Cường Đại Chiến Y

Chương 214

Con cọp không răng Giang Cung Tuấn không biết, Đường Sở Vi và Đường Tấn đã bị Mã Hóa Long bắt đi.

Anh đi nhà họ Ngụy, thế nhưng lại đi hụt. Ở nhà họ Ngụy không có bất kỳ ai.

Sau khi nghe ngóng được anh mới biết, Ngụy Trình đã được đưa đến bệnh viện, mà Ngụy Quang thì lại đi theo Ngụy Trình đến bệnh viện luôn.

Giang Cung Tuấn lại đi tới bệnh viện.

Bên trong bệnh viện thành phố Tử Đẳng.

Phòng phẫu thuật.

Ngoài cửa, Ngụy Quang đang lo lắng đi tới đi lui.

Ở phía xa bên lôi đi bên kia là một vệ sĩ mặc tây trang màu đen, đeo kính đen, dây là do Ngụy Quang chú ý gọi tới, bởi vì ông ta biết thực lực của Giang Cung Tuấn rất mạnh, mà bây giờ ông ta đã triển khai trả thù nhà họ Đường.

Ông ta lo lắng Giang Cung Tuấn lại tới tìm phiên phức cho mình, cho nên mới kêu thêm không ít vệ sĩ.

Những vệ sĩ này, đều là những hạng người hung ác tàn nhẫn hơn, thân thủ cũng không tệ, đều là kiểu một người đánh được mười người.

Cửa phòng phẫu thuật được mở ra.

Một bác sĩ trung niên mang theo khẩu trang đi ra tới.

Ngụy Quang lập tức đi tới, lo lắng hỏi bác sĩ kia: “Bác sĩ Vương, thể nào rồi?”

Bác sĩ Vương tháo khẩu trang ra, thở dài nói: “Ngài Ngụy à, cậu Ngụy bị thương rất nặng, đầu gỗối vỡ vụn hết, phẫu thuật thì hoàn thành rồi nhưng cần phải có thời gian dài để điều dưỡng lại, có lẽ khoảng ba năm hoặc hơn, chỉ sợ không có cách nào xuống giường đi bộ được.”

“Cái gì?” Sắc mặt Ngụy Quang lập tức tái nhợt: “Ba, ba năm hoặc hơn sao?”

Bác sĩ Vương gật đầu.

Ngụy Quang sầm mặt lại, nắm chặt nắm đấm, một quyền vừa ra lập tức nện trên vách tường.

“Giang Cung Tuấn, thằng đốn mặt thật đáng giận mà, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cậu đâu, con trai tôi nhận bao nhiêu khổ sở tôi muốn cậu phải trả lại gấp trăm lần.”

Ngụy Quang giận dữ không thôi.

Lúc Giang Cung Tuấn còn ở Hắc Long, đã lợi dụng đặc quyền trong tay mà tạo áp lực cho thương nghiệp của Ngũ Tỉnh, lấy giá thấp thu mua vào lúc ban đầu khiến cho nhà họ Ngụy tổn thất không nhỏ.

Ông ta là một trong năm đại tướng ở Hắc Long.

Thương nghiệp Ngũ Tỉnh chỉ có thể căn răng nuốt vào bụng chuyện này.

Bây giờ ông ta không còn là một trăm năm đại tướng nữa, mà thương nghiệp Ngũ Tỉnh cũng đã vượt qua thời kỳ mới mẻ bị chèn ép, để thu hồi kế hoạch vượt thời gian.

Nhưng ông ta đợi không được nữa rồi. Ông ta nhất định phải để Giang Cung Tuấn đánh đổi nặng nề như thế nào.

Ông ta lấy điện thoại ra gọi điện cho Mã Hóa Long.

Mã Hóa Long nhận điện thoại, giọng điệu đầy tôn kính kêu: “Ông, ông chủ Ngụy”“

Ngụy Quang chỉ trầm mặt rồi hỏi: “Mọi chuyện đã làm như thể nào rôi?”

Mã Hóa Long nói: “Đã làm xong, Đường Sở Vi và Đường Tấn đề bị tôi bắt tới biệt phủ Quế Hoa”

“Làm tốt lắm!”

Ngụy Quang cúp điện thoại, vẻ mặt mang theo tiêu điều và đầy sát ý.

Có thể đi tới một bước này, ông ta cũng không phải là người lương thiện gì.

Những năm gần đây, ông ta vẫn luôn khiêm tốn mà sống, người đời đều quên đi thủ đoạn của Ngụy Quang này.

Một lát sau thì Ngụy Trình được đấy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Phòng chăm sóc đặc biệt.

Ngụy Trình nằm trên giường, tứ chỉ đều cột đầy thạch cao và băng gạc.

“Ba, con, con không cảm nhận được chút tri giác nào ở tứ chỉ của mình cả, con, có phải con bị phế rồi không?”

Ngụy Trình mở miệng, trong giọng nói cũng đầy sự run rẩy.

Anh ta mới hai mươi bảy tuổi, vẫn còn đang ở độ thanh xuân, anh ta không muốn cứ ngồi trên xe lăn như vậy tới già đâu.

Ngụy Quang an ủi: “Tri à, con đừng lo lắng, bây giờ y học phát triển như thế, ngay cả gãy chân mà còn có thể chữa, chút vết thương nhỏ đó của con thì có là gì, tu dưỡng một thời gian thì sẽ bình phục lại thôi, thực sự không được nữa thì ba sẽ đưa con ra nước ngoài trị liệu.”

“Ba, con muốn Giang Cung Tuấn phải chết, con muốn nhà họ Đường diệt vong.’ Ngụy Trình hét ầm lên.

“Tri, đừng tức giận, Giang Cung Tuấn chắc chắn sẽ chết, bây giờ thương nghiệp Ngũ Tỉnh đã đưa ra kế hoạch rồi, chẳng mấy chốc sẽ vượt tới thời hạn trả thù, bây giờ Giang Cung Tuấn vẫn chưa đụng đến được, nhưng muốn giết chết nhà họ Đường vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay, Đường Sở Vi và Đường Tấn đều đã bị bắt.”

“Ba, dẫn con đi, con khốn nạn Đường Sở Vi kia hại con mất mặt như vậy, bây giờ còn chịu khổ sở thế này, con muốn để cô ta sống không được mà chết cũng không xong”

“Được, ba sẽ dẫn con đi tới biệt phủ Quế Hoa.”

Sắc mặt của Ngụy Trình mang theo tức giận, giọng điệu lạnh lùng nói: “Con muốn con khốn nạn kia trả lại gấp trăm lần”

Ngụy Quang dặn dò người bên dưới, bắt đầu khiên Ngụy Trình vừa làm phẫu thuật xong đi, hộ tống anh ta đến khu biệt phủ Quế Hoa.

Đồng thời, ông ta cũng gọi một cuộc điện thoại: “Lợi dụng quan hệ nhà họ Ngụy, toàn lực chèn ép nhà họ Đường, tôi muốn trước lúc trời tối nhà họ Đường phải phá sản, tôi muốn nhà họ Đường phải gánh vác khoản nợ kếch xù, tôi muốn nhà họ Đường phải quỳ gối xuống sám hối trước mặt con của tôi”

Giang Cung Tuấn tới nhà họ Ngụy lại bị vồ hụt.

Sau khi hỏi thăm một lượt nữa, mới biết là Ngụy Trình và Ngụy Quang đều ở bệnh viện, anh lại chạy đi tới bệnh viện, thế nhưng vẫn chậm một bước.

Anh lại vồ hụt tiếp.

Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Qủy Kiến Sầu.

Chỉ một lúc là điện thoại được kết nối.

“Ôi, đây không phải là Hắc Long sao? Sao vậy nè?

Trong điện thoại, truyền tới giọng cười cợt nhã kỳ quặc của Qủy Kiến Sầu.

Giang Cung Tuấn dặn dò: “Tôi cần người đi thăm dò ngay tung tích của người nhà họ Ngụy”

“Giang Cung Tuấn, cậu đã không còn là Hắc Long, cậu không có quyền ra lệnh cho tôi, từ hôm nay trở đi đừng có tìm tới tôi nữa”

Qủy Kiến Sầu không cho Giang Cung Tuấn chút thể diện nào.

Ông ta làm việc chính là mua bán tình báo, khi Giang Cung Tuấn vẫn còn là Hắc Long thì ông ta rất e ngại, nghề này của ông ta sợ nhất là chơi với quan chức.

Bây giờ Giang Cung Tuấn đã rời chức vị, ông †a không cần phải e ngại nữa.

Mà việc ông ta làm chính là buôn bán tình báo nên biết rất nhiều chuyện bên trong.

Ông ta biết rất nhiều người muốn cho Giang Cung Tuấn chết.

Bây giờ Giang Cung Tuấn đã tự khó đảm bảo bản thân rồi.

“Qủy Kiến Sầu, ông được lắm” Giang Cung Tuấn lạnh lùng cúp điện thoại.

Ngay cả Qủy Kiến Sầu cũng nghe theo anh nữa. Đều cho rằng anh là cọp không có răng à, dễ bắt nạt lắm sao?

Giang Cung Tuấn không biết Ngụy Trình và Ngụy Quang đi nơi nào, anh cũng không muốn làm phiền Tiêu Dao Vương nên trực tiếp quay về nhà.

Còn chưa về tới nhà đã nghe trong phòng truyền ra từng trận cãi vã ầm ï.

Đi vào tới thì nhìn thấy Đường Thành Lâm đứng ở phòng khách, cầm quải trượng, không ngừng gõ mạnh quải trượng.

“Phế vật, thật sự là phế vật mà, Đường Bình, Hà Diệp Mai, anh có biết đứa con rễ phế vật kia của anh đã mang tới bao nhiêu phiền phức cho nhà họ Đường không? Bây giờ các công ty lớn đều giải ước với nhà họ Đường, còn lấy vấn đề chất lượng ra khởi kiện Vĩnh Nhạc lên tòa án, bây giờ công ty Vĩnh Nhạc đã bị niêm phong lại rồi.”

“Mắt xích tài chính của chúng ta đứt đoạn, trong nháy mắt đã thiếu mấy chục tỷ tiền nợ”

Đường Thành Lâm gào to mắng chửi.

Nhà họ Ngụy hành động vô cùng thần tốc.

Lúc này chỉ mới một khoảng thời gian, nhà họ Đường đã bị trả thù đủ.

Nhà họ Đường coi như xong.

Hà Diệp Mai, Đường Bình và Ngô Mịch ngồi ở trên ghế sô pha.

Bọn họ cũng rất lo lắng, bởi vì Đường Sở Vi và Đường Tấn đều bị bắt đi mất.

Ngoại trừ Đường Thành Lâm ở bên ngoài thì trong nhà còn có không ít người.

Đường Hiên, Đường Khánh, còn có đời thứ ba của nhà họ Đường. Tất cả những người này đều ồn ào chửi mắng không ngừng.

Chửi mắng cả nhà Đường Bình máu chó đầy đầu. Chửi Giang Cung Tuấn không còn gì cả.

Giang Cung Tuấn đi tới, vừa vặn nghe được những lời khó nghe này.

“Làm gì vậy?” Vẻ mặt của anh âm trầm, nói: “Có gì ghê gớm lắm hả?”

Mọi người quay đầu nhìn lại.

Đường Thành Lâm cầm quải trượng nện qua, nổi giận mắng chửi: “Cái đồ phế vật này, cứ đi gây phiền phức cho nhà họ Đường này, ông già này đánh chết cậu”

Giang Cung Tuấn đưa tay ra đỡ được cây quải trượng hạ xuống.

Đường Lăng bối rối tức giận nhảy dựng lên, giận dữ nói: “Còn dám cản? Ông đây giết chết cậu!”

Anh ta nhấc chân lên muốn đá tới chỗ Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn hơi động đậy cơ thể một chút.

Anh ta đạp một cước vào không trung, ngã xuống như chó đớp phân.

Anh vứt quải trượng của Đường Thành Lâm xuống rồi đi tới chỗ sô pha, ngồi xuống, lại không thấy Đường Sở Vi nhịn không được hỏi: “Mẹ, Sở Vi đâu?”

Hà Diệp Mai khóc sưng cả mắt, nước mắt cũng cạn khô.

Bà ấy đau lòng khóc rống lên, chửi tiếp: “ÐĐều †ại tên phế vật nhà cậu, nếu không phải cậu, nhà họ Đường chúng tôi sao lại bị trận tai ương này, Sở Vi, Tấn cũng không bị người của anh Mã bắt đi, anh Mã nói, trước khi trời tối đến biệt phủ Quế Hoa nhặt xác Sở Vi và Tấn”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn lập tức trầm xuống.

“Muốn chết mà.”

Anh đập một quyền lên trên bàn.

Đây là bàn thủy tinh.

Nên trong phút chốc cái bàn bị chia năm xẻ bảy, biến thành một đống kiếng bể tán loạn trên mặt đất.

Anh đứng lên, nhìn người nhà họ Đường trong phòng, gần từng chữ một nói: “Đều ở nhà đợi cho tôi, trước khi tôi chưa trở về ai cũng không được đi lung tung, nếu không, có chuyện gì xảy ra thì đừng trách sao tôi không nhắc nhở”

Để lại một câu nói này xong thì anh lập tức xoay người rời đi.

Mà người nhà họ Đường thì nhìn cái bàn bị đập một quyền đã nát bấy thật lâu cũng không lấy lại bình tĩnh được.
Bình Luận (0)
Comment