Cường Đại Chiến Y

Chương 140

Ngô Huy nhìn thấy Giang Cung Tuấn đi tới, lập tức đứng lên, vội vã giải thích: “Anh Giang, không phải như anh thấy đâu, em căn bản không biết cô ta, chỉ đụng phải cô ta trên đường thôi. Nhưng cô ta lại quấn lấy em, muốn em lo ăn ở cho cô ta ba tháng.

“Hả?”

Giang Cung Tuấn nhìn cô gái ngồi trên ghế.

Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, nhuộm tóc đỏ, trang điểm đậm, mặc đồ hở hang.

Anh cũng không muốn xen vào chuyện của Ngô Huy, chỉ cười một tiếng, lấy một tập tài liệu ra ném cho Ngô Huy.

“Anh Giang, cái gì đây?”

“Cậu nhìn xem”

Ngô Huy lập tức mở ra xem.

Cô gái ăn chơi ngồi trên ghế nhìn thấy con dấu trên tập tài liệu này, cô ta cũng từng tiếp xúc với nó, biết đây là tài liệu bí mật đặc biệt.

Nhất thời cô ta có hứng thú.

Không ngờ tới, ở một phòng khám nhỏ, còn có thể thấy được tài liệu bí mật.

Cô ta đứng lên, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Cô ta giành lấy.

Ngô Huy lập tức quát: “Làm gì đấy? Đưa đây.”

Ngô Huy hung hăng quát lên một tiếng, khiến Văn Tâm bối rối.

Vừa rồi rõ ràng còn rất hiền lành, sao mới chớp mắt đã biến thành người khác rồi?

Ngô Huy lúc này khiến cô ta hơi sợ, đưa tài liệu trong tay cho anh ta, nói nhỏ: “Hừ, cô đây mới không lạ gì đâu, không cho nhìn thì thôi”

Ngô Huy nhận lấy tài liệu, sắc mặt lúc này mới hoà hoãn lại.

Anh ta xem tài liệu.

Sau khi thấy nội dung, anh ta không khỏi cau mày lại: “Gì đây? Liên quan gì đến em chứ? Sao lại bảo em đi?”

Giang Cung Tuấn nói: “Nếu cậu không muốn đi, có thể từ chối, tôi sẽ trả tài liệu lại”

Ngô Huy nghĩ lại, nói: “Nếu bên trên đã đưa tài liệu xuống, thì dù thế nào em cũng phải làm thôi.

Dù sao ở thành phố Tử Đằng cũng không có chuyện gì làm, đi một chuyến cũng được”

“Ai nói không có chuyện gì làm chứ? Chuyện lớn cả đời không phải là chuyện sao?” Giang Cung Tuấn vô vai Ngô Huy, nói: “Nhân cơ hội này, đi tìm một người vợ, sinh một đứa con kháu khỉnh đi.

Đúng rồi, cô gái này là ai thế? Tối qua mới mang ra ngoài hả? Tôi cũng nhắc nhở cậu, người như vậy, chơi đùa chút thì được, cũng đừng nghiêm túc, muốn tìm vợ, vẫn phải tìm một người đứng đắn”

Văn Tâm nghe xong không vui nổi, tay chống nạnh, măng: “Anh mắng ai không đứng đắn chứ?

Anh mới không đứng đắn, cả nhà anh không đứng đắn”

Ngô Huy nói: “Anh Giang, đây là một kẻ điên, đừng so đo với cô ta.”

Giang Cung Tuấn mới lười so đo với cô nhóc này.

“Nếu cậu đồng ý thì tôi sẽ về báo lại với Tiêu Dao Vương, sau khi chọn được mười ngàn người, cậu cũng đến luôn”

Giang Cung Tuấn xoay người rời đi.

Mà Văn Tâm lại nhìn theo Giang Cung Tuấn, sau đó ánh mắt chuyển qua Ngô Huy.

Tài liệu bí mật.

Tiêu Dao Vương.

Cô ta sờ cằm, thâm nghĩ: “Hai người này là ai?

Sao có thể tiếp xúc với tài liệu bí mật, còn biết Tiêu Dao Vương nữa? Chẳng lẽ… Đây là lãnh đạo nào đó?”

Ánh mắt cô ta lập tức sáng lên.

Cô ta không ngờ tới, lại có thể gặp được lãnh đạo trong quân đội.

Cô ta lập tức ôm lấy hai tay Ngô Huy, hỏi nhỏ: “Anh tên Ngô Huy hả? Anh Ngô Huy, rốt cuộc anh là ai?”

“Buông tay…

Ngô Huy lập tức bỏ tay Văn Tâm ra, đuổi theo Giang Cung Tuấn.

Ngoài cửa phòng khám Trần Tục có một chiếc xe Jeep đang đậu.

Tiêu Dao vương ở trên xe, ông ta còn chưa rời đi, đang đợi câu trả lời của Giang Cung Tuấn.

Rất nhanh; Giang Cung Tuấn rá ngoài, đưa văn kiện cho Tiêu Dao Vương, nói: “Ngô Huy đã đồng ý, có thể đi làm huấn luyện viên, nhưng cậu ấy không nghe lệnh của ông”

Nghe vậy, Tiêu Dao Vương mừng rỡ nói: “Không còn gì tốt hơn nữa, tôi lập tức trở về ra lệnh, bắt đầu từ hôm nay sẽ chọn người từ các quân khu lớn, tranh thủ thời gian huấn luyện ra một đội đặc chiến chủ chốt đặc biệt.

Giang Cung Tuấn và Ngô Huy có năng lực thế nào, ông ta rất rõ.

Đây chính là những vị tướng từng đánh cả trăm trận, người do bọn họ đích thân huấn luyện, nhất định là cao thủ số một.

Ngô Huy đi tới, nhìn Tiêu Dao Vương ngồi trong xe, cười nói: “Tiêu Dạo Vương, tôi có thể đi, nhưng tôi không phải là được điều đến nhậm chức, chỉ muốn giúp ông. Tôi nói trước, nếu tôi muốn đi, sẽ đi bất cứ lúc nào, đến lúc đó ông đừng có mà chèn ép tôi.”

“Nhất định, nhất định, lúc nào cậu muốn đi thì đi lúc đó, tuyệt đối không giữ lại” Tiêu Dao Vương cười rạng rỡ.

Có sự ủng hộ của hai người này đã là vinh hạnh rất lớn rồi.

Ông ta cũng không dám mong hai người này sẽ ở lại lâu.

Văn Tâm đi tới, đứng ở cửa phòng khám, nhìn người đàn ông trung niên trong xe, cô ta ngẩn ra.

Người này là Tiêu Dao Vương sao?

Ngô Huy lại thật sự quen biết Tiêu Dao.

Vương, còn cười đùa vui vẻ với người ta nữa.

Tiêu Dao Vương không dừng lại lâu, nói với Hoắc Đổng: “Về thôi”

“A, chờ chút đã”

Giang Cung Tuấn kịp thời mở miệng, mở cửa xe, cười nói: “Cho tôi đi ké về nhà họ Đường đi”

Nói xong, anh quay lại chào Ngô Huy: “Ngô Huy, tôi không có ở đây, cậu kiềm chế chút, đừng quá buông thả”

Mặt Ngô Huy đầy lúng túng.

Tối qua, đúng thật sự anh ta đã quá buông thả.

Anh ta uống say, cũng không biết đã cùng bao nhiêu người.

Tóm lại là rất nhiều người.

Hình ảnh kia, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy nóng người.

Cho đến khi xe của Tiêu Dao Vương rời khỏi tâm mắt, Ngô Huy mới phản ứng lại, hít sâu một hơi, nóithầm: “Sau này không được buông thả nữa: Anh ta xoay người.

Vừa quay người lại đã giật mình.

Anh ta nhìn Văn Tâm đứng phía sau, mắng: “Muốn chết à? Đi không phát ra tiếng.”

Văn Tâm cắn đầu ngón tay, nhìn chằm chằm Ngô Huy, gắn từng chữ một: “Anh Ngô Huy, rốt cuộc anh là ai thế?”

Ngô Huy không để ý đến cô ta, xoay người chạy, chạy về phòng khám, đóng cửa “sầm’ lại.

Văn Tâm đuổi theo, dùng chân đạp cửa.

“Ngô Huy, anh mau mở cửa ra cho tôi, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà ăn quịt..”

Đường Sờ Sở và Hứa Linh đang cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại.

Lúc này, Hứa Linh đang làm công tác tư tưởng với Đường Sở Vi, để cô li hôn với Giang Cung Tuấn.

Cô ta nói xấu Giang Cung Tuấn vô cùng thậm Cái gì mà vô dụng, lôi thôi lếch thếch, không chịu tiến bộ gì đó.

Còn nói Nguy Trình vô cùng tốt đẹp, cái gì mà doanh nhân kì tài, thiên tài tài chính gì đó nữa.

Suốt cả buổi sáng, Đường Sở Vi đều lờ mờ. . Truyện Khoa Huyễn

Sau khi gặp cậu Giang bí ẩn, trong đầu cô vẫn in sâu hình ảnh cậu Giang mặc bộ âu phục trắng không dính một hạt bụi.

Khí chất đó, cách nói chuyện đó khiến cô bị hấp dẫn.

Đặc biệt là gionig nói quả quyết, cứng rắn, không cho phép nghi ngờ lúc cuối cùng, đã hoàn toàn chinh phục cô.

Cô không ngừng âm thầm mang Giang Cung Tuấn ra so sánh với cậu Giang bí ẩn, càng so sánh, cô càng cảm thấy Giang Cung Tuấn thật sự quá bình thường, cả người trên dưới không có chút ưu điểm nào.

Cô hơi dao động.

Cô đã có ý nghĩ muốn li hôn.

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô bác bỏ.

Cô nhớ tới những lần Giang Cung Tuấn đối xử tốt với mình, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc mình.

“Hứa Linh, cô đừng nói nữa, tôi biết cậu Nguy rất xuất sắc, rất ưu tú, nhưng bây giờ tôi đang sống rất:hạnh phúc, tôi không-quan tâm ánh mắt người khác nhìn Giang Cung Tuấn, tôi không quan tâm anh ấy có tiến bộ hay không, chỉ cần anh ấy đối tốt với tôi là đủ rồi.”

“Haizz…”

Hứa Linh thở dài: “Sở Vi, cô quá mềm lòng, tôi cũng nghe nói, anh ta đã chữa khỏi bệnh cho cô, nhưng đây không phải tình yêu, cô trực tiếp đưa tiền cho anh ta, coi như là tiền thuốc thang là được, cô cũng đâu có thích Giang Cung Tuấn”

“Hả?” Đường Sở Vi nhìn Hứa Linh.

Hứa Linh tiếp tục nói: “Trước kia, lúc hai người gặp nhau, tôi đâu có thấy cô cầm tay anh ta. Cô không yêu anh ta, chỉ cảm kích mà thôi. Cô cho anh ta chút tiền, đuổi anh ta đi, nếu không có tiền, tôi có thể mượi cho cô.”

Đường Sở Vi hơi ngẩn người.

Đây thật sự không phải tình.yêu sao?

Đây thật sự là cảm kích sao?

Nhớ lại khoảng thời gian ở bên cạnh Giang Cung Tuấn, cô quả thực không có cảm giác tim đập nhanh, cũng không có cảm giác tốc độ máu chảy tăng lên.

Mà sau khi gặp cậu Giang bí ẩn, cô lại có cảm giác này.

Tim đập rộn lên, máu chảy nhanh hơn, căng thẳng, không biết phải làm sao.

Đây không phải là cảm-giác khi thấy người yêu mà trong sách hay nói sao?

Lúc này, dường như Đường Sở Vi cảm thấy mình không yêu Giang Cung Tuấn; đối Với anh không có tình yêu, chỉ có cảm kích.

Cảm kích Giang Cung Tuấn đã chữa khỏi bệnh cho cô.

“Hai”

zz Cô thở dài một hơi, ném những chuyện lộn xôn trong đầu ra ngoài.

“Hứa Linh, cảm ơn cô, tôi sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của cô”
Bình Luận (0)
Comment