Cường Đại Chiến Y

Chương 1125

Vì Giang Cung Tuấn, vì cuộc thi đấu kế tiếp, vì để cho các trưởng lão khác và viện trưởng nhìn với cặp mắt khác xưa, Tiêu Minh Hoàng đáp ứng điều kiện của nhà họ Lạc.

Sau đó, Tiêu Minh Hoàng và gia chủ của nhà họ Lạc cùng đi ra ngoài.

Giang Cung Tuấn thì ở trong phòng chờ.

Chờ một lát, chờ đến hơn một giờ.

Hơn một giờ sau, Tiêu Minh Hoàng trở lại.

“Sự phụ”

Giang Cung Tuấn mở miệng kêu.

Sắc mặt Tiêu Minh Hoàng không phải rất tốt, hiển nhiên là do lần này vì Giang Cung Tuấn mà bỏ ra quá nhiều tài nguyên.

“Giang Cung Tuấn, lần này là vì con, mà phải bỏ ra quá nhiều thứ, lấy ra rất nhiều năm tích góp, nếu như trong cuộc thi đấu kế tiếp con không thể nào đạt được thành tích tốt, vậy thì quá có lỗi với sự phụ”

Mặt Giang Cung Tuấn đầy lúng túng.

Quả thật anh không tin lần thi đấu kế tiếp anh có thể có được thành tích tốt.

“Đi, chúng ta lên đường suốt đêm, đi Cổ Tộc, trên đường đi Cổ Tộc uống Lục Dương đan”

Sau khi lấy Lục Dương đan, Tiêu Minh Hoàng cũng không dừng lại ở Thành Văn ở nhà họ Lạc, mà mang Giang Cung Tuấn rời đi.

Ban đêm.

Hai người tiến vào một nơi nguyên thủy trong rừng núi.

Trong rừng núi, một đống lửa đang bùng cháy Giang Cung Tuấn đang nướng thịt.

Tiêu Minh Hoàng thì lấy ra một cái bình nhỏ, đỏ một viên đan dược từ bên trong ra.

Đạn dược có hình tròn, màu vàng.

“Sư phụ, đây chính là Lục Dương đan?” Giang Cung Tuấn đang nướng thịt nhìn đan dược trong tay Tiêu Minh Hoàng, nghi ngờ hỏi.

Tiêu Minh Hoàng nói, chợt nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Giang Cung Tuấn, hiệu lực thuộc của Tiêu Minh Hoàng rất bá đạo, là do áp dụng sáu loại dược liệu chí dương chí cương luyện chế mà thành, ẩn chứa sáu loại sức mạnh, sức mạnh rất cuồng bạo, nếu như thân xác không chịu nổi, vậy vô cùng phiền toái, cậu có thật sự nắm chắc không?”

“Nắm chắc”

Giang Cung Tuấn mở miệng thề son sắt.

Nếu như ngay cả thân thể của anh cũng không có cách nào ăn đường Lục Dương đan, như vậy thì thân thể của thiên hạ cũng không có cách nào ăn được.

Tiêu Minh Hoàng tiếp tục nói: “Sao khi ăn Lục Dương đan vào thì phải cần một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn luyện hóa, mà trong lúc này, thân thể cần phải trải qua muôn ngàn thử thách, cần phải không ngừng chịu đựng sức mạnh ở bên ngoài ập vào mới có thể hoàn toàn hấp thu đan dược luyện hóa được, rất đau đớn”

Giang Cung Tuấn gật đầu, bày tỏ đã biết.

Anh đã từng lợi dụng ngọn lửa của trời đất để rèn luyện chân khí.

Đã từng đụng phải sự công kích của sấm sét.

Sức đề kháng của thân thể anh rất mạnh.

Hơn nữa, là anh hay là Ma thể chỉ cần là không chết, thì cho dù có nhiều vết thương nghiêm trọng cũng có thể hồi phục trong thời gian cực ngắn.

Có lời này của Giang Cung Tuấn, Tiêu Minh Hoàng an tâm, đưa đan dược trong tay cho Giang Cung Tuấn, nói: “Trước tiên con ăn vào đi”



“Vâng”

Giang Cung Tuấn nhận lấy đan dược.

Đạn dược rất nhỏ, thế nhưng khi nằm trong tay lại nặng trĩu, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi ấm nhàn nhạt còn dư lại.

Giang Cung Tuấn không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp uống đan dược.

Đạn dược vào cổ họng, anh cảm giác được cổ họng của mình tựa như bị lửa đốt vậy.

Cảm giác giống như có một ngọn lửa theo cổ họng chạy vào bên trong cơ thể, ngay sau đó, cổ sức mạnh này nổ tung ở trong người.

Anh cảm thấy toàn thân trên dưới đều khó chịu không thốt thành lời.

Đau đến mức anh phải lăn lộn trên mặt đất.

Tiêu Minh Hoàng yên lặng nhìn.

Ông ta biết sức mạnh của Lục Dương đan, chỉ có thể dựa vào sức chịu đựng của bản thân Giang Cung Tuấn, nếu quả thật không chịu nổi, vậy thì ông ta sẽ ra tay, hóa giải sức mạnh của Lục Dương đan, thế nhưng nếu như vậy thì hết thảy mọi sự cố gắng của ông ta đều là lãng phí.

Giờ phút này, trong cơ thể Giang Cung Tuấn có một ngọn lửa đang cháy.

Mà ngọn lửa này, cháy đến máu thịt của anh, cháy đến xương cốt của anh.

Anh chịu đựng toàn thân đau nhức, từ dưới đất bò dậy, ngồi xếp bằng ở trên đất, thúc giục Cửu Chuyển Kim Thân Quyết, luyện hóa sức mạnh trong cơ thể, tới rèn luyện thân xác của bản thân, tăng cường xương cốt của mình.

Thấy một màn này, vẻ mặt Tiêu Minh Hoàng lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Năng lực chịu đựng của thằng nhóc này thật là mạnh”

Ông ta cũng bị lực ý chí của Giang Cung Tuần làm cho sự hấu.

Sức mạnh của Lục Dương đan, không ngừng luyện hóa, sức mạnh thân xác của Giang Cung Tuấn, không ngừng trở nên mạnh mẽ.

Một đêm, chớp mắt ghi lại.

Ngày thứ hai, đau đớn trong cơ thể Giang Cung Tuấn đã được hóa giải không ít. Anh ngưng tu luyện.

Tiêu Minh Hoàng ở một bên hỏi: “Như thế nào?”

Giang Cung Tuấn nói: “Trải qua một đêm tu luyện, con cảm giác được sức mạnh trong thân xác của bản thân mình mạnh hơn không ít, thế nhưng sức mạnh của Lục Dương đan, con chỉ luyện hóa được không tới một phần trăm, trong cơ thể con vẫn tồn tại sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, mà luồng sức mạnh này con không có cách nào hấp thu được.”

Tiêu Minh Hoàng nói: “Đây chính là Lục Dương đan, tiếp theo nếu con muốn hấp thu sức mạnh này thì cần phải mượn đến sức mạnh ở bên ngoài”

“Vâng.”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Cái gọi là sức mạnh ở bên ngoài, anh đương nhiên biết.

Đơn giản chính là bị đánh.

“Ta tới giúp con”

Tiêu Minh Hoàng cười tủm tỉm mở miệng.

Còn không chờ Giang Cung Tuấn kịp phản ứng, ông ta đã ra tay, giơ tay lên, trong lòng bàn tay biến hóa ra một đạo chân khí vô cùng mạnh mẽ, luồng chân khí này cuốn đến Giang Cung Tuấn, trực tiếp đánh vào trên người anh.

Thân thể của anh bị đánh bay, hung hãn đụng vào trên cây đại thụ xa xa.

Oanh!



Đại thị sụp đổ.

Giang Cung Tuấn cũng ngã xuống đất.

Còn chưa bò dậy từ dưới đất thì Tiêu Minh Hoàng đã xuất hiện.

Chân khí mạnh mẽ nâng Giang Cung Tuấn lên, khiến Giang Cung Tuấn đứng lên từ dưới đất, ngay sau đó chính là một trận quyền đám cước đá.

Toàn thân cao thấp của Giang Cung Tuấn đều trở thành mục tiêu công kích.

Anh bị đánh đến mức mặt mủi sưng bầm, toàn thân cao thấp đều là vết thương, không có một nơi nào là không hao tổn.

Hồi lâu sau.

Tiêu Minh Hoàng ngừng lại.

Mà Giang Cung Tuấn thì ngồi xếp bằng ở trên đất, nghiêm túc hấp thu sức mạnh của Lục Dương đan trong cơ thể.

Sau khi anh bị đánh thì kích thích sức mạnh của Lục Dương đan ở trong cơ thể, sức mạnh bá đạo tự làm dịu thân xác, toàn thân cao thấp thoải mái không thốt nên lời.

Tiêu Minh Hoàng ở một bên nhìn, trên mặt ông ta mang theo nụ cười hài lòng, lẩm bẩm nói: “Nếu như rèn luyện thân thể tu sĩ như vậy, muốn hấp thu hoàn toàn sức mạnh của Lục Dương đan, thì cần một năm đến ba năm, thế nhưng, Giang Cung Tuần thì khác, dựa theo tốc độ này thì nhiều nhất cũng chỉ một tháng là cậu ấy có thể hấp thu hoàn toàn sức mạnh của Lục Dương đan, thật là một thân thể thần kỳ”.

Tiêu Minh Hoàng cũng bị sức mạnh của thân xác Giang Cung Tuấn làm cho kinh hãi.

Trước khi ông ta ra tay, mặc dù nắm chặt chừng mực, thế nhưng phát hiện Giang Cung Tuấn vẻn vẹn chỉ là bị thương, sau khi gia tăng một ít sức lực, thì không những không khiến Giang Cung Tuấn đau đớn mà còn kích hoạt hoàn toàn sức mạnh của Lục Dương đan, khiến cho thân thể hấp thụ tốt hơn.

Giang Cung Tuấn lần nữa hấp thu nửa ngày.

Sức mạnh của thân xác anh, lại trở nên mạnh mẽ không ít.

Anh đứng lên từ dưới đất, đứng ở trước mặt Tiêu Minh Hoàng nói: “Sư Phụ, lại nữa đi.”

Tiêu Minh Hoàng trợn trắng mắt, nói: “Đây chỉ là đắt đầu, chẳng lẽ con còn trông cậy sư phụ giúp con nhiều tháng vậy sao?

“Hừ, vậy phải làm sao?”

“Đừng có gấp, ta có cách”

Tiêu Minh Hoàng cười nhạt, sau đó lôi Giang Cung Tuấn, thân thể bay bổng lên, bay đến chổ sâu của rừng rậm nguyên thủy, không bao lâu, đã đi tới chổ sâu, ông ta buông lỏng Giang Cung Tuấn ra.

Thân thể Giang Cung Tuấn rớt xuống, ngay lập tức anh thúc giục chân khí, đứng ở giữa không trung.

“Grų!”

Phía dưới, truyền đến tiếng gầm gừ của yêu thú.

Ung ùng.

Ngay sau đó, đất rừng núi chuyển.

Giang Cung Tuấn nhìn một cái, nhất thời giật mình.

Ở trong tầm mắt của anh, xuất hiện một con yêu thú rất khổng lồ, thân thể dài trăm thước, cao hơn năm mươi thước, bề ngoài tựa như hổ, thế nhưng cả người có vảy dài màu đen, toát ra màu đen sạch bóng.

Yêu thú há miệng, lộ ra hai hàng hàm răng sắc bén, Nó nhanh chóng về tới Giang Cung Tuấn, tốc độ rất nhanh, tứ chi to lớn tiếp xúc với mặt đất, ngay tức khắc đất rung núi chuyển, khiến cho một ít yêu thú nhỏ yếu sợ hãi chạy trốn.

“Mę nó.”

Giang Cung Tuấn không nhịn được hít sâu một hơi.
Bình Luận (0)
Comment