Cường Đại Chiến Y

Chương 452

Giang Cung Tuấn lên máy bay rời khỏi thủ đô.

Khi anh xuất hiện lần nữa anh đã đứng ở quân khu Tử Đằng.

Người tới đón anh là Tiêu Dao Vương.

Giang Cung Tuấn vừa xuống xe Tiêu Dao Vương đã đi đến ôm Giang Cung Tuấn, cười ha ha nói: “Giang Cung Tuấn, lần này cậu đã vì nước trừ hại”

Tuy Tiêu Dao Vương đang ở Tử Đăng, cũng không để ý tới việc đấu tranh ở thủ đô, thế nhưng ngồi ở vị trí của ông ta ít nhiều gì cũng sẽ bị cuốn vào. Chuyện ở thủ đô ông ta cũng biết, biết rõ Giang Cung Tuấn đã lợi dụng hình kiếm giết Thiên Tử.

Cũng biết lần này Giang Cung Tuấn gặp phải nguy cơ nặng nề.

May mà Giang Cung Tuấn còn sống trở về.

“Trở về là tốt rồi” Tiêu Dao Vương đưa tay đấm một cái lên ngực Giang Cung Tuấn, cười nói: “Đã quen biết nhau mấy tháng nhưng chúng ta còn chưa từng uống chung lần nào. Trước khi cậu đi Nam Cương lúc trước tôi có nói rồi, chờ khi cậu sống sót trở về tôi và cậu lại uống cho đã một trận.

“Có cơ hội rồi nói sau”

Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, hỏi: “Đúng rồi, Đình Thi thế nào rồi?”

“Ừm” Tiêu Dao Vương gật đầu nói: “Khôi phục rất nhanh, trên cơ bản đã có thể xuất viện, chỉ là cô ấy không muốn xuất viện, nói là muốn ở lại bệnh viện quân khu chờ cậu trở về.”

“Cảm ơn ông đã chăm sóc” Giang Cung Tuấn bày ra vẻ mặt cảm kích.

“Hai người chúng ta còn cần nói mấy lời khách sáo như vậy làm gì.”

“Đúng rồi.” Giang Cung Tuấn nhớ lại một việc, nói: “Ông gửi tin tức cặn kế của các anh em đã gặp nạn trong chuyến đi tới hang động đá vôi dưới đất lúc trước cho tôi, ngay cả tin tức về người nhà bọn họ cũng gửi hết”

Lần trước vì tìm kiếm quyển hạ Y Kinh, mười mấy quân Tiêu Dao gặp nạn.

Giang Cung Tuấn rất tự trách.

Anh đã hứa hẹn trước mộ phần của bọn họ rằng anh sẽ bảo vệ người nhà của những anh em này.

Anh không dám chắc mình có thể bảo vệ bọn họ từng phút từng giây, nhưng chí ít anh cũng có thể dành cho bọn họ một cuộc sống áo cơm không lo, không phải bôn ba vì ngày ba bữa, không vì tiền vay mua xe mua nhà mà phải thức khuya dậy sớm.

“Được”

Tiêu Dao Vương cũng không già mồm cãi láo.

Tuy rằng người nhà của những quân nhân này đã được trợ cấp.

Nhưng ông ta biết nếu Giang Cung Tuấn không làm chút gì đó, anh sẽ không an lòng.

“Đợi lát nữa tôi sẽ kêu Hoắc Đổng gửi cho cậu.

“Tướng quân Hoắc bị thương đã bình phục chưa?”

“Ừm, đã khôi phục”

“Cảm tạ trời đất, tôi đi thăm Đình Thi trước”

“Tôi phái người đưa cậu đi.”

Tiêu Dao Vương gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh đã có một chiếc xe được lái tới.

Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời mà lên xe.

Chiếc xe quân sự này đưa Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song tới bệnh viện quân khu, không bao lâu sau bọn họ đã xuất hiện ở bệnh viện quân khu.

Giang Cung Tuấn đã tới bên ngoài phòng bệnh của Y Đình Thi, còn chưa vào đã nghe được trong phòng có tiếng cười nói truyền đến, dường như có mấy người phụ nữ đang đùa giỡn.

Giang Cung Tuấn gõ cửa.

“Tới đây.”

Một giọng nói phát ra, ngay sau đó có tiếng bước chân truyền đến, rất nhanh cửa phòng đã được mở ra.

Người mở cửa là một cô gái mặc váy liền màu đỏ, vóc người cao gầy, rất xinh đẹp.

Cô ta là Hứa Linh.

Hứa Linh vừa thấy Giang Cung Tuấn lập tức sửng sốt, sau đó vui mừng kêu lên: “Anh Giang, anh trở lại rồi, mau mau vào”

Giang Cung Tuấn đi vào.

Anh phát hiện trong phòng bệnh ngoại trừ Y Đình Thi còn có một người phụ nữ.

Cô là Đường Sở Vi.

Anh tỏ vẻ kinh ngạc, vì sao Đường Sở Vi lại ở đây?

“Giang Cung Tuấn” Đường Sở Vi thấy Giang Cung Tuấn trở về bèn ngọt ngào gọi một tiếng.

Y Đình Thi cũng nói: “Anh Giang.”

Đường Sở Vi thấy Giang Vô Song đi theo Giang Cung Tuấn, không khỏi nhíu mày hỏi: “Giang Vô Song, sao cô lại đi theo anh Giang?”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song đều kinh ngạc.

Giang Vô Song nhìn Đường Sở Vi, nghi ngờ hỏi: “Chị là Đường Sở Vi đúng không? Em vẫn luôn ở thủ đô, hơn nữa còn ở nhà họ Giang, không mấy khi xuất hiện bên ngoài. Vì sao một người ở thành phố Tử Đằng như chị lại biết em?”

“Đúng vậy?” Giang Cung Tuấn cũng hỏi: “Sao em biết Giang Vô Song?”

“ÁP Đường Sở Vi ngây ngẩn cả người.

Trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Ngốc trệ suốt mấy giây sau cô mới vừa cười vừa nói: “Tôi nghe nói, nghe nói nhà họ Giang có một cô gái vô cùng xinh đẹp tên Giang Vô Song, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền”

“Nghe nói?”

Vẻ mặt Giang Vô Song rất quái dị.

Cho dù là thủ đô, số người biết cô ta cũng không nhiều.

Chỉ có một số gia tộc luyện võ chân chính mới biết được sự hiện hữu của cô ta.

Đường Sở Vi này đã nghe ai nói?

Giang Cung Tuấn cũng không dây dưa vấn đề này quá nhiều. Anh nhìn Đường Sở Vi hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Đường Sở Vi cười nói: “Nói thế nào Đình Thi cũng là người anh thuê, có thể tính là người giúp việc cho nhà họ Đường. Cô ấy vì anh mà bị thương, em tới thăm một chút cũng không có gì quá mức, đúng không?”

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Hứa Linh.

Hứa Linh dang hai tay nói: “Chớ nhìn em, em không hề nói gì cả.”

Nói xong, cô ta tới gần Giang Cung Tuấn, nhỏ giọng nói một câu: “Cô ấy biến mất vài ngày, sau khi trở về lại cứ như đã biến thành một người khác”

“Đúng không?” Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi với vẻ mặt quái dị.

Anh cũng cảm thấy hình như Đường Sở Vi không giống lúc trước lắm, chỉ là rốt cục có điểm nào không giống, anh lại không nói rõ được.

“Nói tới em làm gì. Nếu anh đã trở lại rôi, vậy Đình Thi cũng có thế xuất viện, chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi, thuận tiện chúc mừng một chút”

Đường Sở Vi tươi cười xán lạn, đưa ra kiến nghị cùng đi ăn cơm.

“Quên đi, không đi, anh còn việc phải xử lý”

Giang Cung Tuấn muốn đi gặp người nhà của các anh em đã chết.trận trước đó, bồi thường một chút cho thân nhân của bọn họ, nếu không anh sẽ thây lòng băn khoăn.

Anh nhìn Y Đình Thi nói: “Nếu có thể xuất viện rồi, cô đi tới chỗ Đan Thiến ở tạm một thời gian đi”

Nói xong anh lại nhìn Hứa Linh, hỏi: “Đúng rồi, thân thể Đan Thiến thế nào rồi? Trong khoảng thời gian này cô ây không phát bệnh chứ?”

Hứa Linh lắc đầu nói: “Tạm thời không, chẳng qua em có thể cảm giác rõ ràng được cô ấy càng ngày càng suy yếu. Đêm qua em mới đi nhà cô ấy, nhà cô ấy mở điều hòa số rất cao, cô ấy còn mặc rất dày nhưng tựa hồ vẫn lạnh lắm”

“Đợi về sau anh sẽ tới xem thử”

Trước đó Giang Cung Tuấn không có biện pháp gì với bệnh tình của Đan Thiến.

Chỉ có thể lợi dụng thuốc khu trừ hàn ý trong cơ thể cô ta.

Hiện tại anh đã học được quyển hạ Y Kinh, còn nắm giữ tám mươi mốt kim nghịch thiên.

Anh cảm thấy mình có thể chữa khỏi hẳn bệnh của Đan Thiến.

“Ừm, được” Hứa Linh gật đầu.

Giang Cung Tuấn hỏi lần nữa: “Tình huống bên phía công ty thế nào rồi, còn có tập đoàn Bách Niên thế nào?”

Hứa Linh trả lời: “Bách Niên phát triển rất nhanh, cũng không vì Thiên Tử chết mà dừng lại.

Ngược lại Bách Niên không ngừng đưa ra thuốc mới, cứu thế đã đang phát triển, nhưng chỉ mới đấy ra một loại thuốc mới “Tập đoàn Bách Niên còn đang phát triển rất nhanh?”

Giang Cung Tuấn:nhíu mày.

Trước đây việc này vân luôn do Thiên Tử phụ trách, hiện tại Thiên Tử đã chết rồi, lẽ nào ông Cao sau lưng Thiên Tử lại tìm người tiếp nhận công việc của Thiên Tử sao?

Anh day nhẹ huyệt thái dương Xem ra ngày nào chưa trừ diệt người sau lưng Thiên Tử, những người này sẽ không bao giờ kết thúc.

Cái chết của Thiên Tử chỉ có thể trị ngọn lại không thể trị tận gốc.

Hứa Linh tiếp tục nói: “Gần đây các tập đoàn lớn rất sinh động, thương hội Tứ Hải tạo ra động tĩnh rất lớn. Bọn họ xây dựng dược phẩm Tứ Hải, phát triển rất nhanh. Ngoại ô Tân Thành cũng được xây dựng quá nhanh, dường như lại có một lượng lớn tiền vốn được đổ vào tài khoản. Bên phía liên minh doanh nghiệp năm tỉnh cũng đang đẩy mạnh tuyên truyền Thời Đại Mới. Mà những tập đoàn dược phẩm lâu năm như Vạn Quân hay Trường Thiên lại trở nên điệu thấp, dường như đang xem chừng tình huống.”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu.

Những tập đoàn như Vạn Quân, Trường Sinh là sản nghiệp của mấy gia tộc lớn ở thủ đô. Hiện tại cục diện ở thủ đô còn hỗn loạn, bọn họ cũng đang xem chừng.

Mà mấy tập đoàn như thương hội Tứ Hải hay liên minh doanh nghiệp năm tỉnh hẳn có người chống lưng phía sau, có lẽ là lão đại nào đó ở thủ đô.

Giang Vô Song cũng không hiếu tình huống ở thành phố Tử Đáng, một câu cô ta cũng không nói, chỉ nghiêm túc lăng nghe.

“Giang Cung Tuấn, chồng, em cảm thấy em cũng có thể giúp anh. Năng lực của em cũng không kém gì Hứa Linh, hơn nữa một mình Hứa Linh chắc chăn là không đủ sức quản lý tập đoàn lớn như vậy” Đường Sở Vi đứng dậy.

Giang Cung Tuấn lại liếc mắt nhìn Hứa Linh.

Hứa Linh nhún vai nói: “Nếu em nói chuyện gì em cũng không nói cho cô ấy, anh có tin không?”

Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi, nghỉ ngờ hỏi: “Dường như cái gì em cũng biết?”
Bình Luận (0)
Comment