Cường Đại Chiến Y

Chương 379

“Ông không có con đường nào khác”

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Ông chỉ có một con đường, chính là cùng tôi hợp tác, giúp tôi làm việc, bằng không tôi sẽ tống ông vào lại ngục tối. Ông tự mình suy nghĩ cho kỹ, tôi sẽ đến tìm ông lần nữa” Nói xong anh đứng dậy bỏ đi.

Hứa Linh vẫn một mực đi theo Giang Cung Tuấn. Chỉ là cô không nói chuyện. Lúc Giang Cung Tuấn đứng dậy, cô cũng kịp thời đứng lên đỡ lấy anh.

Độc Bộ Vân ngồi trên sô pha nhìn Giang Cung Tuấn đứng dậy rời đi, trên mặt hiện lên vẻ điên cuồng mà âm trầm.

Hứa Linh đỡ Giang Cung Tuấn rời đi. Đến bên ngoài, Hứa Linh hỏi: “Anh Giang, anh có thực sự tin những gì ông ta nói không?”

Giang Cung Tuấn gật đầu, “Ừ, tôi tin, Đại Lan mấy nghìn năm lịch sử, rất nhiều thứ đã bị lịch sử chôn vùi, tôi tin chân khí thật sự tồn tại, cũng tin có võ đạo đại tông sư tu luyện chân khí trong thể giới này.”

Đối với những điêu này, Hứa Linh không tin lắm. Vì nó quá hão huyên. Nhưng cô ấy cũng không hỏi thêm nữa, đổi chủ đề, hỏi: “Tiếp theo anh dự định đi đâu?”

Giang Cung Tuấn đứng ở một bên đường nhìn dòng xe qua lại tấp nập trước mặt, nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa, nhìn thành phố Tử Đằng rộng lớn như vậy, lại không có chỗ cho anh. Lúc này anh rất muốn có một mái ấm gia đình. Anh muốn có cuộc sống ổn định.

Khẽ lắc đầu, anh nói: “Tôi cũng không biết nên đi đâu nữa. Có lẽ, năm đó tôi nên đến sơn động lấy sách y thuật xem một chút”

Lời nói của Độc Bộ Vân cho Giang Cung Tuấn biết rằng trên đời này vẫn còn tôn tại chân khí.

Cho anh biết rằng trên đời này vẫn có những võ đạo tu luyện chân khí.

Năm đó, anh nhảy xuống sông, theo dòng nước trôi vào một hang động, trong hang động nhặt được một quyển sách y thuật, đạt được tám mươi mốt kim nghịch thiên.

Anh sử dụng kiến thức đã học trong y học để tăng cường cơ thể và đã lập được nhiều thành tích phi thường trên chiến trường, nhờ vào năng lực này anh mới có thể trở thành Hắc Long.

Tám mươi mốt kim nghịch thiên rất thần kỳ, Cung Tuấn lên xe. Giang Cung Tuấn thật sự không có chỗ nào để đi, sau khi suy nghĩ vẫn là đi theo Hứa Linh.

Hứa Linh lăn lộn ở nước ngoài nhiêu năm, rất có năng lực, lương cao nên tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Sau khi đến thành phố Tử Đằng cô đã mua một biệt thự. Tuy diện tích không lớn nhưng cũng là biệt thự hai tầng.

Cô đỡ Giang Cung Tuấn vào nhà, đưa anh đến ghế sô pha, “Anh ngồi xuống trước, tôi đi lấy cho anh một ly nước ấm”

Giang Cung Tuấn ngồi dựa vào ghế sô pha.

Giờ phút này, trên người anh hoàn toàn không còn chút sức lực nào, thậm chí không muốn mở mắt.

Rất nhanh Hứa Linh mang một ly nước tới đưa cho Giang Cung Tuấn: “Uống chút nước đi”

Giang Cung Tuấn cầm lấy ly nước, uống một chút sau đó đưa lại cho Hứa Linh. Hứa Linh đặt ly nước lên bàn, sau đó ngồi xuống nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Tiếp theo anh định làm gì?”

Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu. Anh không biết. Anh có chút mờ mịt. Anh có việc phải làm, nhưng anh không biết phải làm như thế nào. Anh vốn nghĩ cứu Độc Bộ Vân ra, sau đó lôi kéo hắn.

Độc Bộ Vân trong tối, anh ngoài sáng, hai người hợp tác, vô địch thiên hạ. Nhưng dường như Độc Bộ Vân không quan tâm đối với những điều này.

“Khụ~”

Giang Cung Tuấn nghĩ nghĩ, bất giác ho khan một tiếng. Anh đưa tay che miệng, ho ra một ít máu, dính vào tay. Trong máu có thể mơ hồ nhìn thấy được một số con bọ nhỏ.

Hứa Linh tái mặt khi nhìn thấy cảnh tượng này, hốt hoảng thốt lên: “Cái này, anh Giang, anh, trong máu của anh…”

Giang Cung Tuấn cần khăn giấy lau vết máu trên tay, yếu ớt nói: “Đây chắc là cổ trùng trong cơ thể tôi. Chính nó đã biến tôi trở nên như bây giờ.

Tôi phải tìm cách tu luyện ra chân khí càng sớm càng tốt. Nếu không cứ tiếp tục với tốc độ này, nhiều nhất là ba tháng tôi sẽ hoàn toàn bị tê liệt”

Giang Cung Tuấn là bác sĩ. Anh biết rõ về sức khỏe của mình. Cổ trùng trong cơ thể ngày càng nhiều, mà còn đẻ trứng ở trong máu của anh.

Cuối cùng, cổ trùng sẽ khiến anh bị tê liệt hoàn toàn, anh sẽ phải năm bất động trên giường. Đến lúc đó, cơ thể anh chính là một cổ khí.

“Cái này, rốt cuộc phải làm sao?” Hứa Linh vẻ mặt lo lắng.

“Đừng lo, trong một thời gian ngắn tôi sẽ không chết đâu” Giang Cung Tuấn thấy dáng vẻ lo lắng của Hứa Linh, trong lòng cũng ấm áp.

Nhân sinh chỉ cần có một người lo lắng cho mình như vậy là đủ rồi “Nhưng mà…”

Hứa Linh nhìn Giang Cung Tuấn sắc mặt tái nhợt, khoé miệng còn đọng lại vết máu, nhất thời cảm thấy đau lòng.

“Anh, anh thế này, tôi nhìn thật khó chịu” Đôi mặt cô đỏ hoe, nước mắt trào ra vì tuyệt vọng.

“Tôi cảm thấy khó chịu, anh có biết không?”

“Không sao, không sao mà, đừng như vậy”

Giang Cung Tuấn cố gảng an ủi.

Hứa Linh đột nhiên ôm lấy Giang Cung Tuấn “Giang Cung Tuấn, chúng ta cái gì cũng đều không quan tâm nữa được không? Quấng đời còn lại em ở bên cạnh anh, dù chỉ là một ngày, hãy để em cùng anh đi đến hết quãng đường đời, được không?” Trong vòng tay của mỹ nữ, hương thơm quyến rũ lan tỏa qua mũi, Giang Cung Tuấn thật sự cảm động. Một dòng nước ấm áp dâng lên trong lòng. Anh vươn tay ôm lấy Hứa Linh “ử”

Anh nhẹ giọng ừ một tiếng. Anh không biết mình có thể sống được bao lâu. Anh không biết phán đoán của mình có đúng hay không. Không biết khi lấy được sách y thuật trong hang động có tu luyện tâm pháp được hay không. Nếu không được, chỉ còn cách liên lạc với Giang gia, lấy được Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ và làm sáng tỏ bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ. Như vậy anh mới có cơ hội lấy được nội gia tâm pháp để tu luyện. Nếu không anh chắc chăn phải chết. Có quá nhiêu điều bất ổn trong tương lai. Anh không biết trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Không biết số phận của mình như thế nào. Chỉ là anh không muốn bỏ lỡ người trước mặt. Anh đã mất Đường Sở Vi, anh không muốn mất thêm Hứa Linh nữa Hai người ôm châm lấy nhau.

Một lúc lâu sau, Giang Cung Tuấn yếu ớt mở miệng nói: “Em đè lên anh, em nặng thật đó.”

Hứa Linh đỏ mặt, lập tức từ trên người Giang Cung Tuấn đứng sang một bên, cúi đầu nói nhỏ: “Xin… xin lôi.”

Giang Cung Tuấn cười, nói: “Anh đùa thôi, nếu sức khoẻ anh tốt, có mười người như em anh cũng ôm lên được”

Hứa Linh im lặng ngẩng đầu liếc nhìn Giang Cung Tuấn Bây giờ Giang Cung Tuấn đã đáp ứng cô, trên danh nghĩa cô đã là bạn gái của anh, nhưng lại chẳng thấy vui vẻ chút nào. Có lẽ Giang Cung Tuấn biết tình hình thân thế của mình, biết mình không sống được bao lâu nữa nên mới đáp ứng cô. Nghĩ đến đây cô lại rưng rưng nước mắt.

“Sao vậy? Sao lại khóc rồi?” Giang Cung Tuấn nhìn thấy Hứa Linh rơi lệ, nhịn không được hỏi: “Được rồi, đừng khóc, anh không sao. Anh tin nhân định thắng thiên”

“Giang Cung Tuấn..” miệng nhỏ Hứa Linh nhếch lên, khóc đến thương tâm: “Em rất sợ… em sợ một ngày nào đó em sẽ mất anh.”

“Nha đầu ngốc, nói bậy cái gì đó, anh đói rồi em đi lấy gì cho anh ăn đi”
Bình Luận (0)
Comment