Cường Đại Chiến Y

Chương 401

Bàn bạc hết một buổi sáng, Giang Cung Tuấn quả thực đã mệt mỏi rồi. Anh khẽ gật đầu, bảo: “Ừm, tôi đi nghỉ ngơi đây”

Đan Thiến lập tức đứng dậy, đáp: “Anh Giang, để tôi đưa anh lên tầng nghỉ ngơi”

“Ừm”

Sau khi cô ta dẫn Giang Cung Tuấn lên tới một căn phòng ở trên tầng hai, cô ta rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi đi xuống tầng, ngồi xuống bên sô pha, nhìn Hứa Linh và nói với vẻ mặt trêu tức: “Chị Linh, chị và anh Giang đã phát triển đến mức độ nào rồi?”

Hứa Linh đảo trắng mắt, đáp: “Đừng nói bừa, không có chuyện gì hết”

“Chậc, coi em là đồ ngốc sao, em thấy ánh mắt của anh Giang tràn đầy tình cảm như vậy”

Đan Thiến bĩu môi bảo.

Hứa Linh khẽ thở dài một tiếng. Cô ta không suy nghĩ về chuyện của mình và Giang Cung Tuấn, bởi vì cô ta biết có Đường Sở Vi ở đây, thì cô ta và anh không có khả năng.

Đan Thiến nhìn vẻ mặt của cô ta, dường như biết được chuyện gì đó, nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào anh Giang và Đường Sở Vi đang ở bên nhau sao?”

“Ừm” Hứa Linh khẽ gật đầu.

Đan Thiển bĩu môi nói: “Tuy Đường Sở Vì kia lớn lên xinh đẹp, nhưng em rất khó chịu với cô ta, anh Giang đối xử tốt với cô ta như vậy, mà cô ta còn khiến anh Giang bị tốn thương. Nếu em là anh Giang, chắc chắn sẽ không chọn cô ta, mà nhất định sẽ chọn chị”

Hứa Linh cười khúc khích, đáp: “Được rồi, chị thấy người làm của nhà em rất đông, chắc hắn có đầu bếp chứ?”

“Ừm, có chứ” Đan Thiến gật đầu.

Hứa Linh bảo: “Em dặn đầu bếp nấu cơm đi, bây giờ anh Giang chưa đói, nhưng rất nhanh sẽ đói thôi, hơn nữa còn ăn rất khỏe.”

“Được.”

Đan Thiến lập tức đi dặn đầu bếp làm thuê bắt đầu nấu cơm. Sau khi dặn dò xong, cô ta lại ngồi lên sô pha, nói chuyện với Hứa Linh.

Quản gia của nhà họ Đan, Lỗ Sâm đi tới và nói: “Cô cả, ngoài cửa có một người đã đứng rất lâu rồi, hỏi cô ấy thì cô ấy lại không nói”

“Hửm?”

Đan Thiến nhíu mày, hỏi: “Ai vậy?”

Lỗ Sâm lắc đầu: “Tôi cũng biết”

“Ra ngoài xem thử đi” Đan Thiến đứng dậy đi ra ngoài cửa, Hứa Linh cũng đi theo.

Bên ngoài cửa sắt của biệt thự có một cô gái đang đứng. Cô ta thoạt nhìn tâm hai mươi tuổi, mặc thường phục, bên dưới là một chiếc váy ngắn bằng lụa đen phối với một đôi bốt. Ngũ quan của cô ta thanh tú, để một mái tóc dài màu đen.

Hôm nay thời tiết cũng không tốt cho lắm, còn đang mưa bụi. Cô ta chắc hẳn đã đứng được một lúc, mái tóc đều ẩm ướt.

“Là cô ta?” Hứa Linh bước ra, nhìn thấy cô gái ở ngoài cửa thì không khỏi nhíu mày.

Đan Thiến hỏi: “Chị Linh, ai vậy?”

Hứa Linh nhỏ giọng nói: “Lân trước khi ở đại hội y học, có người bỏ thuốc Giang Cung Tuấn khiến anh ấy hôn mê, được đưa vào khách sạn, mà cô gái này cũng hôn mê, hai người họ đã phát sinh quan hệ ở trong khách sạn”

“Hở, là cô ta sao?” Đan Thiến kinh ngạc.

Chuyện này cô ta cũng biết. Chỉ có điều, cô ta không biết người con gái đã phát sinh quan hệ với Giang Cung Tuấn là ai. Cô ta chỉ biết hình như là con gái của một gia đình thư pháp nào đó.

Hứa Linh đi tới, hỏi: “Đình Thi, sao cô lại tìm tới đây?”

Y Đình Thi đứng ở một bên, đáp: “Tôi xem thời sự, thấy phóng viên nói anh Giang lên một chiếc xe và đi tới nơi này, nên tôi đi theo.”

“Cô tìm Giang Cung Tuấn?” Hứa Linh nhíu mày.

“Ừm”

Y Đình Thi gật đầu, nói: “Anh ấy đã đồng ý với tôi, đợi giải quyết xong chiến sự bên Nam Cương, nếu có thể sống sót trở về Tử Đằng, thì sẽ lấy tôi”

€ô ta vần luôn nhớ rõ lời hứa của Giang Cung Tuấn.

Lần trước cô ta cũng tới phiên tòa xét xử công khai của Giang Cung Tuấn ở thủ đô, nhưng vì có quá nhiều người nên cô ta không thể chạm mặt anh được. Cô ta biết anh nhất định sẽ trở về thành phố Tử Đằng, cho nên mới tới đây.

“Chuyện này…”

Trên gương mặt của Hứa Linh mang theo vẻ khó xử, nghĩ ngợi một chút rồi bảo: “Bên ngoài còn đổ mưa, cô vào nhà trước đi”

Y Đình Thi lắc đầu.

Đan Thiến bước tới, kéo tay cô ta và nói: “Vào trong trước đi, thần thể của anh Giang không tốt, bây giờ còn đang nghỉ ngơi, đợi anh ấy tỉnh dậy thì có thể gặp cô rồi”

Lúc này, cô ta mới gật đầu.

Sau khi bước vào biệt thự, có người làm đưa nước nóng tới. Sau khi Y Đình Thi nhận lấy, cô ta nhẹ nhàng hớp một ngụm.

Đan Thiến liếc mắt nhìn Hứa Linh, kéo cô ta qua một bên, nhỏ giọng nói: “Chị Linh, phải làm thế nào mới được đây?”

Hứa Linh nhún vai: “Em hỏi chị thì chị biết hỏi ai đây, văn nên đợi Giang Cung Tuấn tỉnh lại, rồi tự mình đối mặt với cô ấy đi”

Cô ta không biết từ khi nào Giang Cung Tuấn lại hứa hẹn muốn cưới Y Đình Thi, nhưng loại chuyện này cô ta thật sự không tiện nhúng tay vào.

Cô ta thở dài một tiếng.

Tình cảm của Giang Cung Tuấn thật phiền phức, một Đường Sở Vi vẫn chưa giải quyết xong, thì lại có một Y Đình Thi nhảy ra.

Rất nhanh, cơm nước đã chuẩn bị xong.

Đan Thiến nhìn Hứa Linh và Y Đình Thi ngồi trên sô pha không nói gì, hỏi: “Em, em đi gọi anh Giang nhé?”

“Đi đi” Hứa Linh hơi phất tay.

Mà Y Đình Thi cũng khẩn trương hẳn lên. Cô †a từng mơ tưởng về tình cảnh được gặp mặt Giang Cung Tuấn. Trong đầu có vô số cảnh tượng, nhưng lại không ngờ sẽ gặp nhau dưới loại tình cảnh này.

Hai tay cô ta dùng sức miết góc áo.

Đan Thiến liếc mắt nhìn cỏ ta, đứng dậy đi lên tầng hai.

“Anh Giang, ăn cơm thôi.”

Giang Cung Tuấn từ từ tỉnh lại, anh đã ngủ hơn một tiếng đồng hồ, trạng thái tinh thần đã tốt hơn rất nhiều “Ừm” Sau khi đứng dậy, anh hơi xoa mắt, lúc này mới gật đầu.

Anh mặc xong quần áo thì đi xuống tầng.

Vừa tới phòng khách dưới lầu, anh đã sững sờ. Anh đứng đại ra ở một bên, nhìn Y Đình Thi với vẻ mặt không biết phải làm sao ngồi trên sô pha.

Sau vài giây, anh mới đi tới, hỏi: “Cô, sao cô lại ở đây?”

Y Đình Thi ngẩng đầu. Trong nháy mắt nhìn thấy anh, trái tim của cô ta đột nhiên hơi run lên Lúc trước cô ta không biết thân phận của Giang Cung Tuấn, không biết nguyên nhân gây ra mọi chuyện, cho nên cô ta hận anh, hận người đàn ông vô tình đã đụng chạm cơ thể của cô ta.

Nhưng sau khi biết thân phận của anh, biết nguyên nhân gây ra mọi việc, trong lòng cô ta không còn hận ý nữa, mà từ hận biến thành yêu.

“Em, em nghe nói anh đang ở đây nên tới” Y Đình Thi mở miệng, giọng nói êm tai dễ nghe, trên gương mặt mang theo nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền mờ nhạt.

Giang Cung Tuấn ngồi xuống, lôi một điếu thuốc ra châm. Sau khi nhìn thấy Y Đình Thi, anh thấy thật sầu muộn.

Anh và Y Đình Thi đã từng phát sinh quan hệ, hai người đã có quan hệ xác thịt. Trước khi tới Nam Cương, anh cũng đã từng hứa, nếu có thể sống sót trở về thì sẽ cưới cô ta.

Thấy trên gương mặt anh mang theo vẻ khó xử, Y Đình Thi vội vàng giải thích: “Anh Giang, không phải em tới ép anh lấy em đâu, em… em chỉ muốn biết bây giờ anh sống có tốt hay không, muốn gặp anh mà thôi”

Hứa Linh và Đan Thiến nhìn hai người, bọn họ đều giữ im lặng, không mở miệng nói chuyện.

“Đình Thi..” Giang Cung Tuấn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.

Y Đình Thi cúi thấp đầu, nhẹ giọng bảo: “Em, em biết anh vẫn còn thích Đường Sở Vi, em sẽ không ép anh, nhưng anh Giang, bây giờ anh đang bị bệnh, em… em muốn ở lại bên cạnh chăm sóc anh.”

Giang Cung Tuấn không biết nên làm thế nào, anh liếc mắt nhìn Hứa Linh với ánh mắt cầu cứu.

Hứa Linh nhún vai bất đắc dĩ.

“Cái đó, Đình Thí, tình hình của tôi.”

Y Đình Thi vội vàng bảo: “Anh Giang, em biết, em biết hết, bằng, bằng không em làm vợ lẽ cũng được?”

“Phụt”

Hứa Linh bật cười, chợt để ý thấy mình thất le, nên đứng dậy, nói: “Trong phòng hơi ngột ngạt, tôi ra ngoài đi dạo một chút.”

Đan Thiến cũng rất thức thời mà đứng dậy, nói: “Tôi cũng đi dặn nhà bếp làm cơm”

Hai người đều đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại Giang Cung Tuấn và Y Đình Thi.
Bình Luận (0)
Comment