Cường Đại Chiến Y

Chương 1147

Ngọc Mỹ, một thiên tài thực sự.

Cô gia nhập Thiền Viện cách đây mười năm trước và được viện trưởng nhận làm đệ tử thần truyền, Không ai biết cô ấy đến từ đâu.

Ngay cả những người lớn tuổi của Thiền Viện cũng không biết.

Không ai biết rằng cô ấy là một người có sức mạnh siêu nhiên mạnh mẽ đến thế nào.

Nhưng, Giang Cung Tuấn biết những điều này. Sự xuất hiện của Thiên Viện đã gây ra một sự náo động lớn. Mọi ánh mắt của đàn ông đều đổ dồn vào thân hình yêu kiều và gương mặt xinh đẹp của cô. Cô ấy xinh đẹp lại khí chất xuất chúng cùng với đôi mắt trong veo như có ánh hào quang trong ánh mắt.

Cô ấy xinh đẹp và vẻ đẹp ấy khiến cho một số đệ tử nam xung quanh khó mà cưỡng nổi.

Ngay khi cô ấy xuất hiện, tất cả những người đàn ông đều trở nên căng thẳng.

Ngay cả khi Tư Đồ Lang nhìn thấy Ngọc Mỹ, anh ta đã cố kiềm chế, với nụ cười trên mặt và hỏi: “Sư tỷ Ngọc Mỹ, sao chị lại ở đây?”

Thực ra, Ngọc Mỹ gia nhập vào Thiên Viện muộn hơn Tư Đồ Lang, nhưng Ngọc Mỹ là đệ tử thần truyền của Viện trưởng nên các đệ tử khác khi gặp Ngọc Mỹ đều gọi là sư tỷ.

Ngọc Mỹ liếc nhìn Giang Cung Tuấn, lại nhìn về phía Tư Đồ Lang, nhàn nhạt nói: “Tôi đi ngang qua đây, thấy rất nhiều người tụ tập lại chỗ này nên đến xem sao, thế nào đã xảy ra chuyện gì?”

Tư Đồ Lang không hề che giấu điều gì khi đối mặt với đệ tử của viện trưởng Anh kể lại câu chuyện. Nhưng, theo những gì anh ấy nói, mọi trách nhiệm đều là lỗi của Du Huyền, và lỗi của Giang Cung Tuấn.

“Sư tỷ, anh ta tên là Giang Cung Tuấn anh ta muốn ra mặt giúp Du Huyền người mà đã làm hại không ít đệ tử của Liên Hiệp Minh tôi, đồng thời cũng hại anh em của tôi, tôi chuẩn bị yêu cầu anh ta cho một lời giải thích”

“Không phải vậy” Du Huyền kịp thời nói: “Các người không biết phân thật giả lẫn lộn”

Ngọc Mỹ liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn nói: “Đừng có gây sự nữa nên nhớ đây là Thiền Viện”

Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng, nói: “Tôi không gây sự, chỉ là đang nói giúp cho bạn của mình. Nếu hôm nay anh ta không nhận sai thì đừng trách tôi”

Biểu hiện của anh ấy bình tĩnh đến lạ, Nhưng mà khi anh ta giơ tay lên, một luồng khí lớn mạnh trong tay biến hóa không lường trực tiếp công kích vào bàn tay của Quan Thinh Lung đang áp trên mặt đất.

“A.”

Tiếng hét thảm thiết lại vang lên.

Chân của Quan Thinh Lung đã bị phế lúc trước mà giờ đây thêm một bàn tay cũng bị phế nữa.

“Cậu.”

Tư Đồ Long sắc mặt trầm xuống nắm chặt tay, lạnh lùng nói: “Cậu nhóc, cậu đừng ép người quá đáng, hôm nay cho dù là thiên vương cũng không cứu được cậu đâu, cậu làm thế nào với Quan Thinh Lung thì ta sẽ làm như vậy với cậu”

Khí tức trên người anh ta dâng cao, một bước mạnh mẽ bước ra, xuát hiện trước mặt Giang Cung Tuấn.



Vừa định ra tay, Ngọc Mỹ khẽ di chuyển, xuất hiện trước mặt Tư Đồ Lang, nhẹ ngàng nói: “Tư Đồ Lang, cậu muốn làm gì?”

“Sư tỷ, cô cũng đã thấy đứa nhỏ này không coi ai ra gì, nếu tôi không chủ động dạy dỗ nó, Liên Hiệp Minh của tôi làm sao còn có thể có chỗ đứng trong Thiên Viện chứ?”

Phía sau, Giang Cung Tuấn cũng đang hướng lên, nói: “Ngọc Mỹ, cô hãy nhường đường, hôm nay tôi sẽ loại bỏ Liên Hiệp Minh” Ngọc Mỹ xoay người, trợn mắt nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Anh cho rằng phiền phức như vậy chưa đủ lớn hay sao, người thì cũng đã đánh rồi, chuyện này cho qua đi, nếu cứ tiếp tục gây sự như vậy thì không tốt cho cả hai bên”

“Với tôi không thành vấn đề”

Giang Cung Tuấn muốn ra mặt giúp Du Huyền, bây giờ mục tiêu đã đạt được.

Về phần tiên dược, anh ta không quan tâm. “Không thể cứ thế mà cho qua được”

Tư Đồ Lang gầm lên: “Dám làm người của Liên Hiệp Minh bị thương. Nếu điều này bị lan truyền đi Liên Hiệp Minh chúng tôi làm sao còn chỗ đứng trong Thiên Viện nữa?”

Ngọc Mỹ hỏi: “Vậy anh muốn cái gì?”

Tư Đồ Lang chỉ vào Giang Cung Tuấn và từng chữ từng chữ một nói: “Rất đơn giản, tôi muốn thách đấu với anh ta một trận. Chỉ cần anh ta có thể tiếp được ba chiều trong tay tôi, thì tất cả mọi chuyện sẽ được bỏ qua. Còn nếu anh ta không thể tiếp được ba chiêu thì phải quỳ ở đây ba ngày ba đêm coi như đền tội cho Liên Hiệp Minh”

Nghe xong, Ngọc Mỹ quay đầu nhìn Giang Cung Tuấn. Thực lực của Giang Cung Tuấn cô cũng biết một chút. Mặc dù đã tu luyện trong tháp nửa năm, nhưng anh ta vẫn chưa phải là đối thủ của Tư Đồ Lang.

Tư Đồ Long là đệ tử thân truyền của Trưởng lão Vạn Thanh Tuyệt, đồng thời là đội phó của Liên Hiệp Minh, thực lực của anh ta đã đạt tới cảnh giới nhập thánh tầng thứ tám.

Cô lo lắng Giang Cung Tuấn sẽ bị đánh bại và phải quỳ ở đây ba ngày ba đêm, không khỏi nói: “Giang Cung Tuấn hãy nhận lỗi đi, đừng làm lớn chuyện nữa”

Cô ấy đến đây là vì nghe nói Giang Cung Tuấn đang gây rối ở Liên Hiệp Minh, cô ấy lo lắng Giang Cung Tuấn sẽ bị thua thiệt nên vội vàng đến xem sự tình ra sao.

Du Huyền ở bên cạnh cũng kéo Giang Cung Tuấn, nói nhỏ: “Giang Cung Tuấn, hay là như vậy đi. Dù sao tôi cũng không bị sao chỉ bị thương một chút thôi. Nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏi”

Nói xong, cô ấy nhìn Tư Đồ Lang và Quan Thinh Lung đang được người nông dậy. “Tư Đồ Lang, tôi xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay Du Huyền thừa nhận sai lầm của mình.

“Anh cả, đánh gãy chân gãy tay của cậu ta đi” Quan Thinh Lung gầm to lên với vẻ mặt đau khổ.

Trong lòng anh như lửa đốt.

Sau khi gia nhập Thiền Viện nhiều năm như vậy, anh ta chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như lúc này.

Không phế tứ chi của Giang Cung Tuấn, lửa giận trong lòng anh ta khó mà hết được. “Được rồi, tôi chấp nhận thách đấu”

Mọi người đều cho rằng Giang Cung Tuấn sẽ thừa nhận sai lầm của mình và sẽ chọn cách nhân nhượng cho mọi chuyện yên ôn.

Bởi vì những người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra, Ngọc Mỹ một cô gái tuyệt mỹ giai nhân đang ra mặt giúp đỡ Giang Cung Tuấn, chỉ cần Giang Cung Tuấn thừa nhận sai lầm của mình, thì chuyện này sẽ coi như xong.

Nhưng không ai nghĩ rằng Giang Cung Tuấn đã đồng ý lời thách đấu của Tư Đồ Lang.

“Đứa nhỏ này muốn chết sao?



“Tư Đồ Long là đội phó của Liên Hiệp Minh, thực lực của anh ta đã đạt tới cảnh giới nhập thánh tầng thứ tám, thực lực này nhất định phải nói là tốt nhất trong số các đệ tử đời trước, Giang Cung Tuấn cũng chỉ mới gia nhập Thiền Viện được nửa năm”

“Lẽ nào anh ta có đủ mạnh để tiếp được ba chiều của Tư Đồ Lang sao?”

Mọi người đều không tin rằng Giang Cung Tuấn có thể tiếp được ba chiêu của Tư Đồ Lang.

Ngay cả Ngọc Mỹ cũng không tin.

Vì Ngọc mỹ biết rõ thực lực của Giang Cung Tuấn, anh ta sẽ phải thừa nhận thất bại khi đối mặt với Xung phan Bá của Minh Lam Tông mà sức mạnh của Tư Đồ Lang còn cao hơn Xung Phan Bá.

Cô cau mày nói: “Giang Cung Tuấn, anh làm sao vậy, anh thực sự muốn quỳ ở đây 3 ngày 3 đêm sao?”

Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng nói: “Như vậy là ngay cả cô cũng không tin tôi. Nếu ngay cả ba chiêu của Tư Đồ Lang mà tôi cũng không đỡ nổi thì làm sao có thể giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi tiếp theo đây?”

“Ngông cuồng” Giang Cung Tuấn quá ngạo mạn rồi.

Thậm chí còn coi thường cả Ngọc Mỹ.

“Quên đi, tôi không can thiệp nữa, cứ làm theo những gì mà anh muốn”

Cô tức giận quay đi.

Nhưng, cô ấy không rời đi.

Bởi vì sau khi bình tĩnh lại, cô mới biết Giang Cung Tuần là một người rất điềm tĩnh, nếu không phải là người có bản lĩnh, thì khi cổ tộc đối mặt với Xung Phan Bá nhất định sẽ không lựa chọn từ bỏ.

“Được.”

Tư Đồ Lang nhìn Giang Cung Tuấn lớn tiếng nói.

“Giang Cung Tuấn và Tự Đồ Lang tôi nói được làm được, chỉ cần cậu có thể tiếp được ba chiều của tôi thì mọi chuyện coi như xong, nhưng nếu cậu không tiếp được ba chiều này thì tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng, thậm chí chết dưới tay của tôi cũng đừng trách tội ác”

Giang Cung Tuấn nhàn nhạt nói: “Chỉ như vậy là cho qua sao? Nếu như tôi tiếp được ba chiêu đó thì anh phải cho người lấy ra thần dược đã cướp trước đó và quỳ dưới đất nhận lỗi.”

“Được.”

Tư Đồ Long nói lớn và trực tiếp đồng ý với Giang Cung Tuấn.

Bởi vì theo anh ta thấy, Giang Cung Tuấn chắc chắn sẽ không tiếp được ba chiêu của anh ta.

Không phải vì bất cứ lí do gì mà đơn giản là Giang Cung Tuần mới gia nhập vào Thiên Viện được nửa năm.

Vào lúc này, càng ngày càng có nhiều đệ tử của Thiên Viên xuất hiện trong Liên Hiệp Minh, lúc này đã có mấy chục nghìn người tụ tập thậm chí có một số nhân vật cấp trưởng lão cũng hoảng hốt mà theo dõi sự náo nhiệt trong âm thầm.
Bình Luận (0)
Comment