Cường Đại Chiến Y

Chương 1114

Một tên tu sĩ tầng thứ nhất siêu phàm mà Giang Cung Tuấn còn chẳng coi vào đâu.

Lấy thực lực hiện tại của anh, cho dù là không dùng Nghịch Thiên đạp, cũng có thể dễ dàng đánh chết.

Khuôn mặt của anh nghiền ngẫm nhìn tay tên Béo đang cầm đại đao.

“Bớt nói nhảm”

Sắc mặt của tên Béo trầm xuống, đại đao trong tay chợt chém ra, mũi đao đáng sợ chợt thoáng hiện.

Giang Cung Tuấn cười nhạt, thân thể chợt lóe, xuất hiện cách đó trăm thước, tránh được một chiêu này.

Mũi đao rơi trên mặt đất, tức khắc đất rung núi chuyển.

Giờ phút này, trong tay Giang Cung Tuấn xuất hiện một thanh kiếm.

Thanh kiếm này, là đệ nhất Long kiếm được lấy từ Tiên phủ.

Kiếm trên tay, thân thể chợt lóe, quỷ dị xuất hiện ở trước người tên Béo, Tên Béo còn chưa kịp phản ứng thì kiếm đã đặt trên cổ của anh.

“Cái này…”

Anh ta sợ đến mức cả người đầy mồ hôi lạnh.

Thực lực của anh, đạt đến một tầng siêu phàm, ở tuổi này thì thực lực này rất mạnh, thế nhưng bây giờ còn chẳng phải là kẻ thù của người khác.

Thanh kiếm trong tay Giang Cung Tuấn đặt trên cổ tên Béo, thản nhiên đưa tay nói: “Đưa đây”

Mặt tên Béo đầy vẻ không cam lòng, nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt lộ ra vẻ khẩn cầu, nói: “Đại, đại ca, em biết sai rồi, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, nếu như anh cướp đi lệnh bài của tôi thì tôi sẽ bị đào thải, với thực lực của tôi, tôi hoàn toàn có tư cách trở thành đệ tử của Thần Viện”

Giang Cung Tuấn cười nhạt.

Trở tay đánh một chưởng.

Lực chưởng cuốn sạch đáng sợ, tên Béo trực tiếp bị đánh bay, hung hãn ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Thân thể Giang Cung Tuấn chợt lóe, đuổi theo, cúi đầu hướng mắt nhìn xuống tên Béo, nói: “Đưa đây”

Tên Béo lòng không cam lòng, miễn cưỡng lấy lệnh bài ra.

Giang Cung Tuấn thu hồi lệnh bài, xoay người rời đi.

Mà tên Béo mất đi lệnh bài, bị lực lượng Sơn Nguyệt đồ cưỡng ép mang đi, bị đào thải.

Giang Cung Tuấn sau khi nhận rõ phương hướng thì tiếp tục tiến về phía trước. Trên đường đi gặp không ít người đang chém giết nhau, cũng đang cướp đoạt lệnh bài, mà Giang Cung Tuấn cũng biết, lệnh bài không phải là mấu chốt, chẳng qua là để phân biệt hạng mà thôi, mà hạng hiện tại cũng không phải là hạng cuối cùng, cũng không hẳn là rất quan trọng.

Mục đích chủ yếu, chính là đi võ đài cuối cùng trong khu vực trung tâm.

Giờ phút này, cách chỗ Giang Cung Tuấn không xa.

Du Huyền bị ba người vây quanh.



Là ba người đàn ông, bọn họ đang vây quanh Du Huyền.

“Giao ra đây”

Đối mặt với ba người, Du Huyền khẽ cắn môi.

Cô ấy biết, nếu như mất đi lệnh bài thì cũng mất đi tư cách trở thành đệ tử của Thần Viện, như vậy thì gia tộc của cô ấy sẽ bị nhà họ Chu chèn ép, vậy nên cô phải trở thành đệ tử của Thần Viện Thế nhưng, ba người trước mặt có khí tức rất mạnh, thực lực cũng không có thấp hơn cô ấy.

Cộng thêm một chọi ba, cô ấy không có bất kỳ phần thăng nào.

“Ba, ba vị đại ca, có thể bỏ qua cho tôi hay không, tôi rất muốn trở thành đệ tử của Thần Viện”

“Aa”

Một người đàn ông bật cười: “Ai không muốn trở thành đệ tử của Thần Viện chứ, thế nhưng muốn trở thành đệ tử của Thần Viện, cũng phải xem cô có cái thực lực này hay không, cho dù cô có đi đến khu vực trung tâm thì được cái gì chứ, với thực lực của cô thì không có cách nào thắng được ngàn tên được”

“Tôi, tôi sẽ không buông bỏ đâu, tôi sẽ dùng hết toàn lực”

Vẻ mặt Du Huyền mang theo kiên định.

Chợt rút ra thanh kiếm dài, ngón tay chỉ về ba người phía trước, nói: “Ra chiêu đi”

“Tự tìm cái chết, tác thành cho cô”

Giang Cung Tuấn đang gấp rút lên đường, cảm nhận bốn phía, anh muốn tìm Du Huyền để báo đáp ơn cứu mạng của Du Huyền, mặc dù anh chưa thấy qua dáng vẻ của Du Huyền, thế nhưng lại có thể cảm nhận được khí tức của Du Huyền.

Chân anh đạp vào hư không, nhanh chóng bay lên.

Giờ phút này, anh cảm nhận được khí tức quen thuộc.

Không khỏi ngừng lại, nhìn về hướng xa xa, Phía trước, một nơi trong rừng núi, có một cô gái đang cùng một người đàn ông đang chiến đấu kịch liệt, mà ở một bên còn có hai người đàn ông ngồi xem cuộc chiến.

Cô gái rơi vào thế bất lợi, cánh tay bị đâm trúng, xuất hiện vết thương khiến cho máu chảy dầm đề, nhiễm đỏ hết quần áo trăng trên người, thế nhưng cô vẫn kiên trì, vẫn không bỏ cuộc, vẫn kiên trì khổ cực.

“Là cô ấy sao?”

Giang Cung Tuấn đứng trên không trung, nhìn phía dưới đang chiến đấu, Khí tức của người phụ nữ phía dưới rất quen thuộc.

Anh không chần chờ, thân thể chợt lóe, từ trên trời hạ xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.

“Dừng tay”

Tiếng quát vang khắp nơi.

Nghe vậy, cuộc chiến đấu dừng lại Du Huyền và đối thủ cũng xoay người lại, nhìn thấy sự xuất hiện Giang Cung Tuấn Du Huyền vừa nhìn thấy Giang Cung Tuấn, liền trợn tròn mắt.

“Là anh?”

Mà một người đàn ông khác thì gắt gao nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, cảm nhận được khí tức của Giang Cung Tuấn không tâm thường, biết anh là nhân vật khó dây dưa, uy hiếp nói: “Thăng nhóc, cái này không phải là chuyện của cậu, chớ xen vào việc của người khác”

Giang Cung Tuấn coi thường anh ta, đi tới chỗ Du Huyền, xuất hiện ở trước người cô ấy, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Du Huyền.

Cô gái trước mắt rất đẹp, mặt trái xoan, mắt phượng, ngũ quan tinh xảo, bộ mặt thanh tú, chẳng qua là dáng vẻ bây giờ của cô ấy rất chật vật, cánh tay còn bị đâm trúng, quần áo bị nhuộm đỏ thẩm.



“Du Huyền?”

Giang Cung Tuấn cũng không xác định được người trước mắt có phải là người cứu anh hay không, tính dò xét hỏi.

“Anh, anh sao lại tới đây?”

Du Huyền cũng nhận ra Giang Cung Tuấn, người này chính là cô trước cứu người, mang về nhà dưỡng thương một tháng người.

“Thật sự là anh”

Nghe được quen thuộc âm thanh, Giang Cung Tuấn xác định, cô gái trước mắt chính là Du Huyền đã cứu anh.

“Thằng nhóc, tự tìm cái chết”

“Ồn ào”

Sau lưng, truyền tới tiếng mảng chửi Ngay sau đó âm thanh kiếm khí phá vỡ hư không vang khắp nơi.

“Cẩn thận”

Du Huyền kinh hãi kêu to.

Thế nhưng Giang Cung Tuấn lại kéo cô ấy, thân thể chợt lóe, tránh khỏi kiếm khí bén nhọn này, một khắc sau xuất hiện ở ngoài cách đó trăm thước, buông Du Huyền xuống, ra tay về phía tên đàn ông đánh lén kia, Tốc độ công kích rất nhanh, kẻ thù sắp đến cũng không thấy rõ, Thời gian ngắn ngủi trong nháy mắt, tên đàn ông liền bị đánh trúng, thân thể bay ra ngoài, hung hãn ngã xuống đất.

Giang Cung Tuấn bước tới, đưa tay nói: “Lấy lệnh bài ra: “

Tên đàn ông kia không cam lòng, thế nhưng khi đối mặt Giang Cung Tuấn, anh ta không có bất kỳ sức đánh trả nào, ngoan ngoãn giao lệnh bài ra, mà hai người đàn ông đang xem cuộc chiến, nhìn thấy tình huống, không đúng, ngay cả bạn cũng không để ý, nhanh chóng thoát đi Giang Cung Tuấn cũng không đuổi theo, đi tới đoạt lấy lệnh bài, đi tới phía Du Huyền Mặt Du Huyền đầy kinh ngạc nhìn Giang Cung Tuấn: “Anh, tình trạng vết thương của anh tốt hơn rồi sao?”

Cô ấy biết tình trạng vết thương của Giang Cung Tuấn, rất nghiêm trọng.

Thế nhưng lúc này chỉ mới mấy ngày mà Giang Cung Tuấn đã khỏi hẳn.

Hơn nữa cô cũng không nghĩ tới, ban đầu cô cứu người, người đó sẽ mạnh đến như vậy, người mà đến ngay cả cô cũng không làm gì được, vậy mà Giang Cung Tuấn chỉ cần dùng một chiêu đã có thể đánh bại.

Giang Cung Tuấn gật trạng vết thương đã tốt hơn rồi, với lại vẫn phải cảm ơn cô, nếu như không phải cô hết lòng chiếu cố, tôi cũng sẽ không bình phục nhanh như vậy”

“Sao mà anh biết tôi cũng tới tham gia đợt kiểm tra đánh giá đệ tử của Thần Viện?” Du Huyền hỏi, Giang Cung Tuấn cười nói: “Cũng không phải là biết cô đến nên mới đặc biệt chạy đến đây, hơn nữa tôi cũng không có chỗ đi, cũng muốn tìm một nơi để tu luyện, Thần Viện không tệ nên tôi đến đây”

Vừa nói, nhìn Du Huyền một cái Thông qua cuộc chiến khi nấy, anh cũng biết đại khái, thực lực của Du Huyền vẫn chưa bước vào cảnh gới siêu phàm, chẳng qua là ở cảnh giới thần thông thất bát trọng.

Với thực lực này thì không có cách nào gia nhập Thần Viện được.

“Cô cứu tôi mà tôi thì không có gì để báo đáp cô, cô rất muốn gia nhập Thần Viện sao?”

Du Huyền gật đầu.

Giang Cung Tuấn hứa hẹn: “Vậy tôi sẽ giúp cô, cố găng mang cô đến võ đài cuối cùng tại khu vực trung tâm, thế nhưng, sau khi dừng lại tại võ đài ở khu vực trung tâm, thì cho dù tôi không giúp được cô”

“Cám ơn”

Mặt Du Huyền đầy cảm kích.
Bình Luận (0)
Comment