Cường Đại Chiến Y

Chương 480

Đường Sở Vi đang chờ đợi, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn xuống vách núi bên dưới.

Nhìn rất nhiều lần mới phát hiện Giang Cung Tuấn leo lên, cô lập tức hỏi: “Chồng, thế nào?”

Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, “Vách núi sâu không thấy đáy, nhiệt độ phía dưới rất cao, khó có thể thâm nhập. Nếu ông nội ngã xuống gần như không thể còn sống”

Giang Vô Song cũng đi lên theo.

Giang Cung Tuấn thở dài một hơi nói: “Đi thôi, trở về.

Không tìm được người, Giang Cung Tuấn cũng không định lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.

Thế nhưng trong lòng anh đã có một suy đoán đại khái.

Đó chính là ông nội anh chưa chết, ông ấy còn sống.

Mà những lời Giang Vô Song nói khiến anh nửa tin nửa ngờ.

Tin là vì anh tin tưởng ông nội sẽ không hại anh, càng tin tưởng Đường Sở Vi sẽ không hại anh.

Nghỉ là vì anh không biết tại sao ông nội phải làm ra nhiều chuyện như vậy?

Anh xoay người rời đi.

Đường Sở Vi đi theo, các chiến sĩ đi theo cũng theo sát phía sau.

Sau khi ra khỏi hang, chiến sĩ lấy bộ đàm ra để chiếc trực thăng đã bay đi tìm chỗ đậu kia nhanh chóng trở lại.

Rất nhanh máy bay đã tới.

Mà đám người Giang Cung Tuấn cũng lên máy bay rời đi.

Không bao lâu sau bọn họ đã xuất hiện ở quân khu Bắc Cương.

Trong một quân doanh.

Văn Trường Phu nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Cậu về nhanh vậy sao?”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Thế cục ở thủ đô rất hỗn loạn, tôi lại còn nhiều việc ở Tử Đằng, nhất định phải mau chóng chạy về.

Văn Trường Phu thở dài nói: “Chuyện ở thủ đô tôi cũng biết. Cậu thân là người nhà họ Giang, hôm nay càng là Long Vương, cũng là người đã giết Thiên Tử, cậu khó có thể toàn thân trở ra, chỉ có cách đi ngược lên trên.”

Ông ta tự tay nện lên ngực Giang Cung Tuấn, “Tôi tin tưởng cậu, chắc chắn cậu có thể giải quyết hết thảy.”

Giang Cung Tuấn cười khổ nói: “Được rồi, không nói nữa, có cơ hội lại uống với nhau.”

Nói xong anh xoay người rời đi, bước lên máy bay Văn Trường Phu chuẩn bị cho anh.

Đường Sở Vi, Giang Vô Song theo sát phía sau.

Máy bay chậm rãi cất cánh.

Trên máy bay, Giang Cung Tuấn hỏi: “Sở Vị, tới cùng Hứa Linh và Đình Thi đang ở nơi nào?”

“Ông nội không nói cho em, tôi thực sự không biết” Đường Sở Vi kéo tay Giang Cung Tuấn, nói: “Nhưng anh yên tâm, hai người bọn họ không sao đâu, đều rất an toàn.”

Giang Cung Tuấn tin tưởng Đường Sở Vi.

Thế nhưng hiện tại không thấy hai người bọn họ, trong lòng Giang Cung Tuấn vấn có chút lo lắng.

Chợt anh thở một hơi thật dài.

Hiện tại thế cục hỗn loạn như vậy, ngay cả bản thân anh cũng khó bảo toàn, Hứa Linh và Y Đình Thi ở Tử Đằng sẽ nguy hiểm. Hiện tại ông nội dẫn bọn họ tới nơi khác bảo vệ, anh cũng có thể bớt lo hơn nhiều, sẽ không tiếp tục vì hai người mà phân tâm.

Giang Cung Tuấn không nói chuyện.

Thành phố Tử Đằng, quân khu.

Một chiếc máy bay hạ cánh.

Đây máy bay tới từ Bắc Cương.

Văn Trường Phu đã vận dụng quan hệ thông báo cho phía thành phố Tử Đẳng, nói là Giang Cung Tuấn sắp trở về.

Tiêu Dao Vương đã dẫn theo không ít chiến sĩ đợi ở đây.

Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi, Giang Vô Song cùng xuống máy bay.

Tiêu Dao Vương đi tới cười nói: “Cậu Giang, sao cậu lại chạy tới Bắc Cương”

Giang Cung Tuấn nói: “Đột nhiên có việc gấp.

Đúng rồi, sao lần trước khi tôi tới thành phố Thâm Tô ông lại báo hành tung của tôi cho quân đội ở thành phố Thâm Tô?”

“Tôi? Có sao?”

Tiêu Dao Vương sửng sốt sau đó nói: “Tôi tiết lộ hành tung của cậu làm gì?”

Giang Cung Tuấn nhìn Hoắc Đổng sau lưng Tiêu Dao Vương.

Hoäắc Đổng lập tức nói: “Long Vương, không phải anh nghĩ hành tung của anh là do em lộ ra chứ? Em tuyệt đối không nói một chữ nào với người ngoài.”

Nghe vậy Giang Cung Tuấn lại nghi ngờ.

Không phải Tiêu Dao Vương và Hoắc Đổng tiết lộ, vậy vì sao Lâm Đại Vệ ở thành phố Thâm Tô lại biết anh sẽ tới thành phố Thâm Tô, vì sao Lâm Đại Vệ lại nói hành tung của anh được truyền đi từ quân khu Tử Đằng?

Nhưng đây cũng không phải chuyện quan trọng gì, anh cũng không hỏi nhiều.

“Được rồi”

Giang Cung Tuấn chào hỏi Tiêu Dao Vương và Hoắc Đổng một tiếng sau đó xoay người rời đi.

Sau khi rời khỏi quân khu.

Đường Sở Vi hỏi: “Chồng, chúng ta đi đâu đây, quay về nhà họ Đường sao?”

Giang Cung Tuấn còn chưa mở miệng Giang Vô Song đã kêu lên: “Anh Giang…”

‘Ừm?”

Giang Cung Tuấn xoay người nhìn về phía Giang Vô Song.

Giang Vô Song nói: “Ông nội phái em tới để bảo vệ anh. Hiện tại tu vi của anh đã khôi phục, thực lực sắp đuổi kịp em, hơn nữa bên cạnh anh còn có cao thủ Tam Cảnh là Đường Sở Vi, em có ở lại thành phố Tử Đằng cũng không còn tác dụng gì nữa. Em dự định trở về thủ đô.”

“Nhanh vậy sao?”

Giang Cung Tuấn nhíu mày.

Giang Vô Song rất thông minh, quan sát mọi chuyện tương đối thấu triệt.

€ó Giang Vô Song bên cạnh có thể giải quyết rất nhiều chuyện giúp anh. Nhưng anh không nghĩ tới Giang Vô Song lại muốn trở về nhanh như vậy.

“Đúng vậy.’ Giang Vô Song than thở: “Hiện tại tình huống ở thủ đô rất loạn, tứ đại gia tộc nhìn như hòa bình nhưng lại là đêm trước bão táp. Em phải trở về bày mưu tính kế giúp ông nội. Còn có anh cũng phải nắm chặt thời gian tu luyện, có rảnh thì bớt thời giờ trở về thủ đô một chuyến, tìm mấy bộ võ học thích hợp với anh ở Tàng Thư các của gia tộc.”

“Vậy phía Đan Thiến thì sao?” Giang Cung Tuấn hơi do dự.

Giang Vô Song nói: “Em đã truyền thụ tâm pháp nội gia cho cô ấy, cô ấy là cô gái thông minh, lấy hàn khí trong cơ thể cô ấy rất nhanh sẽ có thể tu luyện ra chân khí, vốn không cần lo lắng.”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Giang Vô Song muốn đi về, anh cũng không giữ lại quá nhiều.

Giang Vô Song nhìn Đường Sở Vị, nói: “Sở Vị, giao anh Giang cho cô, hy vọng cô có thể chia sẻ giúp anh ấy một chút.”

Trên gương mặt Đường Sở Vi hiện lên nụ cười kiên định, nói: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ”

“Đi thôi”

Giang Vô Song phất phất tay với Giang Cung Tuấn, sau đó xoay người rời đi.

Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi nhìn cô ta rời khỏi.

Mãi đến khi cô ta đi xa rồi Đường Sở Vi mới kéo tay Giang Cung Tuấn, hỏi: “Chồng, chúng tôi quay về nhà họ Đường sao?”

Giang Cung Tuấn nhớ lại những lời Giang Vô Song đã nói.

Cô ta nói nếu như ông nội của anh còn sống, chỉ cần có Đường Sở Vi bên người, như vậy ông nội của anh chắc chắn sẽ liên hệ với Đường Sở Vi.

Suy nghĩ một chút, anh nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, trở về đi”

Trên mặt Đường Sở Vi hiện lên vẻ vui mừng, kêu lên: “Chồng, thật tốt quá, cuối cùng anh cũng có thể tha thứ cho em”

“Cho tới bây giờ anh chưa từng trách em, chỉ là trước kia anh sợ em đi theo anh sẽ khiến kẻ địch dùng em uy hiếp anh. Anh không muốn em bị tổn thương nữa, vì vậy mới lập rõ ranh giới với em. Hiện tại em đã là một võ giả Tam Cảnh, không cần anh bảo vệ, anh cũng có thể yên tâm”

Cho tới bây giờ Giang Cung Tuấn chưa từng trách Đường Sở Vi.

Đối với ân nhân cứu mạng này, đối với cô gái vì cứu anh mà chịu đủ dẫn vặt hành hạ, sao anh có thể trách được.

“Chồng, xin lỗi, trước kia là em quá tùy hứng.”

Đường Sở Vi nghẹn ngào.

Nhớ tới những chuyện cô đã làm với Giang Cung Tuấn trước đối, cô cũng rất tự trách.

Mà từ đầu đến cuối Giang Cung Tuấn chưa từng trách cô, còn suy nghĩ cho cô, mà cô lại không hề hiểu nổi khổ tâm của Giang Cung Tuấn.

Khóe mắt cô đã ươn ướt.

“Đi thôi, tới nhà Đan Thiến xem trước.”

Giang Cung Tuấn xoay người rời đi.

Đường Sở Vi theo sát phía sau.

Hai người cùng tới nhà Đan Thiến.

Hai ngày này Đan Thiến vẫn đang nghiêm túc lĩnh ngộ, rất nghiêm túc học tập tâm pháp Giang Vô Song truyền thụ cho cô ta.

Cô ta đã hiểu được cơ bản, thế nhưng lý giải và tu luyện ra chân khí là hai việc khác nhau.

“Cô chủ, Giang Cung Tuấn đã trở lại rồi”

Lỗ Sâm dẫn theo Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đi tới, cung kính nói.

Đan Thiến đang ngồi trên sofa suy tư kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn lại, thấy được Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vị, cô ta không khỏi sửng sốt: “Anh Giang, Sở Vi, hai người làm hòa rồi sao?”

Giang Cung Tuấn không trả lời vấn đề này mà hỏi: “Hai ngày này cô không sao chứ?”

Đan Thiến cười nói: “Có thể xảy ra chuyện gì, tôi vẫn khỏe. Đúng rồi, đã tìm được Sở Vi, vậy Hứa Linh và Đình Thi đâu?”

Giang Cung Tuấn nói: “Bọn họ ở một nơi tương đối an toàn. Hiện tại thế cục khá hỗn loạn, nếu bọn họ trở về sẽ gặp phải nguy hiểm tính mạng, chờ sau khi dẹp xong hỗn loạn ở thủ đô tôi lại đón bọn họ trở về.”

“Ah” Đan Thiến kêu một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment