Cường Đại Chiến Y

Chương 301

Đồ Giang Cung Tuấn muốn thường được sử dụng trong y học cổ truyền, rất nhanh đã được chuẩn bị.

Trong mười mấy phút, tất cả đồ Giang Cung Tuấn đều đã chuẩn bị xong.

Lúc này, các nhân viên lấy thuốc độc do hai bên cấp phát và đưa cho nhau.

Giang Cung Tuấn cầm lấy.

Đây là một bình sứ trắng trong suốt, bên trong có chứa một ít bột màu trắng.

Anh mở nắp bình, đổ ra một ít rồi đưa lên trước mũi ngửi.

Hàn Kim Thần thấy hành động của Giang Cung Tuấn, không khỏi cười: “Chàng trai, theo như thỏa thuận trước, lân này không có thời gian nghiên cứu, nhưng độc của tôi không có cách giải, vì để cậu thua tâm phục khẩu phục, tôi cho cậu một chút thời gian, để cậu đi nghiên cứu”

Nói xong, anh ta liền mở thuốc Giang cung Tuấn được phát, cũng không nhìn, trực tiếp đưa cho Hồng Tứ.

Hồng Tứ là thần y, anh ta đã tiếp xúc với thuốc hơn mười mấy năm, những năm nay anh ta vẫn luôn nghiên cứu các vị thuốc, có thể điêu chế ra các loại thuốc.

Tính kháng thuốc của anh ta rất mạnh, thuôc độc bình thường hoàn toàn không thể độc được anh ta.

Anh ta không phân vân, trực tiếp uống.

Giang Cung Tuấn nhìn xong, cũng chỉ nhàn nhạt cười.

Mặc dù độc do anh tạo ra, nhưng độc tính không mạnh lắm, không đến nỗi độc đến chết người, cũng không gây ra bất tổn hại nghiêm trọng gì cho cơ thể.

Nhưng rất khó để giải độc.

Muốn điều chế ra thuốc giải độc, đây là điều không thể.

Hơn nữa một khi anh ta uống thuốc độc vào, trong chốc lát nó sẽ lan ra toàn cơ thể, xâm nhập vào toàn bộ máu trong cơ thể, hòa cùng với máu, sau đó xâm nhập vào các cơ quan nội tạng.

Dùng kim châm bạc, điểm huyệt và các cách khác, cũng không thể đào thải được chất độc ra ngoài.

Trừ phi đổi máu Sau khi Hồng Tứ uống thuốc độc, trong chốc lát liền cảm thấy váng đầu hoa mắt, lúc này anh ta mọi thứ nhìn thấy đều chồng lên nhau, hình như ở phía trước có tận mấy Hàn Kim Thần, còn bay lơ lửng lên xuống.

“Hàn, anh Hàn, tôi nhìn thấy ảo giác” Hông Tứ nói.

“Ngồi xuống, đừng cử động” Hàn Kim Thần nhắc nhở, lập tức bắt mạch.

Mà Giang Cung Tuấn tiếp tục câm thuốc độc Hàn Kim Thần điều chế, không ngừng gửi.

Chỉ cần là thuốc dạng bột thì sẽ có mùi, cho dù các mùi được dung hợp, sau đó thay đổi hoặc trộn lẫn với nhau, nhưng Giang Cung Tuấn vẫn có thể phân biệt được một ít.

Chỉ cần có thể biết được nguyên liệu điều chế độc, thì khả năng cao là có thể biết được thuốc giải.

Nhưng mà, Giang Cung Tuấn lại cau mày.

Bởi vì anh ngửi một lúc lâu, cũng không ngửi thấy mùi của bột, vì vậy không có cách phân biệt được rốt cuộc là nó được điều chế như thế nào.

Nếu đã không tìm được thuốc giải độc, vậy chỉ đành dùng cách khác để giải độc.

Anh quay người nhìn thấy Khai Hiểu Đình đứng phía sau.

Lúc này, sắc mặt Khai Hiểu Đình tái nhợt, cả người run rẩy không kiểm soát được.

“Chuẩn bị xong chưa?” Giang Cung Tuấn nhìn Cô ta.

“Tôi…” Quan Hiểu Đình mở miệng nói, nhưng răng lại run cầm cập.

Mặc dù cô ta tin tưởng Giang Cung Tuấn, nhưng nói cho cùng đây là loại thuốc kịch độc, dưới sự đe dọa của cái chết, cô ta cảm thấy sợ hãi.

Giang Cung Tuấn vươn tay kéo lấy cô ta, nắm chặt cổ tay trắng nõn của cô ta, thề thốt nói: “Yên tâm đi, không sao đâu.”

Khai Hiểu Đình chỉ cảm thấy mình đang bị một đôi tay mạnh mẽ kéo lấy, nghe thấy lời nói dứt khoát của Giang Trần, nỗi sợ hãi trong lòng cô †a trong phút chốc tan biến, kiên định gật đầu: “Ừm, tôi chuẩn bị xong rồi”

Dưới sự ghi hình của vô số máy quay, Giang Cung Tuấn cầm lấy cốc nước chuẩn bị sẵn trên bàn, đổ bột trắng trong tay vào nước.

Thuốc độc vừa được đổ vào, lập tức xảy ra thay đổi.

Nước uống trong suốt lập tức trở nên đen kịt.

“Đây?”

Nhìn thấy cảnh này, ngay cả phóng viên đang bấm máy cũng thay đổi sắc mặt.

Những người dưới sân khấu bị dọa sợ đứng lên.

Sắc mặt Khai Hiểu Đình trong phút chốc trở nên tái nhợt.

“Cậu Giang, hay là thôi đi, nhận thua đi.”

Đường Sở Vi cũng lo lắng, đứng dậy nhắc nhở.

Giang Trần hơi dừng tay, cầm cốc nước đã trở màu đen lên, đưa cho Khai Hiểu Đình.

Khai Hiểu Đình nhận lấy cốc nước, nhưng tay cô ta lại không ngừng run rẩy, cầm cốc nước, rất lâu cũng không uống.

Vẻ mặt Hàn Kim Thần đối diện cũng nghiêm túc.

Thuốc độc do Giang Cung Tuấn chế ra, độc tính không quá mạnh, trong thời gian ngăn sẽ không gây tử vong, chỉ khiến người ta choáng váng, thậm chí gây ảo giác, đây là loại độc gì mà anh không có cách nào phân biệt được, anh chỉ có thể dùng kim bạc để giải độc.

“Uống đi” Giang Cung tuấn nhìn thấy Khai Hiểu Đình do dự không quyết định.

Khai Hiểu Đình hít một hơi thật sâu, lập tức cầm lấy cốc uống nước đen, uống một hơi hết sạch.

Loại nước màu đen này rất đắng, vừa mới uống vào, Khai Hiểu Đình liền có cảm thấy cổ họng mình như bị lửa đốt, cảm giác trong cổ họng như có một quả cầu lửa lan ra toàn cơ thể, chỉ trong chốc lát, làn da trắng nõn của cô ta đỏ ửng lên.

“Am”

Cốc nước trong tay cô ta rơi xuống đất.

Cả người Khai Hiểu Đình ngã xuống, vươn tay che cổ họng, lăn lộn trên mặt đất.

“Nóng quá, tôi nóng quá, khó chịu quá, khó chịu chết mất”

Giang Cung Tuấn nhanh chóng ngồi xuống, kéo cổ tay của Khai Hiểu Đình, bắt mạch cho cô †a, ngay sau đó nhìn khuôn mặt cô ta, mở mí mắt của cô ta.

Cả quá trình chưa đến ba giây.

“Dìu cô ta dậy, đừng để cô ta cử động loạn xạ”

Giang Cung Tuấn ra lệnh.

Trong chốc lát mấy nữ nhân viên đi đến, dìu Khai Hiểu Đình đang khó chịu dậy.

Giang Cung Tuấn đứng dậy, cầm lấy kim bạc trên bàn.

Một cái lắc tay, kim bạc trong tay trực tiếp bay ra.

Một cây, hai cây, mười cây…

Trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, cả người Khai Hiểu Đồng cắm đầy kim bạc.

“Đây?”

Tất cả các bác sĩ y học cổ truyền dưới khán đài đều sững sờ đứng lên.

Họ làm trong ngành đã mấy chục năm rồi, rất quen thuộc với châm cứu, đã xem qua rất nhiều phương pháp châm cứu, chưa từng thấy phương pháp châm cứu như vậy, cách xa một hai mét, kim châm bay ra ngoài như thế, nhưng nó lại cắm sâu vào huyệt đạo trên cơ thể của Khai Hiểu Đình.

Giang Cung Tuấn vừa ra tay, trong giây lát gây chấn động cho các bác sĩ y học cổ truyền đã hành nghề nhiều năm.

Một số người thậm chí không kìm được bước.

lên sân khấu, định xem cận cảnh.

Ngay cả Phương Vĩnh Cánh và Phương Thanh Tâm cũng như vậy, không nhịn được bước lên sân khấu.

Giang Cung Tuấn đã sử dụng cây kim bạc để chặn các kinh mạch và huyệt đạo trên cơ thể của Khai Hiểu Đình để ngăn chất độc phát tán.

Đồng thời, anh dùng kim bạc để làm tê cơ thể Khai Hiểu Đồng và giảm đau cho cô ta.

Lúc này, cảm giác đau đớn trên người của Khai Hiểu Đình đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng trán cô ta đã lấm tấm những mồ hôi đen, những hạt mồ hôi đen này chảy dọc trên má cô ta, trượt xuống cổ rồi từ từ chảy xuống.

Nhìn thấy điều này, Giang Trần nhíu mày.

“Đúng là loại độc đáng sợ”

Giang Cung Tuấn cũng bị sốc bởi chất độc của Hàn Kim Thần.

Trong một phút lan ra toàn cơ thể, ba phút có thể giết chết một người, đây tuyệt đối không phải chuyện đùa.

“Cảm thấy thế nào?”

Giang Cung Tuấn nhìn Khai Hiểu Đình.

“Tốt, tốt hơn nhiều rồi” Khai Hiểu Đình vô lực nói.

“Ừm”

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Yên tâm đi, tôi đã dùng kim bạc chặn máu độc trong kinh mạch và huyệt đạo trên cơ thể cô rồi. Hiện tại máu của cô chảy rất chậm, chắc có thể trụ được mười phút. Trong mười phút này, tôi nhất định sẽ loại bỏ tất cả chất độc trong cơ thể cô ra ngoài”

“Ừm”

Khai Hiểu Đồng gật đầu.

Bây giờ cô ta chỉ có thể tin tưởng Giang Cung Tuấn.

Giang Trần lại cầm một nắm kim bạc lên, một bình rượu, cầm bật lửa, đưa cho nhân viên chung quanh.

“Tôi đến đây” Một âm thanh truyền đến.

Phương Thanh Tâm bước đến.

Cô ta bước đến nói: “Người này kinh nghiệm không đủ, tôi giúp anh một tay.”

Nghe vậy, mấy nhân viên cầm rượu, bật lửa và một số công cụ khác cho Phương Thanh Tâm.

Giang Cung Tuấn đi vòng ra sau Khai Hiểu Đình.

Nhìn thấy dây áo lót của cô ta, anh hơi nhăn mày.

Hai dây áo lót này sẽ gây cản trở cho lần châm cứu tiếp theo của cô ta.

“Sở Vi” Anh cất tiếng gọi.

“Hửm” Đường Sở Vi nhanh chóng chạy đến.

Giang Cung Tuấn có chút xấu hổ nói: “Em, em cởi áo lót của cô ta ra một chút, sau đó giữ áo lót của cô ta ở đằng trước, đừng để nó rơi xuống, bây giờ tôi phải châm cứu ở đẳng sau lưng cho cô ta”

Đường Sở Vi hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Được”

Cô nhanh chóng cởi dây áo lót của Khai Hiểu Đình, để cô ta đứng trước mặt mình, đồng thời đưa tay đỡ áo lót của cô ta, nếu không áo lót sẽ bị tuột ra.

Tấm lưng của Khai Hiểu Đình hoàn toàn được lộ ra trước mắt của tất cả mọi người và của tất cả khán giả trên khắp cả nước.

Giang Cung Tuấn nhanh chóng lấy kim bạc trên lưng Khai Hiểu Đình ra.

Ngay khi rút kim bạc ra, có thể thấy một ít máu độc màu đen đang chảy ra.

Giang Cung Tuấn cầm lấy kim bạc trong tay, nhanh chóng ra tay.

Rất nhanh sau đó sau lưng của Khai Hiểu Đồng cắm đầy kim châm.

“Rượu, bật lửa”

Phương Thanh Tâm nhanh chóng đưa đến.

Giang Cung Tuấn nhận lấy, đồng thời ra lệnh: “Đến tủ lạnh lấy kim bạc đông lạnh cho tôi.”

Phương Thanh Tâm nhanh chóng đi lấy.

Sau đó Giang Cung Tuấn mở chai rượu ra, đổ một ít ra tay, sau đó vẩy rượu, trực tiếp đổ rượu trong tay ra phía sau lưng của Khai Tiểu Đồng.

Ngay sau đó, anh lấy bật lửa ra, trực tiếp châm lửa.

VùI Ngọn lửa ngay lập tức bùng cháy Dưới sự chú ý của khán giả khắp cả nước, hàng chục chiếc kim bạc trên lưng của Khai Hiểu Đồng đều cháy lên.

“Hỏa Diễm Châm…”

Phương Vĩnh Cánh kêu lên.

“Hỏa Diễm Châm được ghi lại trong sách cổ, tuyệt học thất truyền, không…không ngờ, lão già tôi khi sống có thể nhìn thấy Hoa Diễm Châm được ghi trong sách cổ”

Mấy giây sau, lửa trên kim châm gần tàn.

Hơn nữa kim bạc cũng chuyển thành màu đen, một ít máu đen chảy ra theo kim bạc.

Giang Cung Tuấn nhanh chóng rút ra ném vào thùng rác.

Vào lúc này, Phương Thanh Tâm bước đến đưa kim châm bạc đông lạnh cho Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cầm lấy kim bạc, bắt đầu Châm xuống.

Rất nhanh sau lưng của Khai Hiểu Đồng lại cắm đầy kim bạc.

Lúc này kỳ tích lại xuất hiện.

Một số băng trên những kim bạc đông cứng này bắt đầu tan ra, nhanh chóng chìm vào lưng của Khai Hiểu Đình.

“Băng Phách Châm” Phương Vĩnh Cánh một lần nữa kinh ngạc.

Các bác sĩ y học cổ truyền khác cũng kinh ngạc kêu lên.

“Vậy mà lại là Băng Phách Châm”

Dưới rất nhiều ánh mắt kinh ngạc, Giang Cung Tuấn lại dùng châm cứu và sử dụng rượu.

Kỳ tích lại lần nữa xuất hiện.

Lưng Khai Hiểu Đình được cắm rất nhiều kim bạc.

Một số trong những chiếc kim bạc này được bao phủ bởi băng, một số đang bùng cháy.

Mà thứ tự sắp xếp của các kim châm rất thần kì, Hỏa Diễm Châm kết hợp với nhau tạo thành chữ hỏa.

Băng Phách Châm kết hợp với nhau tạo thành chữ băng.

Hai chữ hỏa, băng đan chéo nhau.

Trong hỏa có băng, trong băng có hỏa.

“Nghịch Thiên Âm Dương Châm”

Rất nhiều bác sĩ y học cổ truyền đứng xung quanh đều hít một hơi lạnh.

Quá thần kì rồi.

Hỏa Diễm Châm và Băng Phách Châm trong truyền thuyết, một hỏa một băng, một âm một dương, kết hợp lại với nhau, chính là Nghịch Thiêm m Dương Châm.

“Đồn rằng Nghịch Thiên Âm Dương Châm có thể khiến người chết sống lại. “

“Khi sống có thể nhìn thấy tuyệt học như này, thật là đáng giá”
Bình Luận (0)
Comment