Cường Đại Chiến Y

Chương 371

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giang Cung Tuấn thưởng thức tám mươi mốt châm nghịch thiên một lúc sau, liền tùy tay ném ở trên bàn, lấy di động ra xem giờ.

Bây giờ đã mười hai giờ khuya.

Tám giờ anh mới ăn cơm tối, nhưng bây giờ đã đói bụng.

Lây ra điện thoại, anh nhắn một tin cho Hứa Linh đang ở phòng bên cạnh.

“Tôi đói bụng.”

Anh mới gửi tin nhắn được mấy chục giây, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Hứa Linh mặc áo ngủ đi đến.

Cô ta mặc áo ngủ màu trắng, áo ngủ hơi trong suốt, phong cảnh bên trong như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ, tóc của cô ta còn chưa khô hẳn, chắc là mới vừa tắm rửa xong.

“Muốn ăn cái gì, em đặt cơm hộp cho anh”

“Ăn thịt”

Giang Cung Tuấn mở miệng nói.

Từ sau khi trúng cổ độc, anh rất nhanh đói, đặc biệt là muốn ăn thịt.

“Được”

Hứa Linh cầm di động, bắt đầu chọn cơm hộp.

Đặt xong, cô ta ngồi xuống bên cạnh, liếc mắt nhìn đám ngân châm hỗn loạn trên bàn, không nhịn được mà hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Không làm gì cả”

Giang Cung Tuấn cầm lấy một cây ngân châm, ấn vào đầu ngân châm.

Ngân châm này lại giống như là có từ tính, nháy mắt hút đám ngân châm khác lại, hợp thành một dây thép.

Dây thép này lại giống như là một con rắn có linh tính, nhanh chóng chui vào trong ống tay áo của anh rồi biến mất không thấy.

Thấy một màn như vậy, Hứa Linh kinh ngạc há to miệng, “Thế này thì quá thần kỳ rồi?”

Giang Cung Tuấn cười nhạt, không giải thích quá nhiều.

Hứa Linh cũng thực biết điều mà không dò hỏi.

Cô ta bò lên trên giường.

Vừa lên giường, Giang Cung Tuấn đã ngửi thấy một làn hương thơm quyến rũ.

Anh tức khắc kéo chăn, che đậy thân thể của chính mình, vẻ mặt đề phòng nhìn Hứa Linh, “Cô, cô muốn làm gì?”

Hứa Linh trợn trắng mắt, nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ muốn hỏi một chút, hiện tại anh có mệt hay không, em giúp anh mát xa một chút, tuy rằng không phải chuyên nghiệp, nhưng tốt xấu gì em cũng từng học thủ pháp mát xa”

“Thôi, không cần”

Giang Thần hơi hơi quơ tay.

Tâm tư của cô gái nhỏ này là gì anh hiểu rõ.

Anh cũng không dám để cho Hứa Tình lên giường.

“Tôi không có việc gì, cô đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, chờ cơm hộp tới rồi cô đem vào cho tôi là được”

“Thật sự không cần?”

Hứa Linh nhướn mày nhìn Giang Cung Tuấn, còn vươn bàn tay mềm mại, cười duyên nói: “Tay em mềm lắm, sẽ rất thoải mái “

“Không, không cần” Giang Cung Tuấn làm lơ sự khiêu khích của cô ta.

“Thôi được rồi.”

Hứa Linh lúc này mới xoay người xuống giường, đi ra khỏi phòng.

Giang Cung Tuấn nhìn áo ngủ hơi trong suốt của cô ta, mơ hồ mà thấy được tấm lưng bóng loáng, anh không khỏi cười khổ: “Con nhóc này, lá gan lớn thật đấy, bên trong không mặc gì cả.”

Sau khi Hứa Linh rời đi, Giang Cung Tuấn mới lấy di động ra, gọi một cuộc cho Giang Ly.

“Tôi ở khách sạn Thiên phủ, phòng tổng thống số 888, gọi mấy người kia nữa, có việc thương lượng”

“Vâng”

Sau khi Giang Ly nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn thì nhanh chóng đi gọi những người khác, sau đó hỏi đường để đến khách sạn Thiên phủ.

Cơm hộp còn chưa tới, đám người Giang Ly đã đến.

“Anh Giang, thân thể của anh thế nào rồi?”

“Đại ca, anh không sao chứ?”

“Đại ca, có việc làm phải không?”

Giang Cung Tuấn nhìn tám người trước mặt, nói: “Xác thật là có chút chuyện, bên ngoài có ghế dựa, đi chuyển đến ngồi rồi nói”

Hứa Linh vẫn luôn ở ngoài cửa, ghé vào cửa nghe tiếng nói chuyện ở bên trong, nghe được việc lấy ghế dựa, cô ta tức khắc đi ra phòng khách, chuyển đến mấy cái ghế dựa, Chuyển đến thời điểm, không ít người đã đi ra.

Cô ta cười nói: “Loại việc nhỏ này, để tôi làm là được”

Nói xong, cô ta đem ghế dựa vào phòng.

Sau đó liền ngồi ở một bên.

Những người khác đều đứng dậy.

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Hứa Linh một cái.

Trên mặt Hứa Linh treo một chút bất mãn, nói: “Các người cứ nói đi, tôi không phải người ngoài, sẽ không tiết lộ bí mật”

Giang Cung Tuấn suy nghĩ một hồi lâu.

Anh cảm thấy Hứa Linh cũng không phải người ngoài, để cô ta biết cũng không sao.

Anh gật gật đầu.

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn tỏ thái độ, Hứa Linh vui vẻ trong lòng, ngồi ở một bên, đôi tay chống cằm, không chớp mắt mà nhìn Giang Cung Tuấn.

Những người khác cũng nhìn Giang Cung Tuấn, chờ đợi anh mở miệng.

Giang Cung Tuấn nhìn mấy người đang ngồi trước giường, nhẹ giọng nói: “Kế tiếp có một chuyện, cần mọi người phải hành động.”

Hứa Linh nhịn không được hỏi: “Chuyện gì cơ chứ?”

Giang Cung Tuấn chậm rãi nói: “Cướp ngục”

Mọi người đều sửng sốt.

“Cướp ngục?”

“Anh Giang, cướp ngục gì cơ?”

Không ít người đều nghi hoặc mà nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhìn về phía Giang Ly, hỏi: “Cô lớn lên ở Hắc Điện, đã từng là sát thủ cấp SSS của Hắc Điện, hẳn là cô biết người sáng lập Hắc.

Điện – Độc Bộ Vân nhỉ?”

“Vâng”

Giang Ly gật đầu.

Nghe được Độc Bộ Vân, sắc mặt của cô cũng trở nên ngưng trọng, nói: “Xác thật là biết, ở trong hiểu biết của tôi, Độc Bộ Vân thủ đoạn độc ác, phàm là người hắn ta, người phản bội hắn ta, đều chết rất thảm, nhưng là mấy năm trước, hắn bị bắt”

Nói, cô liến mắt nhìn Giang Cung Tuấn một cái, “Chẳng lẽ, anh Giang cướp ngục là muốn cứu hắn?”

Giang Cung Tuấn gật gật đầu, nói: “Ừ, đúng là cứu hắn, tôi trúng cổ độc, mà hắn liếc mắt một cái là nhìn ra được tôi trúng cổ độc, hắn nói hắn có biện pháp giúp tôi giải độc, điều kiện trao đổi là cứu hắn ra.”

Mọi người đều im tiếng, yên lặng nghe.

Giang Cung Tuấn tiếp tục nói: “Ba ngày sau, Vua Đại Lan, trưởng hành chính, tổng bí thư cùng với tổng thống lĩnh của Quân Xích Diễm đều sẽ rời đến thủ đô, đó là cơ hội của chúng ta, chúng ta chỉ có thời gian ba ngày để sắp xếp”

Giang Ly nhịn không được nói: “Anh Giang, Độc Bộ Vân bị giam giữ ở địa lao thủ đô, bên trong đều là trọng phạm, được trấn thủ bởi Quân Xích Diễm được võ trang đầy đủ, ngoài tòa ngục giam này ít nhất có hơn mười nghìn Quân Xích Diễm trấn thủ, thế này cứu như thế nào được chứ”

“Vậy nên mới cần tìm cách”

Giang Cung Tuấn cũng lâm trầm tư.

Bọn họ thế đơn lực mỏng, phát sinh xung đột với hơn mười nghìn Quân Xích Diễm võ trang đầy đủ, tuyệt đối không có phần thắng.

Hơn nữa một khi đánh, Quân Xích Diễm ở thủ đô sẽ nhanh chóng đến chỉ viện.

Một lát sau, Giang Cung Tuấn nói: “Mọi người tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này, chờ tôi sắp xếp.”

“Vâng”

Mọi người gật đầu.

Giang Cung Tuấn hơi hơi vẫy tay, nói: “ÐĐều đi nghỉ ngơi đi”

Mọi người lần lượt rời khỏi phòng.

Giang Cung Tuấn liếc nhìn Hứa Linh một cái, nói: “Cô cũng đi ra ngoài”

“À, được”

cuong-dai-chien-y-371-0cuong-dai-chien-y-371-1cuong-dai-chien-y-371-2

Ảnh Tử trâm mặc Một hôi lâu sau, mới hỏi: “Nói kế hoạch của anh một chút”

Giang Cung Tuấn nói: “Mục tiêu của tôi là hội trường lớn, anh sắp xếp một ít tử tù, đến gây sự ở hội trường lớn, làm Quân Xích Diêm phải ra tay, đi đến hội trường, dương đông kích tây, làm Quân Xích Diêm rời đi”

Giang Cung Tuấn nói kế hoạch của chính mình.

Những việc này, hiện tại anh không thể làm được, chỉ có thể dựa vào Ảnh Tử.

Ảnh Tử ra mặt, vậy sẽ rất dê làm.

“Được, tôi đồng ý với anh”

“Vậy là được rồi.”

Giang Cung Tuấn ngát máy.

Sau đó lại lân nữa gọi những người bên ngoài tiến vào.

Anh đưa bản đồ địa lao mà Ảnh Tử gửi đến cho mọi người: “Đây là bản đồ cấu tạo của, nhớ kỹ đi, kế hoạch của tôi là như thế này, đầu tiên cho mọi người lẫn vào tron Quân Xích Diễm, trong tình huống lặng yên không tiếng động mà cứu người ra.

Giang Cung Tuấn bắt đầu giảng giải kế hoạch của chính mình.

Mỗi một bước đều rất kỹ càng tỉ mỉ.

Mọi người nghiêm túc nghe.

Anh nói hơn nửa giờ.

“Đã nhớ kỹ rồi chứ?”

“Nhớ kỹ”

Mấy người trăm miệng một lời mà nói.

“Được, rất tốt”

Giang Cung Tuấn gật đầu, sau đó nhìn Hứa Linh, nói: “Chờ sáng sớm tôi viết công thức cho cô, cô đi mua một chút chất hóa học về, tôi muốn chế tạo mê dược”

“Vâng”

Hứa Linh gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment