Cường Đại Chiến Y

Chương 234

Quan Thành rất vừa lòng với hiệu ứng này.

Con rùa Giang Cung Tuấn này, phá hỏng chuyện tốt của anh ta, nếu không khiến cho Giang Cung Tuấn thân bại danh liệt thì tất cả công sức của anh ta đều uổng phí.

“Nói bừa gì vậy?” Đường Sở Vi đứng ra, nói giúp cho Giang Cung Tuấn: “Chồng của tôi không phải là người như vậy, sao anh ấy có thể nuôi rắn độc được chứ?”

“Đường Sở Vi, biết người biết mặt không biết lòng.”

“Đúng vậy, cậu mới kết hôn với Giang Cung Tuấn không được bao lâu, anh ta là loại người gì, cậu biết rõ sao?”

Cả đám người đều phản bác Đường Sở Vi.

Hứa Linh đã tỉnh táo hơn, cô ta đứng dậy khỏi bàn và ngồi xuống một cái ghế dựa, yếu ớt nói: “Tôi tin Giang Cung Tuấn không nuôi rắn độc, đó chỉ là việc ngoài ý muốn”

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Hứa Linh, vẻ mặt khen ngợi.

Tuy rằng người phụ nữ này có chút bá đạo, nhưng cũng hiểu rõ lý lẽ.

Quan Thành nóng nảy.

“Hứa Linh, cô đừng để tên này lừa, đó là loại rắn mang theo kịch độc, cần phương pháp đặc biệt mới có thể giải độc, còn phải phối hợp với thuốc, chỉ bằng mấy cây ngân châm làm sao giải độc được? Cho dù là thầy của tôi, cũng không có bản lĩnh này, cô đừng vì Đường Sở Vĩ là bạn thân của cô mà tin tưởng tên này”

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn anh, thản nhiên nói: “Anh chưa thấy, không có nghĩa là không có, chỉ là anh ấch ngồi đáy giếng mà thôi”

Quan Thành nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt hiện lên một tia oán hận.

Anh ta đưa mắt ra hiệu cho một người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông hiểu ý, lập tức xoay người rời đi.

Quan Thành tiếp tục nói: “Hứa Linh, chẳng lẽ cô còn không nhìn ra sao? Tất cả là do Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn dàn xếp, không phải muốn ra oai sao?”

Anh ta nhìn mọi người xung quanh, lớn tiếng nói: “Mọi người đều biết, Giang Cung Tuấn là người ở rể, là đồ vô dụng, mục đích Đường Sở Vi dẫn anh ta tới đây là gì, chắc chắn là vì muốn ra oai, để mọi người cho rằng Giang Cung Tuấn thực sự mạnh mẽ”

“Theo tôi thấy, ban ngày Hứa Khung và Đinh Ngọc Long nhận được lợi ích từ Đường Sở Vi cho nên mới phối hợp giả vờ với Giang Cung Tuấn”

Lời này vừa nói ra, mọi người bừng tỉnh hiểu ra.

“Không phải, không phải như vậy” Đường Sở Vi giải thích.

Giang Cung Tuấn lại lười giải thích.

Phối hợp giả vờ?

Có cần thiết không?

Những người đó là ai, vậy mà cũng nghĩ ra được.

“Sở Vi, chúng ta đi”

Giang Cung tuấn không muốn nói nhiều.

“Muốn chạy à?”

Quan Thành chặn đường hai người, lạnh lùng nói: “Sao vậy, bị vạch trân rôi nên muốn chạy?”

Giang Cung Tuấn nhìn anh ta, nói: “Anh muốn thế nào?”

Đại khái là anh có thể đoán ra, người nuôi rắn độc chính là Quan Thành, chỉ là không có chứng cứ nên anh cũng không thể nói bừa, bây giờ lại bị Quan Thành trả đũa.

Quan Thành lớn tiếng nói: “Các bạn học, Giang Cung Tuấn chắc chắn có nuôi rắn độc, nếu không tin thì chúng ta đến phòng của anh ta điều tra sẽ biết thôi, nếu lục soát không có, tôi sẽ quỳ xuống nhận sai với anh ta, còn nếu trong phòng có rắn độc thì chuyện như thể nào, không cần tôi phải nói chứ?”

Nghe vậy, trong lòng Giang Cung Tuấn dâng lên một dự cảm không lành.

Trước đó anh nhìn thấy một người đi theo bên cạnh Quan Thành lặng lẽ rời đi.

Nếu anh đoán không sai thì chắc là đến phòng của anh thả rắn độc vào.

Anh sơ suất rồi, sao lại không nghĩ đến thủ đoạn vu oan đơn giản như thế.

“bi thì đi” Đường Sở Vi tự nhận trong sạch, cô không sợ.

Giang Cung Tuấn nhíu mày.

Thấy bộ dạng của Giang Cung Tuấn, Quan Thành lạnh lùng nói: “Sao, sợ rồi à?”

Hứa Linh ngồi trên ghế cũng nghỉ hoặc nhìn Giang Cung Tuấn, nói thầm trong lòng: “Chẳng lẽ tên này nuôi rắn độc thật sao?”

“Giang Cung Tuấn, anh sợ cái gì?”

Giang Cung Tuấn xoay người liếc mắt nhìn Hứa Linh, nhún vai.

Chuyện cho tới bây giờ, anh cũng không biết nói gì cho tốt, chỉ có thể về phòng, để bọn họ lục soát.

Về phần có lục soát ra rắn độc hay không, anh không chắc.

“Đị”

Cả đám người quay trở về khách sạn của biệt thự trên núi.

Hứa Linh cũng được người ta đỡ đi.

Rất nhanh đã về tới phòng.

Giang Cung Tuấn lấy thẻ phòng ra và mở cửa.

Bật đèn lên.

Cả đám người đi vào.

Giang Cung Tuấn tiến vào phòng, anh lập tức nhận ra sự khác thường, có một cái hộp nhỏ trên bàn, màu vàng có chấm đen, trước lúc anh rời đi, trong phòng không có cái hộp đó.

“Đứng yên, anh không được nhúc nhích” Sau khi vào phòng Quan Thành lập tức hét lớn.

Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ đứng sang một bên.

Quan Thành dẫn theo mấy người vào lục soát.

Làm bộ làm tịch lục soát, cuối cùng trong lúc mọi người nhìn chăm chú thì mở hộp màu vàng trên bàn ra, một con rắn độc nhỏ màu vàng bò ra.

Nhiều bạn nữ kêu lên sợ hãi.

Quan Thành biết bản thân rất lớn gian, trực tiếp nắm lấy con rắn độc trên mặt đất, đột nhiên ném vào tường, sau đó tiến lên, dẫm mấy cái đã dẫm chết con rắn độc, sau đó cầm lên đi tới, ném vào người Giang Cung Tuấn.

“Tên kia, đây là cái gì?”

Đường Sở Vi cũng liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn: “Cái này?”

Lúc đi cô nhớ rõ là trên bàn không có cái hộp.

này, tại sao trở về lại có?

“Hóa ra là Giang Cung Tuấn”

“Đúng là lòng người hiểm ác”

“Đó chính là rắn độc đã chết rồi, trái tim của anh ta làm bằng gì vậy?”

Một số bạn học bắt đầu quở trách, đồng loại tránh xa Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi.

Hứa Linh được người ta đỡ, nhìn Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vị, trên mặt mang theo sự nghi hoặc và khó hiểu: “Sở Vi, cậu muốn mình chết sao? Mình làm gì có lỗi với cậu?”

“Hứa Linh, cậu nghe mình giải thích, không phải như vậy đâu, mình không biết chuyện gì xảy ra cả”

Đường Sở Vi vội vàng giải thích.

“Đủ rồi” Hứa Linh lạnh lùng quát: “Đường Sở Vi, cậu đủ rồi, tôi vẫn luôn nghĩ cho cậu, muốn tìm cho cậu người đàn ông tốt, cậu lại hợp sức với chồng của cậu hại tôi, lần này may mà có anh Quan, nếu không đúng là tôi sẽ bị hai người xoay vòng vòng.”

Quan Thành đi tới, nhắc nhở: “Hứa Linh, sau này kết bạn thì để ý một chút, không phải ai cũng thật lòng đâu, người như Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn không đáng để kết bạn”

Hứa Linh liếc mắt nhìn hai người, sắc mặt thất vọng, lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Các bạn học khác đều chỉ trích hai người.

Mắng chửi té tát Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi uất ức sắp khóc.

Sau khi mọi người rời đi, cô đã khóc.

“Wi sao, sao lại như vậy?”

Giang Cung Tuấn đi qua, vỗ vai cô và an ủi: “Chuyện nhỏ thôi, em đừng để trong lòng, người ngay thẳng, trong sạch cho dù bị nói xấu vu oan họ vấn không thanh minh và rồi sự thật sẽ được phơi bày.”

Giang Cung Tuấn không quá để ý cái nhìn của người khác.

“Nhưng…Nhưng, đây ra rõ ràng là vu oan giá họa, em không thể nói rõ được”

Giang Cung Tuấn an ủi nói: “Không sao, rất nhanh anh sẽ điều tra rõ, trả lại sự trong sạch cho chúng ta”

Giang Cung Tuấn không mở miệng giải thích là vì anh quả thực không biết giải thích thế nào.

Đây là phòng của anh, thẻ phòng chỉ có một và tấm thẻ đó lại nằm trong tay anh.

Còn rắn độc thực sự được tìm thấy trong phòng anh, nếu không có chứng cứ xác thực thì bất kể anh có giải thích thế nào cũng không có ai tin.

Sau khi rời khỏi phòng của Giang Cung Tuấn.

Quan Thành bắt đầu nịnh bợ.

“Hứa Linh, bây giờ cảm thấy thế nào, còn chóng mặt sao? Tôi không tin Giang Cung Tuấn, tuy rằng anh ta giúp cô giải độc, nhưng tôi cảm thấy anh ta còn để lại đường lui, vì sự an toàn của cô, tôi đưa cô về phòng, kiểm tra toàn thân cho cô được không?”

Quả thực Hứa Linh vẫn còn chóng mặt.

Cô cũng lo lắng độc tố chưa loại trừ hết, gật đầu và nói: “Ừm”

Quan Thành nghe thấy vậy, khóe miệng nhếch lên, nụ cười giả tạo phác họa ra một âm mưu được thực hiện.

Chỉ cần Hứa Linh vào phòng anh ta.

Anh ta tùy tiện tìm cớ cho Hứa Linh uống thuốc.

Chỉ cần uống thuốc rồi sẽ để mặc anh ta sắp xếp.

Sau khi quay video, cô ta cũng không dám làm ầm lên.

Thậm chí anh ta không cần dùng video để uy hiếp, sau này anh ta sẽ có nhiều thêm một người bạn giường.

Nghĩ đến đó, trong lòng anh ta cảm thấy vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment