Cường Đại Chiến Y

Chương 268

Đường Sở Vi đi dạo một vòng ở thành phố Y.

Các phòng khám lớn ở thành phố Y đều rất đông, người xếp hàng ngoài cửa thành một đoàn dài.Đặc biệt là đoàn người chi chít xếp hàng ở Bách Thảo Đường, phòng khám Trường Sinh, phòng khám Thiên Quân. Toàn bộ trên dưới các phòng khám đều bận túi bụi.

“Con khốn Đường Sở Vi”..

“Cô còn có thể ác đến như vậy à? Số lượng người đặt trước sắp vượt qua Phương Thanh Tâm của Bách Thảo Đường rồi”

“Đến cả những người có tiếng như ông Diêu, Mặc thần Y, quỷ thần Xuân Tử cũng bị cô bỏ lại phía sau.”

Đường Sở Vi đang đi dạo nhưng những người đi đường lại chỉ chỉ chỏ chỏ vào cô.

Thậm chí có người còn chỉ thẳng vào mũi cô mà mắng to.Vẻ mặt cô chết lặng.

Cái gì mà đồ khốn?

Cô nghỉ ngờ lấy điện thoại ra, mở ứng dụng Trụng Y.

Vừa nhìn, trong nháy mắt cô đã trợn tròn mắt.

Số người hẹn khám của cô đã đạt đến hai hai trăm nghìn người, hơn nữa số người được điều trị đã vượt quá ba mươi nghìn người, xếp vị trí thứ nhất được người bệnh bỏ phiếu bình chọn.Việc này?

Cô trừng lớn mắt.

Ai làm vậy?

Là Giang Cung Tuấn làm sao?

Bây giờ cuối cùng cô cũng đã biết vì sao Giang Cung Tuấn lại chửi thề như vậy.

Thời gian còn chưa đến nửa ngày mà đã có hơn ba mươi nghìn người được điều trị. Cho dù toàn bộ hết thảy cả trăm bác sĩ của phòng khám Bách Thảo Đường cùng nhau điều trị thì cũng không được nhiều như vậy. Việc bôi bẩn này quá rõ ràng như vậy, sợ người khác không biết cô chơi bẩn sao?

Nghe được những lời chỉ trích và mắng mỏ của người đi đường, sắc mặt của cô xanh mét rồi cô cúi đầu xuống nhanh chóng rời đi.

Rất nhanh đã về đến nhà thuốc Thế Kỷ.

Giang Cung Tuấn ngồi trên ngưỡng cửa của nhà thuốc Thế Kỷ, như một bức tượng điêu khắc bằng gỗ, bất động và vô cảm.

“Giang Cung Tuấn.. “

Đường Sở Vi nghiến răng nghiến lợi đi tới.

“Anh xem chuyện tốt mà anh làm đi, anh có thể đừng bôi bẩn em rõ ràng như vậy nữa được chứ. Sợ người khác không biết được là em chơi bẩn sao?”

“Sở Vị, em nói cái gì, tại sao anh nghe chẳng hiểu gì cả?” Giang Cung Tuấn há miệng phun ra từng chữ một giống như một người máy.

“Anh…”

Sắc mặt Đường Sở Vi tái đi.

“Rốt cuộc anh đã tốn bao nhiều tiền để đi cửa Sau như vậy?”

Hiện tại nhà họ Đường đã không giống với ngày xưa nữa. Đến cả cơm cũng sắp không có mà ăn vậy mà Giang Cung Tuấn vẫn bỏ tiền đi tẩy trắng như vậy.

“Cho dù là vào top một trăm có được tư cách tham gia cuộc thi tiếp theo thì có tác dụng gì?

Anh không biết gì vê y thuật, cho dù có tham gia rôi thì cũng bị loại ngay lập tức sau đó làm trò cườ cho thiên hạ hay sao?”

Đường Sở Vi tức giận không ngừng chửi bới.

Đúng lúc này, Đường Lăng và những người khác cũng đã đến.

Bọn họ cũng là chạy đến sau khi thấy thứ hạng cực cao của Đường Sở Vi trên ứng dụng.

Bọn họ đều biêt là do Đường Sở Vi đã trả tiền cho nó.

Đường Mỹ Oanh nhìn Đường Sở Vi cười giễu cợt: “Đường Sở Vị, cô thật là thú vị, cười chết tôi rồi!”

Đường Thảo Nhi khom lưng cười: “Cười chết tôi mất, bỏ tiền ra để đi cửa sau, quả thực là đồ ngốc, cho dù có vào top một trăm thì sao? Đi tham gia cuộc thi y thuật cũng sẽ làm trò cười cho người khác”

Người họ Đường nhanh chóng chạy đến là để được cười hả hê.

Cười Đường Sở Vi là đồ ngốc.

Đường Sở Vi không nén được sự tức giận trên mặt.

Giang Cung Tuấn quá đáng ghét, làm ra nhiều chuyện như vậy để biến cô trở thành trò cười cho thành phố Tử Đằng.

Chính vào lúc này có một nhóm phóng viên chạy đến.

Máy chụp ảnh, máy quay phim quay chụp liên hồi về phía Đường Sở Vi.

“Đường Sở Vi, cho hỏi rốt cuộc cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền mới có thể trèo lên được danh sách trên?”

“Nhà thuốc Thế Kỷ vắng vẻ như vậy nhưng số lượng người đặt trước của cô đã vượt quá con số hai trăm nghìn người, và số người được điều trị là hơn ba mươi nghìn người trong chưa đầy nửa ngày. Cô cũng quá lợi rồi!”

Một số phóng viên đặt câu hỏi.

Đường Sở Vi cảm giác mặt mình rất nóng, hận không thể tìm một lỗ để chui xuống.

Cô không nói một câu, cúi thấp đầu lâm lì bước đi.

“Ha ha”

Giang Cung Tuấn cười một cách máy móc, đứng dậy giống như một pho tượng gỗ điêu khắc từng bước từng bước rời khỏi nhà thuốc Thế Kỷ.

Giang Cung Tuấn tiêu tiền để Đường Sở Vi lên đầu danh sách. Điều này đã làm cho Đường Sở Vi trở thành trò cười cho thành phố Tử Đẳng, trở thành trò cười cho đại hội Trung Y lần này.

Giang Cung Tuấn lại chẳng hề để ý tới.

Anh ta rời khỏi phố Y học. Sau khi rời đi anh nhìn xung quanh, phát hiện không có ai theo sau mới thuê một chiếc taxi đến phòng khám Trần Tục.

Phòng khám Trần Tục.

Mộc Ninh đã đến rồi.

Anh ta đang ngồi nói chuyện với Giang Ly ở trong phòng khám.

Giang Cung Tuấn đi vào.

Hai người lập tức đứng lên đồng thanh nói: “Giang lão đại”

Giang Cung Tuấn xua xua tay, ngồi xuống hỏi: “Mộc Ninh, nhóm người truy sát tôi sáng này đã điều tra rõ ràng chưa?”

Mộc Ninh gật đầu: “Vâng, đã điều tra rõ rồi ạ”

“Nói đi”

Mộc Ninh nói: “Nhóm người này đã đến thành phố Tử Đồng từ tám ngày trước, bọn họ là lính đánh thuê của biên giới Nam Cương, là người của quân đoàn Luyện Ngục.”

“Ồ, quân đoàn Luyện Ngục?”

Giang Cung Thầm híp mắt.

Anh đã ở Nam Cương chinh chiến mười năm nên hiểu rất rõ về quân đoàn Luyện Ngục.

Quân đoàn Luyện Ngục là một đội lính đánh thuê của biên giới Nam Cương. Thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhìn khắp thế giới thì đây là một trong những đoàn lính đánh thuê mạnh nhất. Nhưng anh không biết được người đứng sau là ai?

“Đã tìm ra được người đứng sau quân đoàn Luyện Ngục là ai chưa?”

Mộc Ninh lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa điều tra ra được. Nhưng cấp dưới đã tra ra được người của quân đoàn Luyện Ngục đã từng tiếp xúc với Hàn Kim Thần”

“Quả nhiên là anh ta”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống.

Hàn Kim Thần được mệnh danh là Vua chữa bệnh, còn được gọi với cái tên khác là bàn tay vàng. Anh ta còn là chủ tịch hiệp hội Y khoa nước 6.

Hiện tại về cơ bản anh có thể khẳng định, Hàn Kim Thần này là vua chữa bệnh trong miệng vua quỷ rồi, chính là người bày ra trận chiến ở Thiên Sơn Quan.

Chỉ là rốt cuộc người đứng sau anh ta là ai?

Trong lòng Giang Cung Tuấn vẫn chưa yên tâm.

Mộc Ninh tiếp tục nói: “Đại hội Trung Y lần này, Hàn Mộc Kim trấn giữ phòng khám Thái Thượng”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Cậu đã điều tra rõ ràng lai lịch của phòng khám Thái Thượng chưa?”

“Vâng” Mộc Ninh gật đầu “Tra rõ rồI ạ, người ghi tên của phòng khám Thái Thượng là Hồng Tứ, người này vô cùng thần bí khó lường, năm mươi năm trước có danh hiệu Dược Thần. Có lời đề người này dùng thuốc đứng số một thế giới, có thể biến thứ đồ mục nát trở nên diệu kỳ”

“Hồng Tứ?”

Giang Cung Thần cau mày.

Đây lại là người nào nữa?

Mộc Ninh lại nói: “Tạm thời vẫn chưa tra ra được nguồn gốc của Hồng Tứ, nhưng mà thông tin tình báo cho thấy sau khi Thiên Tử xuất hiện ở thành phố Tử Đằng đã có bí mật tiếp xúc với Hồng Tứ”

“Phù!”

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.

Nếu Thiên Tử đã từng tiếp xúc với Hồng Tứ của phòng khám Thái Thượng, vậy thì có thể đoán được Thiên Tử cùng với trận chiến ở Thiên Sơn Quang có mối liên hệ không thể tách rời.

Mộc Ninh nói: “Lão đại, hiện tại phải làm sao đây? Hay là một lưới bắt hết người của quân đoàn Luyện Ngục?”

Giang Cung Tuấn xua tay nói: “Đừng hành động hấp tấp. Tôi muốn xem xem những người này muốn đang định giở trò gì ở Đại hội y thuật”

“Vâng”

Mộc Ninh gật đầu.

Giang Cung Tuấn suy nghĩ chốc lát rồi lại ra lệnh: “Theo dõi sát sao Hồng Tứ, Hàn Kim Thần.

Còn có Thiên Tử cũng như những người tai to mặt lớn đến từ thủ đô. Dùng hết khả năng để nắm rõ hành tung của bọn họ”

“Tuân lệnh”

Giang Cung Tuấn phất tay nói: “Được rồi, không có gì rồi, cậu đi làm việc đi”

Mộc Ninh xoay người rời đi.

Sau khi anh ta rời khỏi, Giang Ly hỏi: “Giang lão đại, có chuyện gì sắp xảy ra sao?”

Giang Cung Tuấn sờ tay lên cằm, nghĩ ngợi nói: “Tôi cũng không rõ rốt cuộc những người này muốn làm gì. Sáng nay những người này có cơ hội giết chết tôi nhưng bọn họ lại không thật sự ra tay mà chỉ lấy vợ tôi ra để uy hiếp tôi. Bọn họ dường như chỉ là không muốn tôi tham gia Đại hội Y thuật”

Nguyên cả sáng nay Giang Cung Tuấn đều nghĩ về chuyện phát sinh vào buổi sáng.

Đang suy nghĩ rốt cuộc người sau lưng xúi giục là ai?

Biết được người xúi giục phía sau là Hàn Kim Thần, nhưng mà phía sau Hàn Kim Thần lại có thể là Thiên Tử. Giang Cung Tuấn cảm thấy vô cùng hoài nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment