Cường Đại Chiến Y

Chương 205

Nhà họ Đường rơi vào khủng hoảng.

Nhưng, vẫn phải suy nghĩ biện pháp để giải quyết vấn đề.

Chuyện vay nặng lại tạm thời gác sáng một bên, thiếu nợ nhà họ Hứa 1500 tỷ, phải trả lại thật nhanh chóng.

Trong tài khoản công ty của Đường Sở Ví vẫn còn 3 tỷ, 3 tỷ này cô có thể điều chuyển ra sử dụng.

Biệt thự Hắc Long tặng cũng trị giá hơn 900 tỷ.

Bán ra với giá thấp, bán 900 tỷ có lẽ không có vấn đề gì.

Nhưng vẫn còn thiếu 300 tỷ.

Cô đi đâu để gom về 300 tỷ?

Cô bước đi trong vô định, không hề hay biết đã đi tới tập đoàn Giang Long.

Cô muốn đi tìm ngài Giang thần bí, Giang Cung Tuấn.

Chỉ là trên mạng đồn rằng Giang Cung Tuấn ở Nam Cương, ở biên giới cửa khẩu Thiên Sơn dốc sức chiến đấu với người tài của hai mươi tám nước, bị đội quân một trăm nghìn người bao vây tất công.

Có tin đồn rằng Hắc Long đã trốn thoát khỏi bao vây.

Cũng có tin đồn rằng Hắc Long đã chết trận.

Về phần tin tức nào là thật, cô cũng không biết.

Cô thật sự không còn cách nào khác.

Sau khi do dự một lúc, cô bước vào trong tập đoàn Giang Long.

Tập đoàn Giang Long, phòng tiếp khách.

Đường Sở Vi ngồi trên ghế sô pha.

Tần Tương lấy khăn lông tới, lau mái tóc ướt sũng của cô.

Tần Nam hỏi: “Cô Sở Vi, làm sao vậy?”

“Giang, Giang Cung Tuấn có ở đây không, tôi đến tìm anh ãy” Đường Sở Vi nhìn Tân Nam, mở miệng hỏi.

Tần Nam nói: “Chủ tịch không có ở đây, có chuyện gì, cô nói với tôi cũng như nhau.”

Cổ họng Đường Sở Vi khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi.

Cô muốn mượn tiền, nhưng mà miệng lại không thốt thành lời.

Bởi vì cô vay không phải là một số tiền nhỏ, mà là một con số trên trời.

Cô cũng đã nghe nói, bõn gia tộc lớn hợp tác thành lập nên Phòng thương mại Tứ Hải, bắt đầu nhäm vào tập đoàn Giang Long, hiện giờ tập đoàn Giang Long cũng đang gặp phải phiên phức.

“Không, không có việc gì.”

Cô đứng dậy, kéo thân thể chật vật rời khỏi tập đoàn Giang Long.

Tần Nam mắt nhìn Đường Sở Vi rời đi.

Cho đến khi cô rời khỏi.

Tần Nam mới lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Giang Cung Tuấn.

Sau khi Giang Cung Tuấn phẫu thuật giúp Ngô Huy, phải đi nghỉ ngơi.

Mà Quỷ Viễn, cũng giúp anh mua một chiếc điện thoại mới, làm lại thẻ sim.

Giang Cung Tuấn mới chợp mắt không bao lâu, Quỷ Viễn bước tới, đánh thức anh, nói: “Đại tướng, có điện thoại, đổ chuông rất nhiều lần”

Giang Cung Tuấn xoay người đứng dậy, nói: “Đưa tới đây”

Quỷ Viễn cầm điện thoại đưa qua.

Giang Cung Tuấn vừa nhìn thấy, phát hiện là Tần Nam gọi điện tới, nhận điện thoại, hỏi: “Quản lý Tần, sao vậy, có phải phía bên Tử Đằng đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

“Cậu chủ, thật ra cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là vừa rồi cô Sở Vi đến tập đoàn Giang Long tìm cậu, cả người cô ấy đều ướt sũng, dường như đã xảy ra chuyện gì, tôi hỏi cô ấy, cô ấy lại không nói cái gì cả”

“Ừ, đã biết”

Giang Cung Tuấn cúp máy.

Nhìn thời gian, hiện giờ mới là 11 giờ rưỡi trưa.

Anh cầm lấy điếu thuốc trên bàn, châm lửa.

Sau đó mới gọi điện thoại cho Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi đang đi lang thang trên đường, cô không biết đi đâu, cũng không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Điện thoại vang lên.

Lấy điện thoại ra, phát hiện là Giàng Cung đang gọi tới.

Cô nhận lấy cuộc gọi.

“Ông xã ơi, có chuyện gì vậy?”

Giang Cung Tuấn nói: “Sở Vi, anh đi ra ngoài vài ngày, công việc rất bận rộn, vẫn chưa gọi điện thoại báo bình an cho em, bây giờ vừa có thời gian, anh gọi điện thoại về để báo bình an, đúng rồi, ở trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không, không có chuyện gì, có thể có chuyện gì chứ.”

Đường Sở Vi không nói.

Chuyện này Giang Cung Tuấn không thể giải quyết được.

Tất cả tiền Giang Cung Tuấn làm ra, đều đưa hết cho cô.

Hiện giờ số tiền cô cần là một con số trên trời.

“Vợ, có chuyện gì, em nhất định phải nói cho.

anh biết, chuyện gì anh đều có thể giải quyết, chuyện bên này của anh sắp xong rồi, dự tính mười ngày nữa là có thể trở về”

“Vâng, anh công tác thật tốt, trong nhà không có chuyện gì, anh đừng lo lắng”

Đường Sở Vi cúp máy.

Sau khi cúp máy, cô liền bật khóc.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, khóc lóc thật đau lòng.

Nếu chồng của cô không phải người vô dụng, nếu Giang Cung Tuấn có quyền có thế, vậy rắc rối của cô, sẽ không còn là rắc rối.

Nhưng mà chồng của cô là một người vô dụng.

Sau khi Giang Cung Tuấn gọi điện thoại xong, lúc này mới yên tâm.

Thuận tay đặt điện thoại lên trên bàn, hỏi: “Tình trạng của Ngô Huy thế nào?”

Quỷ Viễn nói: “Xem như đã ổn định”

“Ừ, quan sát chặt chẽ, có vấn đề gì, lập tức nói cho tôi biết.”

“Vâng”

“Được rồi, đi xuống đi, tôi buồn ngủ, lại đi ngủ một lúc”

Quỷ Viễn xoay người rời đi.

Giang Cung Tuấn lại nằm trên giường.

Anh ấy thực sự rất buồn ngủ.

Ở cửa khẩu Thiên Sơn chiến đấu với người tài của hai mươi tám quốc gia, anh tiêu hao quá nhiều năng lượng cơ thể, tiếp đó anh liên tục chạy trốn suốt đêm, thân thể dường như đã đạt đến mức độ dầu hết đèn tắt.

Sau đó phẫu thuật cho Ngô Huy, dùng hết một ngày một đêm.

Anh ngã xuống giường, chưa đầy một phút đã chìm vào trong giấc ngủ.

Về phần Đường Sở Vi vẫn đang bật khóc thương tâm muốn chết.

Nhưng mà cô biết khóc lóc không thể giải quyết được vấn đề.

Cô đi tìm Hứa Linh.

Đến Thời Đại Mới, khu phố ẩm thực, một nhà hàng mới mở.

Hứa Linh mặc bộ đồ công sở, trên người có sức quyến rũ và nhiệt tình của một người phụ nữ trưởng thành.

Cô ta thấy toàn thân Đường Sở Vi đều ướt đẫm, dáng vẻ vô cùng chật vật, không khỏi nhíu mày hỏi: “Sở Vi, làm sao vậy?”

“Hứa Linh, tới gặp phải rắc rối lớn rồi” Đường Sở Vi uất ức bật khóc.

“Đừng, đừng khóc mà, có chuyện gì, nói cho tớ biết” Hứa Linh kịp thời đi tới, ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy khăn giấy đưa cho cô, đồng thời nói: “Cậu xem cậu đi, cả người đều ướt sũng, như vậy sẽ bị cảm lạnh đấy”

“Hu hu…”

Đường Sở Vi nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Đừng, đừng khóc, nói cho tớ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Đường Sở Vi nói rõ một năm một mười.

Từ chuyện Hứa Tùng đưa cho cô 6 tỷ, Đương Tấn lấy trộm của cô 1500 tỷ, đều bị thua sạch, còn vay nặng lãi 2400 tỷ.

Cho đến lúc này nhà họ Hứa đã chuyển tiền ở trong thẻ đi rồi.

Hứa Linh nghe xong, cũng nhíu mày.

“Cho nên nói, hiện giờ cậu lưng gánh gần 6 tỷ tiền nợ?”

“Ừm”

Đường Sở Ví rơi lệ gật đầu.

“Nhà họ Hứa…”

Hứa Linh cũng hơi thất thần.

Làm sao cô ta lại không biết Hứa Tùng.

Bởi vì, cô ta chính là người của nhà họ Hứa.

Chẳng qua là, mười năm trước gia đình cô ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Hứa.

“Sở Vi, hiện giờ tớ chỉ có một biện pháp.”

“Hả?”

Đường Sở Vi nhìn Hứa Linh, nói: “Biện pháp?”

Hứa Linh nói: “Tiền thiếu nợ nhà họ Hứa, cậu phải trả lại, nếu không nhà họ Đường sẽ gà chó không yên, mà tiền vay nặng lãi của em trai cậu, tìm một nhân vật lớn có lẽ có thể xóa bỏ được”

Đường Sở Vi lập tức kéo lấy Hứa Linh, khẩn cầu nói: “Hứa Linh, cậu nhất định phải giúp đỡ tớ”

Hứa Linh nói: “Tớ làm gì có bản lĩnh này, tuy rằng tớ là phó tổng giám đốc của Thời Đại, nhưng tớ cũng không quen biết mấy dân xã hội, hiện tại chỉ có một người có thể giúp cậu, đó chính là Ngụy Trình, ngài Ngụy”

“A, ngài Ngụy?”

Hứa Linh gật đầu: “Như vậy đi, tớ sẽ lập tức thông báo với ngài Ngụy.”

Đường Sở Vi muốn từ chối, nhưng mà chuyện đã đến nước này, cô thật sự không còn cách nào khác.

Cô gật đầu.

Hứa Linh liền gọi điện thoại cho Ngụy Trình.

Biệt thự nhà họ Ngụy.

Sau khi Ngụy Trình nhận được điện thoại, biết được ngọn nguồn câu chuyện, cũng rơi vào trầm tư.

Trong khoảng thời gian này anh ta vẫn còn nhớ thương Đường Sở Vi.

Chỉ là thế lực của chồng Đường Sở Vi của lớn mạnh, anh ta cũng chỉ có thể nhớ thương trong lòng.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này, chuyện Hắc Long từ chức truyền ra ồn ào huyện náo.

Hơn nữa ngày hôm qua, chuyện Hắc Long xuất hiện ở Nam Cương, ở cửa khẩu Thiên Sơn dốc sức chiến đấu với người tài của hai mươi tám nước, bị đội quân một trăm nghìn người đuổi giết đã lan truyền “Hiện giờ Giang Cung Tuấn đã từ chức, không phải là Hắc Long, mình làm gì phải sợ, hơn nữa Hắc Long đắc tội với rất nhiều người, chuyện khác không nói, chỉ nói đến chuyện lợi dụng mối quan hệ, cưỡng chế thu mua Thời Đại Mới, liên minh năm tỉnh sẽ không bỏ qua cho anh ta”

“Chết ở Nam Cương là tốt nhất.”

“Cho dù không chết, chỉ cần anh ta quay về Tử Đằng, không biết có bao nhiêu nhân vật lớn muốn xử lý anh ta”

Nghĩ tới những chuyện này, trên mặt Ngụy Trình mang theo nụ cười nhạt.

“Đường Sở Vi, cuối cùng thì em cũng là của Tôi.
Bình Luận (0)
Comment