Cường Đại Chiến Y

Chương 399

Hiện giờ Giang Cung Tuấn chính là một thể mâu thuẫn. Một bên không muốn làm phiền Hứa Linh, một bên lại hy vọng Hứa Linh có thể giúp mình.

“Anh nói đi, cụ thể anh cần em thế nào? Hơn nữa em cũng không giúp đỡ miễn phí đâu nhé, em phải có tiền lương đấy” Hứa Linh cười nói.

Giang Cung Tuấn ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh nghĩ cách kiếm tiền trước đã, chờ kiếm được tiền rồi lại thương lượng đi. Mấy ngày nay em chuẩn bị trước một chút, chờ bên chỗ anh chuẩn bị xong thì anh lại tìm em.”

Hứa Linh gật đầu: “Ừ, vậy thì làm vậy đi”

Cô đứng dậy, nhìn vê phía bệnh viện. Cô vốn định đi thăm Đường Sở Vi, nhưng ngẫm lại Đường Sở Vi còn đang hiểu nhầm mình nên cô không tự rước lấy nhục, vẫy tay chào Giang Cung Tuấn: “Em về trước đây”

Nhìn Hứa Linh rời đi, Giang Cung Tuấn mới đứng dậy, đi về phía bệnh viện.

“Tiền à?”

Bây giờ anh lại bắt đầu buồn râu vì tiền. Muốn mở công ty thì cần có tiên, nhưng bây giờ anh hai bàn tay trắng, lấy đâu ra tiền? Nam Cương có thể kiếm tiên, nhưng anh không muốn Ngô Huy phạm phải sai lâm trước kia, nếu để cho Thiên Tử bắt được thóp thì sẽ phiên toái lắm.

Anh vừa đi vê phía khu nằm viện vừa suy nghĩ, chợt nghĩ tới một người. Đó là Đan Chiến, ông trùm phương bắc, một tỷ phú có biệt danh là Vua Quặng. Tài sản của Đan Chiến có trên hàng ngàn tỷ, Giang Cung Tuấn muốn mượn chút tiên từ chỗ ông ta thì chắc hẳn sẽ không thành vấn đề.

Anh đi đến trước phòng bệnh của Đường Sở Vi, Tần Nam với Từ Sắt đã tới, đang ở trong phòng bệnh trò chuyện với Đường Sở Vi. Giang Cung Tuấn cũng không vào phòng mà lấy di động ra, tìm dãy số của Đan Thiến, chân chờ một lát rồi vẫn bấm nút gọi.

Chẳng mấy chốc bên kia đã bắt máy, một giọng nói sung sướng vang lên: “Anh Giang, cuối cùng anh cũng nhớ tới tôi, sao vậy? Nhớ tôi hả?”

Giang Cung Tuấn rất xấu hổ, khẽ hắng giọng hỏi: “Đan Thiến, ba cô có nhà không?”

“Hả? Tìm ba tôi à? Ba tôi không có nhà đâu.

Thể này đi, tôi sẽ cho anh số điện thoại của ba, anh gọi thẳng cho ông ấy đi”

“Ừ, cảm ơn cô”

“Không có gì đâu”

Đan Thiển cúp máy, sau đó gửi số điện thoại của Đan Chiến cho Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn nhận được tin nhắn này thì trực tiếp gọi cho Đan Chiến.

“A lô, ai đấy?” Một giọng nói thô cuồng truyền ra từ trong di động. Giang Cung Tuấn nói: “Là tôi, Giang Cung Tuấn đây”

“À, Giang Cung Tuấn, là cậu đấy à? Sao rồi?

Cậu khỏe không?”

“Tạm ổn. Đúng rồi chú Đan, tôi tìm ông có chút việc muốn thương lượng… Giang Cung Tuấn hơi ngượng ngùng. Lớn chừng này tuổi rồi, anh chưa bao giờ phiền não vì chuyện tiên nong, cũng chưa từng mượn tiền người khác.

“Chúng ta có gì phải khách sáo chứ, cậu có chuyện gì cứ nói thẳng đi” Đan Thiến hào sảng nói.

“Có thể… Có thể cho tôi mượn ít tiền không?”

“Hả?” Đan Chiến sửng sốt, ông ta không ngờ anh lại muốn mượn tiền, sau đó ông ta hỏi: “Tôi còn tưởng là chuyện gì chứ. Tiền thì đơn giản, cậu cần bao nhiêu?”

Giang Cung Tuấn suy tính một chút. Anh mở công ty có hai mục đích, thứ nhất là ngăn cản Thiên Tử, đối đầu với Bách Niên, thứ hai là vơ vét của cải, tích góp đủ tiền tài, chuẩn bị cho tân vương lên ngôi. Đương nhiên anh biết, chắc chắn đức vua còn an bài người khác chứ không phải chỉ có mỗi mình anh.

“Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.”

Bây giờ anh không có một xu dính túi, muốn khởi bước quá khó khăn, cũng cần rất nhiều tiền.

Đan Chiến ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, tôi sẽ tặng một nửa tài sản cho cậu, nhưng cậu hãy chú trọng vào bệnh tình của bé Thiến hơn một chút”

Đối với Đan Chiến mà nói, Đan Thiến chính là tất cả của ông ta. Vì con gái, cho dù mất hết gia tài bạc triệu cũng không tiếc.

Nếu là trước kia, chắc chắn Giang Cung Tuấn sẽ từ chối, nhưng bây giờ anh đang cần tiền rất gấp.

“Coi như tôi mượn của ông, sau này tôi sẽ trả lại. Còn Đan Thiến thì chờ một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ hoàn toàn chữa khỏi cho cô ấy” Giang Cung Tuấn rất tin tưởng vào tám mươi mốt kim nghịch thiên. Chỉ cần anh tu luyện ra chân khí, biết cách sử dụng tám mươi mốt kim nghịch thiên thì chữa khỏi hẳn cho Đan Thiến không phải là chuyện khó.

“Được, vậy thì mai tôi sẽ tới thành phố Tử Đăng”

Sau khi đàm phán ổn thỏa với Đan Chiến, Giang Cung Tuấn cúp máy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. May mà còn có Đan Chiến, không thì anh thật lòng không biết nên làm sao bây giờ. Giải quyết xong chuyện này, anh mới vào phòng bệnh. Vừa bước vào, Tân Nam và Tần Tương đồng thời lên tiếng: “Cậu chủ.”

Giang Cung Tuấn khoát tay, Tân Nam cầm một cái túi trên bàn đưa cho Giang Cung Tuấn “Trong này là những loại thuốc mới mà Bách Niên mới đưa ra thị trường trong thời gian gần đây. Một loại tên là Bách Linh, thuốc chữa bệnh cảm sốt đặc hiệu, hiệu quả cực kỳ tốt, hơn nữa còn không đất tiền, chỉ cần 3 ngàn là mua được một viên Một loại khác tên là thuốc bột Lạc Ngọc, chữa chứng đau đầu, hiệu quả cũng rất tốt, được rất nhiều lời khen trên thị trường. Hiện giờ các bệnh viện lớn đều lần lượt triển khai hợp tác với Bách Niên: Tần Tương bổ sung thêm: “Mấy loại thuốc này được tập đoàn Bách Niên tuyên truyền rầm rộ, được gọi là 100% sử dụng thuốc bắc, không có bất cứ tác dụng phụ nào”

“Ừ” Giang Cung Tuấn tiếp nhận, nói: “Đã khuya rồi, mọi người cũng về nghỉ ngơi đi.”

Hai người gật đầu. Tần Tương nói: “Cậu chủ, tôi đã đặt làm xe lăn rồi, ngày mai sẽ được đưa tới: “Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu.

Hai người chào Giang Cung Tuấn rồi rời đi.

Sau đó, Đường Sở Vi mới hỏi: “Chồng ơi, các anh đang trò chuyện gì vậy? Sao em không hiểu gì hết vậy?”

“Không có gì đâu” Giang Cung Tuấn xách túi thuốc đi ra ngoài: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh ra ngoài có chút việc nên sẽ về trễ” Không chờ Đường Sở Vi đáp lại, Giang Cung Tuấn đã rời đi.

“Haiz..” Đường Sở Vi nằm trên giường bệnh, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Bệnh viện quân khu, trong văn phòng giám đốc bệnh viện. Giám đốc bệnh viện là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, mặc áo blouse trắng, nhưng lại bưng trà rót nước.

“Trưởng quan, ngài ở bệnh viện có thấy quen không? Có gì chưa đạt yêu cầu thì ngài cứ nói.”

Giám đốc bệnh viện rất nhiệt tình với Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn khoát tay, nói: “Bây giờ tôi không còn là Hắc Long nữa, không tại chức, không dám nhận tiếng trưởng quan”

“Nào có, trong lòng binh lính Đại Lan, ngài vĩnh viễn là tướng Long..”

Giang Cung Tuấn ngắt lời ông ta, đưa túi thuốc rồi nói: “Mang thứ này đi xét nghiệpm, cho tôi biết rõ từng thành phân của chúng.”

Giám đốc bệnh viện sửng sốt, gật đầu đáp: “Vâng” Ông ta lấy di động ra gọi điện thoại: “Như Loan, lại đây một chút.”

Không lâu sau, một bác sĩ trẻ tuổi vào phòng.

Cô ta khoảng chừng hăm lăm lăm sáu tuổi, mặc áo blouse trảng rộng, ngoại hình khá xinh đẹp. Cô ta vào phòng, liếc nhìn Giang Cung Tuấn rồi hỏi giám đốc: “Giám đốc, có chuyện gì vậy?”

Giám đốc bệnh viện giới thiệu: “Trưởng quan, cô gái này tên là Nhiếp Như Loan, một bác sĩ ngoại khoa rất xuất säc, hơn nữa còn hiền lành, nấu ăn rất ngon”

Nhiếp Như Loan nhíu mày, vẻ mặt bất mãn “Giám đốc, nếu không có chuyện gì thì tôi xin đi trước”

Lúc này giám đốc mới đưa túi thuốc cho cô †a, căn dặn: “Mang nó tới khoa xét nghiệm, kiểm nghiệm từ thành phần của nó”

“Vâng” Nhiếp Như Loan cầm túi thuốc rời đi.

Giang Cung Tuấn cũng không ở lại lâu mà đứng dậy rời đi. Giám đốc bệnh viện lại kéo tay anh, vẻ mặt lén lút: “Trưởng quan, ngài cảm thấy Như Loan thế nào?”

“Rất tốt”

Giám đốc nhỏ giọng nói: “Ngài cần số điện thoại của cô ấy không? Tôi sẽ cho ngài, ngài hẹn cô ấy ra ngoài tiếp xúc một chút.”

Giang Cung Tuấn dở khóc dở cười: “Giám đốc Nhiếp, cô ấy là con gái ông đấy, có ai lại chào hàng con gái như ông không? Tôi về phòng bệnh của Sở Vi trước đây, có kết quả thì phiên ông mang cho tôi.”
Bình Luận (0)
Comment