Cường Đại Chiến Y

Chương 2

Nội Kinh Các là một căn biệt thự xa hoa nhất thành phố Tử Đằng, chiếm diện tích hai mươi ngàn mét vuông, vườn hoa, bể bơi, sân golf, cần thứ gì cũng có.

Trong đại sảnh biệt thự; Đường Sở Vĩ ngơ ngác ngồi trên sofa mềm mại nhìn biệt thự như cung điện này. Cô biết ông nội tìm chồng cho mình, phàm là người đàn ông có khí khái một chút đều sẽ không cưới mình, ở rể nhà họ Đường. . Truyện chính ở { TRUMTRUYE N.C OM }

Cô không rõ thân phận người chồng này. Nhưng cô có thể đoán được đây là một người đàn ông ham hư vinh, không biết tiến tới, muốn ở rể nhà họ Đường để có tiền tiêu. Nhưng cô không ngờ người chồng này lại dẫn mình tới một nơi mộng ảo như vậy.

Giang Cung Tuấn cúi xuống, tháo khăn che mặt của Đường Sở Vi.

“Đừng..” Đường Sở Vi hoảng hốt né tránh.

Ngoại hình của cô rất đáng sợ, toàn thân đầy sẹo, cô sợ người đàn ông chưa từng gặp mặt lại thành chồng mình này sẽ hoảng sợ khi thấy khuôn mặt mình.

Nhưng Giang Cung Tuấn vẫn tháo khăn che mặt của cô: Đường Sở Vi khẩn trương đến mức tim đập thình thịch, xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Trên gương mặt cô tràn đầy vết sẹo ghê người. Giang Cung Tuấn chạm lên vết sẹo, trái tim đau như bị dao cứa. Tất cả đều là do anh tặng, nếu không cứu anh thì Đường Sở Vi sẽ không ra nông nỗi này. Gương mặt cương nghị của anh hiện lên chút đau lòng, suýt nữa bật khóc: “Sở Vi, em chịu khổ rồi”

Đường Sở Vi không dám nhìn vào mắt Giang Cung Tuấn, hai tay vò vạt áo. Giang Cung Tuấn thâm tình nói: “Em yên tâm, anh sẽ chữa trị vết thương cho em”

Đường Sở Vi kinh hoàng không dám nhìn Giang Cung Tuấn.

“Lấy thuốc tới đây” Giang Cung Tuấn đứng dậy, hét lên. Cửa biệt thự mở ra, mấy người đàn ông mặc tây trang đen khiêng mấy cái thùng vào đại sảnh, sau đó mở nắp thùng, bên trong chứa đầy các loại thảo dược vô giá.

Giang Cung Tuấn bắt đầu bào chế thuốc. Làm xong, anh đi đến bên cạnh Đường Sở Vị, cúi xuống kéo bàn tay đầy vết sẹo của cô. Đường Sở Vi khế run lên, không nhịn được thu tay lại giấu sau lưng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh… Anh làm gì vậy?

“Sở Vi, em đừng sợ, cởi quần áo ra”

Đường Sở Vi nhất thời bật khóc, đứng dậy nhanh chóng cởi hết quần áo, rưng rưng nhìn Giang Cung Tuấn: “Vâng, tôi rất xấu, trên người tôi toàn là vết thương, anh đã hài lòng chưa?”

Trong mắt Đường Sở Vi, người chồng mà ông nội chọn cho mình muốn cười nhạo mình, nhục nhã mình. Mấy năm nay, cô đã quen rồi. Kể từ khi xảy ra chuyện, mỗi đêm cô đều khóc lóc thảm thiết, mỗi. đêm đều bừng tỉnh trong ác mộng. Cô cắn môi nhìn Giang Cung Tuấn, nước mắt rơi lã chã, khiến Giang Cung Tuấn rất đau lòng, trái tim lạnh lùng bị kích thích. Anh ôm thân thể đầy sẹo của Đường Sở Vi vào lòng, trịnh trọng hứa hẹn: “Anh sẽ không ghét bỏ em, bất kể em như thế nào, em cũng là vợ anh, bây giờ hay sau này cũng thế”

Đường Sở Vi sững sờ, người này không phải muốn cười nhạo mình sao? Cô hoảng hốt không kịp phản ứng. Giang Cung Tuấn buông cô ra, cầm thuốc được bào chế xong, cẩn thận đắp lên người cô, sau đó cầm băng gạc quấn lên người giúp cô, không lâu sau Đường Sở Vi đã được băng bó toàn thân, giống hệt xác ướp. Giang Cung Tuấn đỡ Đường Sở Vi ngồi xuống.

“Sở Vi, anh sẽ không lừa em, chỉ cần mười ngày thôi, mười ngày sau anh hứa em sẽ hoàn toàn được lột xác”

“Thật….Thật ư?* Đường Sở Vi không tin.

“Đương nhiên, anh sẽ không lừa em”

Mặc dù lúc này cô không thấy mặt Giang Cung Tuấn, nhưng có thể nghe thấy giọng của anh rất trầm thấp, dịu dàng khiến lòng cô ấm áp.

Thoáng chốc, mười ngày đã trôi qua. Mười ngày này là quãng thời gian vui vẻ nhất của Đường Sở Vi trong suốt mười năm qua. Cô không biết thân phận của người chồng này, nhưng anh lại chu đáo quan tâm tới cô, ở bên cô suốt hai mươi bốn giờ. Chỉ cần cô ngủ dậy thì sẽ có một bàn tay mạnh mẽ kéo cô lên. Mười năm qua, cô không biết cái gì gọi là quan tâm, càng không biết cảm giác yêu đương là gì. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy mình đã yêu.

Trong biệt thự, trước gương, Đường Sở Vi được băng bó khắp người, ngay cả trên mặt cũng quấn kín mít. Giờ khắc, này, cô rất khẩn trương.

Mười ngày qua ngày nào cô cũng bôi thuốc, có thể cảm nhận thấy làn da của mình như bị thiêu đốt. Giang Cung Tuấn nói với cô rằng chỉ cần kiên trì bôi thuốc thì mấy ngày sau, cô sẽ lấy lại ngoại hình của mình.

“Thật… Thật sự có thể sao?” Cô nắm chặt bàn tay mạnh mẽ.

“Có chứ” Giang Cung Tuấn chậm rãi gỡ băng gạc trên mặt, trên người cô. Đường Sở Vi thấy có ánh sáng trước mắt, nhưng cô không dám mở mắt ra.

“Em mở mắt ra xem thử đi”

Lúc này Đường Sở Vi mở mở mắt. Cô trần như nhộng đứng trước gương. Trong gương là một cô gái trên người còn dính bột thuốc, nhưng vẫn thấy rõ làn da trắng trẻo trơn bóng của cô. Thấy gương mặt gần như hoàn hảo không tỳ vết trong gương, Đường Sở Vi khiếp sợ há hốc mồm. Mấy giây sau, cô nhanh chóng lau thuốc bột trên mặt, sờ lên má mình, vẻ mặt khó tin.

“Đây là..” Cô kinh hãi trợn tròn mắt, không thể tin nổi cô gái làn da trắng trẻo nõn nà này lại chính là mình. Mười năm trước cô bị bỏng toàn thân, cho dù thời nay y tế đã phát triển, muốn khôi phục lại là điều không thể. Nhưng bây giờ cô đã khôi phục. Mười năm qua cô chưa bao giờ dám soi gương, mỗi đêm đều bừng tỉnh trong ác mộng. Nhìn gương mặt gần như hoàn hảo trong gương, cô vui mừng rơi nước mắt, nhào vào lòng Giang Cung Tuấn khóc lã chã. Nỗi tủi nhục mười năm giờ đây đã tan thành mây khói.

Giang Cung Tuấn ôm Đường Sở Vị, trịnh trọng hứa hẹn: “Về sau anh-sẽ bảo vệ em, không cho.

em chịu bất cứ tổn thương nào nữa”

Đường Sở Vi tỉnh táo lại từ trong hưng phấn, lúc này mới nhớ mình không mặc gì, không khỏi đỏ mặt cúi đầu. Cô chui ra từ lòng Giang Cung Tuấn, cúi đầu không biết nên làm gì. Giang Cung Tuấn chỉ vào phòng tắm nói: “Anh đã rót nước ấm cho em rồi, quần áo cũng đã mua xong, nhưng anh không biết số đo của em nên mua nội y mấy loại size, em xem bộ nào vừa thì mặc bộ đó.”

Đường Sở Vi ngượng ngùng cúi đầu chạy vào phòng tắm. Còn Giang Cung Tuấn thì ra phòng khách, ngồi xuống sofa, cầm một điếu thuốc châm.

“Tướng Long”

Một người đàn ông bước vào từ khoảng cửa.

Ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc tây trang màu đen, cầm một xấp văn kiện dày cộp cúi đầu dâng lên: “Tư liệu của bổn gia tộc lớn đều ở đây.

Nguyên nhân hậu quả khiến nhà họ Giang bị diệt môn mười năm trước đều có trong tư liệu, mời ngài xem.”

Giang Cung Tuấn chỉ lên bàn: “Để ở đây”

“Tướng Long, chẳng qua chỉ là mấy gia tộc nhỏ mà thôi, ngài chỉ cần ra lệnh một tiếng, thuộc hạ dẫn người tiêu diệt chúng trong tích tắc…”

Giang Cung Tuấn nâng tay lên, người đàn ông lập tức im lặng. Giang Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn ông ta: “Tôi đã không còn là tướng Long. Từ nay về sau, thế giới này không còn tướng Long, điều tra bốn gia tộc lớn ở thành phố Tử Đằng là lần cuối cùng tôi dùng đặc quyền. Ông không cần đi theo tôi, dẫn các anh em trở về đi, biên giới còn cần các ông canh gác.”

Người đàn ông lập tức quỳ xuống, kiên quyết nói: “Một ngày là tướng, cả đời là tướng. Bây giờ biên giới Nam Cương đã ổn định, kẻ địch không dám xâm phạm, tướng Long đừng đuổi chúng tôi đi, cho chúng tôi ở lại giúp ngài”

Giang Cung Tuấn đứng dậy đỡ người đàn ông đứng lên: “Ngô Huy, đây là việc tư của tôi, tôi sẽ tự xử lý. Sau khi xử lý xong, tôi muốn sống một cuộc sống bình yên không có đao kiếm. Tôi muốn ở bên cạnh Sở Vi, cho cô ấy tình yêu lớn nhất thế gian”

“Tướng Long…

“Lui ra đi, dẫn các anh em trở về Nam Cương đi” Giang Cung Tuấn hét lên.

Ngô Huy lại quỳ xuống, cũng lớn tiếng nói: “Tướng Long hãy bảo trọng, trăm vạn quân Hắc Long chúng tôi vẫn sẽ chờ ngài trở về”

“Đi đi” Giang Cung Tuấn ngồi xuống xua tay.

Lúc này Ngô Huy mới rời đi.

Chẳng mấy chốc, Đường Sở Vi đã tắm rửa xong đi ra. Cô mặc váy hai.dây màu trắng, để lộ chiếc cổ và cánh tay trắng nõn. Cô rất vui vẻ, khẽ huýt sáo, sờ lần da mịn màng của mình. Thấy Giang Cung Tuấn ngồi trên sofa hút thuốc lá, cô lập từng ngừng lại, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, gò má đỏ ửng, không biết là vì mới tắm xong hay là vì e thẹn.

“Anh…” Cô lên tiếng, lại không biết nên nói cái gì. Mặc dù cô đã chung sống với Giang Cung Tuấn mười ngày, nhưng vẫn luôn bịt mắt. Bây giờ đối mặt với Giang Cung Tuấn, cô hơi nhút nhát, khuôn mặt đỏ rực, không biết nên nói gì mới phải.

Giang Cung Tuấn lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn Đường Sở Vi đã hoàn toàn lành lặn, đôi mắt sáng lên: “Vợ, khi nào chúng ta đi đăng ký?”

“Hả?” Đường Sở Vi ngây người, khẽ há miệng, khuôn mặt mờ mịt trông vô cùng đáng yêu.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Anh đã ở rể nhà họ Đường, là chồng của em, đây chính là do ông nội em ra lệnh, chẳng lẽ em muốn đổi ý, không gả cho anh sao?”

“Gả” Đường Sở Vi phản ứng lại, không nhiều lời mà chỉ nói một chữ. Mười ngày qua Giang Cung Tuấn chăm sóc mình chu đáo, khiến cô biết cái gì gọi là ấm lòng. Một người đàn ông như vậy, sao cô có thể không gả? Cô lén lút nhìn Giang Cung Tuấn, vóc dáng cao lớn, gương mặt kiên cường, khiến gò má cô đỏ ửng, tim đập thình thịch.

Một tiếng sau, một nam một nữ nắm tay nhau bước ra cục dân chính. Đường Sở Vi nhìn giấy chứng nhận màu đỏ trong tay, nhất thời hoảng hốt. Họ đã đăng ký kết hôn rồi ư? Cô từng ảo tưởng tương lai của mình, từng ảo tưởng mình sẽ có một tình yêu oanh oanh liệt liệt. Nhưng mọi thứ lại khác xa ảo tưởng của cô, ông nội sắp đặt cuộc đời cho cô, cô bị.Giang Cung Tuấn ở rể nhà họ Đường dẫn đến một nơi đẹp như cung điện.

Mười ngày sau, vết sẹo trên người cô đều biến mất, cô khôi phục dung nhan-thành một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Mặc dù cô không rõ thân phận của chồng mình, nhưng trong lòng rất vui vẻ, càng nắm chặt tay Giang Cung Tuấn.
Bình Luận (0)
Comment