã đến rồi, anh cũng khá thân với Mạch Doanh cho nên chủ động hiện thân bay tới chỗ Mạch Doanh.

Còn chưa tới gần được bọn họ thì một tên cấp dưới của Tam Hoài Linh đã xuất hiện trước mặt chặn đường Giang Cung Tuấn, ngay sau đó đột nhiên rất thanh kiếm dài ra đâm tới.

Tốc độ quá nhanh khiến Giang Cung Tuấn cũng không phản ứng lại kịp. “Đợi đã” Mạch Doanh kịp thời mở miệng, la lên: “Dừng tay”

Lúc này kiếm của tên cấp dưới chỉ còn cách Giang Cung Tuấn không đến một mét, nghe thấy tiếng Mạch Doanh kêu thì kịp thời thu kiểm về. Còn Giang Cung Tuấn thì bị dọa đổ mồ hôi lạnh.

Quá mạnh.

Chỉ một người bên cạnh Tam Hoài Linh đã mạnh như vậy rồi, tốc độ xuất hiếm khiến anh không thể nào phản ứng kịp, vậy thì Tam Hoài Linh còn mạnh tới cỡ nào nữa đây?

Lúc này, Mạch Doanh đã đi tới: “Giang Cung Tuấn, anh trở lại rồi?” Gương mặt xinh đẹp của cô ta hiện lên vẻ ngoài ý muốn.

“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu, lấy viên minh châu từ tiên phủ ra đưa cho Mạch Doanh, cười nói: “Cảm ơn bảo vật của cô, nhờ nó mà tôi mới có thể an toàn đi vào nơi phong ẩn trước”

Mạch Doanh nhận lấy, cười nói: “Không cần khách sáo”.

Tam Hoài Linh đứng nhìn từ nãy đến giờ mới đi tới, liếc Mạch Doanh một cái, khẽ nhíu mày nói: “Sư muội, em làm gì vậy, sao lại đưa đồ vật quý trọng như vậy cho tên nhóc này, nếu lỡ làm mất thì tính sao đây?”.

Mạch Doanh cười nhạt nói: “Làm sao mất được, trên đời này có ai dám cướp minh châu, hơn nữa Minh Chủ Linh tôi cũng đưa cho anh ta rồi”

“Em!” Tam Hoài Linh kinh hoàng trong lòng.

Mạch Doanh cười nói: “Cha đã cho phép”



Nghe vậy Tam Hoài Linh không nói gì nữa, chỉ nhìn Giang Cung Tuấn một cái thật sâu. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến Giang Cung Tuấn cảm nhận được một áp lực vô hình áp lực ép đến không thở nổi, sau vài giây Tam Hoài Linh rút lại áp lực, quay lưng bước lên không trung đi tiếp.

“Đi” Mạch Doanh nói với Giang Cung Tuấn còn đang đờ người ra.

Lúc này anh mới giật mình đi theo sau Mạch Doanh. Rất nhanh đã tới trên bầu trời trên hải đảo.

Hai đám người tách ra đứng hai bên, một bên trên lưng có đôi cánh do chân khí tạo thành, do người phụ nữ đứng đầu. Một bên đứng trên đám mây màu xanh lá do người đàn ông đứng đầu.

Lúc này cả hai bên đều đang nhìn chằm chằm vào đám người Tam Hoài Linh đang đi tới.

Người đàn ông chân bước trên đám mây khinh thường liếc đám người Tam Hoài Linh, lạnh nhạt nói: “Đúng là con mèo con chó gì cũng chạy tới góp vui”.

Bị coi thường, bị sỉ nhục nhưng Tam Hoài Linh cũng không hề giận, bởi vì hắn biết người trước mặt này có lai lịch không bình thường.

“Nếu tôi đoán không sai thì ngài chính là cao thủ Đại Thần Thông của Vân Giới tám mươi nghìn năm trước bị môn phái phong ấn trong lúc tuổi còn rất trẻ, lựa chọn thời đại này mới xuất thế”

Giọng Tam Hoài Linh vang vọng.

Người đàn ông chân bước trên máy nghe vậy hơi giật mình, quái dị nhìn Tam Hoài Linh. Người này là ai, sao lại biết được lại lịch của mình?

Tam Hoài Linh lại nói tiếp: “Tên của ngài giống như đám mây màu xanh dưới chân ngài vậy, Vân Hoa, tôi còn biết đám mây này được sinh ra cùng với ngài nữa” / “A!” Vân Hoa cười nhạt, nói: “Tên nhóc này, không ngờ cậu cũng biết nhiều chuyện lắm đấy”

Tam Hoài Linh cười nhẹ, nhìn về phía người phụ nữ có cánh, nói: “Ôi chao, người đẹp này thật không đơn giản, cô chính là Bạch Khuynh tiên tử một trăm ba ngàn năm trước sinh ra ở Trương Khung Giới?”

Trên người Bạch Khuynh có ánh sáng bao phủ cho nên không thể nhìn thấy rõ mặt mũi.

“Anh là ai, sao lại biết được lai lịch của tôi?”.

Cô ta mở miệng nói chuyện, giọng nói rất dễ nghe, tuy êm tai nhưng lại lạnh nhạt, có cảm giác khiến người ta cách xa ngàn dặm.

Tam Hoài Linh không trả lời Bạch Khuynh, mà tiếp tục nói: “Bạch Khuynh, một trăm ba mươi nghìn năm trước ra đời với bạn ngàn phong ấn ở Thương Khung Giới. Bởi vì vừa sinh ra đã mang tu vi Đại Thần Thông cho nên năm hai mươi tuổi lựa chọn phong ấn, chờ đợi thời đại huy hoàng nhất lịch sử tỉnh dậy.”
Bình Luận (0)
Comment