Cường Đại Chiến Y

Chương 113

“Hắc…Hắc Long sao?”

Tân Nam bị lời của Giang Cung Tuấn làm cho chấn động.

Một trong năm đại soái của nước Đoan Hùng.

Chính là Hắc Long Nam Cương nổi danh toàn thế giới chỉ bằng một trận chiến hơn một năm trước sao?

Cháu gái ông ta là Tân Tương cũng không nhịn được mà nhìn Giang Cung Tuấn nhiều hơn một chút.

Trên toàn thế giới, ai ai cũng biết tới danh tiếng của Hắc Long Nam Cương.

Nhưng rốt cuộc Hắc Long trông thế nào thì chẳng ai biết.

Cô ta không ngờ Hắc Long lại là người nhà họ Giang.

Giang Cung Tuấn nhìn Tần Nam, hỏi: “Quản gia Tần, bây giờ ông có thể nói cho tôi biết một số chuyện của gia tộc tôi được không?”

Bây giờ địa vị của Giang Cung Tuấn rất cao, anh có thể sử dụng rất nhiều đặc quyền nhưng anh không thể điều tra ra lịch sử của nhà họ Giang.

Anh cảm thấy gia tộc mình không tâm thường.

Bức tranh quý báu Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ được truyên từ đời này qua đời khác của gia tộc anh cũng không tầm thường.

Tần Nam hít sâu một hơi.

Nếu Giang Cung Tuấn là Hắc Long thì có khi anh thật sự có năng lực đối mặt với kẻ thù của nhà họ Giang.

“Cậu chủ, cậu có biết tứ đại gia tộc Đoan Hùng không?”

“Hả?”

Giang Cung Tuấn cau mày lại.

Tứ đại gia tộc Đoan Hùng?

Anh chưa từng †ìm hiểu về vấn đề này.

Anh biết thủ đô có rất nhiều gia tộc lớn mạnh, những gia tộc đó đều là thành phần giàu có nhất thế giới, nhưng anh chưa từng nghe đến Tứ đại gia tộc Đoan Hùng.

Tần Nam nói tiếp: “Giang, Thạch, Cửu, Long, bốn gia tộc này được gọi là Tứ đại gia tộc của nước Đoan Hùng. Tứ đại gia tộc được nối truyền lại ít nhất hơn hai nghìn năm, trải qua hai nghìn năm phát triển, thế lực của Tứ đại gia tộc trải rộng khắp thế giới”

“Quản gia Tần, ý của ông là nhà họ Giang của tôi là một trong bốn gia tộc lớn nhất của nước Đoan Hùng ư?”

“Đúng vậy”

Tần Nam gật đầu.

“Mặc dù Tứ đại gia tộc nắm giữ của cải toàn thế giới nhưng người bên ngoài không hề biết đến sự tồn tại của Tứ đại gia tộc cổ xưa, ba mươi năm trước, nội bộ nhà họ Giang xuất hiện mâu thuẫn, ông chủ Giang Thời, chính là ông nội của cậu chủ, tách khỏi gia tộc, dẫn một nhà già trẻ lớn bé tới thành phố Tử Đằng rồi sống ở đó.”

Giang Cung Tuấn không nhịn được hỏi: “Vậy chuyện này có quan hệ gì tới việc nhà họ Giang tôi bị giết cả nhà và Hoa Nguyệt Sơn Cư Đô?”

Tần Nam đáp lời: “Tôi cũng không biết cái này, tôi chỉ là một quản gia, một người làm công mà thôi, tôi chỉ biết rằng Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ là thứ ông chủ mang ra ngoài, còn có nhân vật lớn nào đó luôn mong nhớ về Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, ông chủ từng nói với tôi người của Tứ đại gia tộc rải rác khắp nơi trong chính phủ, mà bây giờ, Thiên Tử là một trong năm đại soái cũng là người của Tứ đại gia tộc, anh ta là người của gia tộc nào thì tôi cũng không biết”

Nghe vậy, mặt Giang Cung Tuấn tối sầm lại.

“Quản gia Tần, ý của ông là người đứng sau vụ giết cả nhà họ Giang tôi là Thiên Tử sao?”

Tần Nam khẽ lắc đầu: “Cậu chủ, tôi không biết đâu, tôi chỉ nói cho cậu biết Thiên Tử cũng là người của Tứ đại gia tộc, còn anh ta thuộc gia tộc cụ thể nào thì tôi không biết, vụ giết người nhà họ Giang, có thể là người trong gia tộc họ Giang, cũng có thể là ba gia tộc lớn kia”

Tứ đại gia tộc là một bí ẩn.

Người ngoài hoàn toàn không biết sự tồn tại của Tứ đại gia tộc cổ xưa này.

Vốn dĩ Tân Nam không định nói những thứ này ra.

Nhưng Giang Cung Tuấn chính là Hắc Long Nam Cương, một trong năm đại soái của thế giới, cũng là một nhân vật có quyền lực cực lớn.

Với thực lực của anh, cho dù đối mặt với Tứ đại gia tộc cũng không chút sợ hãi.

Nghe ông ta nói vậy, sắc mặt Giang Cung Tuấn dịu lại không ít.

Nếu quả thật là Thiên Tử làm thì năm đại soái của nước Đoan Hùng sẽ biến thành tứ đại soái.

Cho dù Thiên Tử là người có thế lực mạnh nhất trong năm đại soái.

Nhưng anh muốn giết Thiên Tử không phải chuyện khó khăn gì.

“Quản gia Tân, ông có biết nguồn gốc của bức tranh quý báu Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ mà gia tộc tôi truyền qua nhiều đời thế không, nó ẩn chứa bí mật gì, vì sao lại có người luôn nhớ đến nó?”

Tần Nam lắc đầu, nói: “Cậu chủ, tôi không biết, ông chủ chưa từng nói chuyện này với tôi”

“Thế ông có biết bây giờ Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đang nằm trong tay ai không?”

Tần Nam lại lắc đầu.

Giang Cung Tuấn hơi thất vọng.

Anh còn tưởng Tần Nam biết không ít chuyện cơ.

Không ngờ, ông ta chỉ biết nguồn cội của nhà họ Giang, ngoài ra thì chẳng biết gì cả.

Anh lấy một chiếc chìa khóa đơn giản ra.

Anh cầm lấy nó, nhìn ngắm thật kỹ.

“Hòm châu báu được khai quật trong ngôi mộ cổ của Chiêu Tử Vương ở biên giới Nam Cương có liên quan gì với Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ?”

Giang Cung Tuấn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Anh cảm thấy chắc chắn Bạch Tâm xuất hiện với chiếc chìa khóa này và gặp phải anh không phải chuyện trùng hợp.

Anh gặp Bạch Tâm là khi anh đang lân theo chủ ý giết người của ai đó.

Khi anh đi theo tới bãi đỗ xe dưới tâng hầm thì cái đó biến mất, nhưng lại gặp được Bạch Tâm.

Còn Bạch Tâm không phải chủ của ý muốn giết người đó.

Giang Cung Tuấn cảm thấy tất cả những chuyện này đều do có người cố ý sắp đặt.

Từ lúc bắt đầu trộm mộ, nhìn lại về màn che phía sau thì đã sắp đặt những thứ này rồi.

Giết tất cả mọi người, để Bạch Tâm mang chìa khóa tới thành phố Tử Đảng, thậm chí để cái rương ấy lạc đến thành phố Tử Đằng.

Phù!

Giang Cung Tuấn hít thở sâu một hơi.

Muốn giải đáp được tất cả những câu đố này, thì phải tìm được cái rương đó, mở nó ra xem xem rốt cuộc bên trong chứa cái gì, có liên quan gì với Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.

Giang Cung Tuấn suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng nói tiếp: “Quản gia Tần”

“Cậu chủ” Tân Nam gật đầu thưa.

Giang Cung Tuấn nói: “Ông theo ông nội tôi mấy chục năm rồi, sau khi nhà họ Giang xảy ra chuyện, ông còn không màng nguy hiểm quay lại chôn cất người nhà họ Giang, tôi chẳng có gì tốt để báo đáp ông cả, vậy nên, tôi tặng tài sản của nhà họ Giang lúc trước cho ông nhé.”

“Cậu chủ, thế này thì không được”

Tần Nam vội vàng đứng lên, xua tay nói: “Cậu chủ, thứ này quá quý giá, tôi không muốn đâu.”

Giang Cung Tuấn giơ tay lên, ngắt lời Tân Nam: “Đối với tôi, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, nhưng ông thì khác, ông còn một nhà lớn nhỏ phải nuôi nữa”

“Chuyện này…”

“Được rồi, ông có thể đón cả nhà ông tới sinh sống ở thành phố Tử Đẳng, sau đó tới Tứ đại gia tộc nhận sản nghiệp trước kia của nhà họ Giang, nhà họ Giang đã từng là gia tộc giàu có quyên quý nhất ở thành phố Tử Đẳng, tài sản có hơn một trăm năm mươi nghìn tỷ, chỗ này cũng đủ để nửa đời sau của các ông không phải lo cơm áo”

“Cảm ơn, cảm ơn cậu chủ”

Tần Nam biết với thân phận lúc này của Giang Cung Tuấn, anh là một trong năm đại soái, chắc chăn không thiếu tiền, ông ta không từ chối nữa.

“Được rồi, về trước đi, nếu như có chuyện gì thì có thể tới phòng khám Trần Tục ở phố Cửu Long tìm Ngô Huy.”

“Vâng”

Tần Nam đứng lên, cúi người chào Giang Cung Tuấn.

Tân Tương cũng đứng lên rồi cúi người chào theo.

Sau đó, Tân Nam dẫn Tần Tương rời khỏi Nội Kinh các.

Bên ngoài Nội Kinh các.

Tần Tương hỏi với vẻ mặt mong chờ: “Ông nội, cậu chủ là Hắc Long, vị tướng Hắc Long của Nam Cương thật sao?”

Tần Nam gật đầu: “Chắc không sai đâu, ngoại trừ Hắc Long ra thì không ai có thể thuyết phục Tiêu Dao Vương xuất quân với một trăm nghìn binh sĩ được.”

“Ông nội, chúng ta sẽ đi nhận sản nghiệp ngày xưa của nhà họ Giang thật sao?”

Tần Nam ngây người, nói: “Cũng không hẳn là đi nhận, cùng lắm là quản lý giúp cậu chủ.”

“8”

Tân Tương ồ một tiếng, sau đó quay người lại nhìn Nội Kinh các.

“Cậu chủ, Giang Cung Tuấn, Hắc Long…” Cô ta nhẹ giọng lẩm bẩm.

Nội Kinh các.

Giang Cung Tuấn ngồi hút thuốc trên ghế sofa.

Ngô Huy hỏi anh: “Anh Giang, tiếp theo nên làm gì?

Sắc mặt Giang Cung Tuấn vô cùng nghiêm nghị.

Bây giờ phải báo thù cho nhà họ Giang nhưng anh lại không biết kẻ cầm đầu là ai, bức tranh quý báu mà gia tộc truyền lại cũng không biết ở trong tay ai.

Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Đi thúc giục Quỷ Kiến Sầu, bảo ông ta đẩy nhanh tốc độ dò la tin tức lên, tôi muốn biết rương châu báu rơi vào thị trường đồ cổ của thành phố Tư Đăng đang ở đâu một cách nhanh nhất”

“Vâng, em đi ngay lập tức.”

“Cũng không cần vội vàng trong lúc này, hôm nay là Trung Thu, tôi biết cậu cũng là trẻ mồ côi, đi nào… anh em chúng ta đi uống mấy ly”

“Anh Giang, anh không về với chị dâu sao?”

“Sở Vi về biệt thự nhà họ Đường rồi, tôi tìm cơ hội ra ngoài giải quyết chút rắc rối, bây giờ vẫn còn sớm, đi thôi.”

Giang Cung Tuấn đứng lên, kéo Ngô Huy, hai người sóng vai rời khỏi Nội Kinh các.
Bình Luận (0)
Comment