Cường Đại Chiến Y

Chương 496

Địa điểm mà Độc Bộ Vân giấu vàng bạc châu báu đều là núi rừng dốc đứng, không có đất bằng, máy bay trực thăng không thể hạ cánh.

Còn nơi máy bay trực thăng hạ cánh lại cách địa điểm của bảo tàng hơi xa.

Hơn nữa ở trên núi, từng gốc cây già rễ quấn quanh, đường rất khó đi, cần vừa tiến lên, vừa mở đường.

Vốn chỉ cần năm tiếng là đến nơi, một đoàn người Giang Cung Tuấn lại tốn tám, chín tiếng.

Lúc đến hang động đặt bảo tàng, trời đã tối đen.

Độc Bộ Vân chỉ cửa hang ở đằng trước nói: “Ở ngay bên trong, anh xem chuyển đi trong đêm, hay nghỉ ngơi một đêm?”

“Có thể chuyển xong trong một lần sao?”

Giang Cung Tuấn hỏi.

Độc Bộ Vân liếc nhìn 100 người đi theo, nhẹ gật đầu: “Có lẽ cũng gần đủ.”

Giang Cung Tuấn suy nghĩ.

Đường núi vốn không dễ đi, hơn nữa bây giờ còn là buổi tối, anh cũng không muốn để đám anh em đi theo quá mệt mỏi, không nhịn được nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ đi, sáng sớm mai lại chuyển”

Hoắc Đổng lập tức dặn dò: “Nghỉ ngơi tại chỗ”

Rất nhiều quân Tiêu Dao dừng lại nghỉ ngơi.

Giang Cung Tuấn lại nhìn Độc Bộ Vân, nói: “Chúng ta vào xem trước.”

“Được”

Độc Bộ Vân gật đầu.

Giang Cung Tuấn nhìn Hoắc Đổng, dặn dò: “Hoắc tướng quân, cậu ở lại đây trông coi đi”

“Vâng” Hoắc Đổng gật đầu.

Còn Giang Cung Tuấn thì cầm đèn pin, đi vào động đá với Độc Bộ Vân.

Lối vào động đá không quá lớn, xung quanh mọc đầy gốc cây to, bị cành cây che khuất, nếu không nhìn kỹ, căn bản không thể phát hiện, nhưng sau khi tiến vào, bên trong lại bốn phía thông suốt.

Độc Bộ Vân rất quen thuộc đường đi ở nơi này, dẫn theo Giang Cung Tuấn không ngừng đi vào sâu hơn, đi khoảng một tiếng, bọn họ đến chỗ sâu nhất trong lòng đất.

Đi đến trước một vách đá.

Độc Bộ Vân chỉ vào vách đá, nói: “Năm đó, tôi đã thuê rất nhiều người, mới xây dựng được một mật thất dưới lòng đất ở đây”

Nói xong, anh ta đi tới, đột nhiên đẩy ra.

Trong chớp mắt cánh cửa đá mở ra, một chút tro bụi rơi xuống.

Hai người dùng tay xua đi, đi vào trong.

Giang Cung Tuấn cầm đèn pin ánh sáng mạnh, chiếu vào bên trong cửa đá.

Không gian bên trong không lớn lắm, trên mặt đất đặt rất nhiều hòm gỗ, trên hòm phủ đầy tro bụi, Giang Cung Tuấn đi tới, tùy tiện mở một cái hòm ra.

Bên trong là một vài viên gạch vàng.

Anh cầm một cục lên, dùng tay ước lượng một chút, nặng trĩu, không nhịn được cười nói: “Không tệ.”

Độc Bộ Vân nhìn một đống hòm ở trên mặt đấy, than thở: “Nửa đời trước giết chóc quá nhiều, vốn muốn vĩnh viễn để những tiền tài này dưới lòng đất, không ngờ lại quay về lần nữa”

“Số tiền tài này dùng để cứu người, anh cũng được coi là công tội bù nhau, sau khi chết chắc chắn không bị đánh vào mười tám tầng Địa Ngục” Giang Cung Tuấn mỉm cười trêu chọc.

“Được, đừng nói đùa nữa, chúng ta đi ra ngoài trước, sáng sớm mai lại đi vào.”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Đã thấy đồ vật, tiếp theo chờ trời sáng đi vào.

mang về là được.

Chỉ cần mang về trong nước, vậy có thể nghĩ cách đổi thành tiền.

Hai người quay về.

Lúc đi ra ngoài, tăng nhanh tốc độ, còn chưa đến 10 phút, đã rời khỏi động đá.

Lúc hai người đi ra, một vài gốc cây đã bị chặt, tạo thành một khu vực trống trải, cũng có thêm rất nhiều đống lửa.

Giang Cung Tuấn xem xét, lập tức nhắc nhở: “Các anh em cẩn thận một chút, đây là rừng rậm nguyên thủy, nếu để bốc cháy, vậy sẽ rắc rối”

Hoắc Đổng đứng lên, vừa cười vừa nói: “Anh Giang yên tâm đi, đều nhìn rất kỹ, sẽ không xảy ra vấn đề”

“Vẫn phải cẩn thận một chút” Giang Cung Tuấn lại nhắc nhở.

Lớp lá rụng trên núi quá dày, một khi xuất hiện một vài đốm lửa, vậy sẽ lập tức bùng cháy, đến lúc đó lại muốn dập lửa sẽ rất khó khăn.

Hoắc Đổng lại dặn dò, lớn tiếng quát lên: “ÐĐều giữ vững tinh thần, đừng để rừng rậm bốc cháy”

“Vâng”

Một đám người đồng thanh nói.

Giang Cung Tuấn cũng ngồi xuống trước một đống lửa.

Ngay lập tức có một chiến sĩ cầm một con thỏ hoang đi tới, đưa cho Giang Cung Tuấn, “Long soái, thỏ rừng mới bắt, đã mổ bụng rửa sạch, nướng lên ăn rất ngon”

Giang Cung Tuấn nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn”

“Không cần cảm ơn”

Sau khi chiến sĩ này đưa thỏ cho Giang Cung Tuấn, nhìn Độc Bộ Vân ngồi bên cạnh: “Độc Bộ lão ca, kể lại việc trăm năm trước cho tôi nghe một chút”

Độc Bộ Vân nhìn anh một cái, nói: “Tôi biết thì đã kể cho anh rồi, tuy tôi là đời sau của gia tộc Độc Bộ – một trong ba gia tộc lớn Cổ môn – nhưng tôi không hiểu quá nhiều việc trăm năm trước, điều tôi biết, đều là ông nội kể cho tôi biết khi còn bé”

“Không biết kỹ càng sao?”

“Đúng là không biết” Độc Bộ Vân lắc đầu.

Thấy ông ta nói không biết, Giang Cung Tuấn cũng không hỏi nữa.

Hai người nói đến những chuyện khác.

“Ai?”

Giang Cung Tuấn đột nhiên hét to một tiếng.

Một tiếng hét này hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Trên trăm chiến sĩ đồng loạt đứng lên, nhìn chằm chằm xung quanh.

“Là em”

Một giọng nói vang lên.

Theo giọng nói này vang lên, trên một gốc cây †o ở nơi xa, một bóng người nhảy xuống.

Đây là một cô gái, trên người mặc một bộ quần áo rộng rãi màu trắng.

“Giang Vô Song?”

Nhìn người đến, Giang Cung Tuấn hơi ngạc nhiên.

Giang Vô Song bước đến mấy bước, liền xuất hiện ở trước người Giang Cung Tuấn, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra ý cười, gọi: “Anh Giang.”

Giang Cung Tuấn nhìn cô ta, sau khi xác định không sai, mới hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Giang Vô Song vừa cười vừa nói: “Là ông nội để em tới, ông nội biết Cao Mẫn Ngọc dẫn người chạy đến, lo lắng anh xảy ra chuyện, để em đến xem, thuận tiện đưa chút đồ cho anh”

Nói xong, cô ta đưa bao quần áo ở sau lưng cho Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nghỉ ngờ nhận lấy, hỏi: “Đây là cái gì, còn có Cao Mãn Ngọc là ai?”

Giang Vô Song giải thích: “Cao Mẫn Ngọc là đệ tử quan môn của ông Cao, thực lực cực mạnh, còn ông Cao là người sau lưng Thiên Tử. Bây giờ Thiên Tử đã chết, ông Cao phái Cao Mẫn Ngọc tới Tử Đằng chủ trì mọi việc, việc thu mua rất nhiều tập đoàn y dược cũng là hành động của Cao Mẫn Ngọc. Trong bao quần áo này là một vài bí tịch võ học ông nội sao chép ra từ trong Tàng Thư Các của nhà họ Giang”

“Cái gì?”

Nghe thấy bí tịch võ học, đôi mắt Độc Bộ Vân lập tức tỏa sáng, kêu lên, nhìn chằm chằm bao quần áo màu trắng trong tay Giang Cung Tuấn.

“Giang, Giang lão đại, nhanh, nhanh mở ra xem”

Giang Cung Tuấn trợn mắt liếc Độc Bộ Vân.

Anh không có hứng thú với bí tịch võ công.

Anh chỉ tò mò về Cao Mẫn Ngọc.

“Vô Song, em nói Cao Mẫn Ngọc dẫn người đến Núi Trường Bạch?”

“Ừm”

Giang Vô Song gật đầu nói: “Tin tình báo rất chính xác”

“Thế nhưng, vì sao vẫn chưa thấy người đầu, còn có cô ta dẫn người đến làm gì?”

Giang Vô Song nói: “Có lẽ ngăn cản anh mang tiền tài về”

“Thực lực của cô ta rất mạnh sao?”

Giang Vô Song lắc đầu, nói: “Chưa từng giao.

thủ, không chắc chắn lắm, nhưng ít ra cũng ở lưỡng cảnh”

Hít!

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.

Anh không ngờ kẻ địch cũng đến núi Trường Bạch, xem ra núi Trường Bạch sẽ có một trận chiến ác liệt.

Anh cũng không quá lo lắng cho bản thân.

Chỉ lo lắng cho anh em đi theo.

Những người này đều là người bình thường, nếu Cao Mẫn Ngọc ra tay ác độc, vậy bọn họ khó tránh tai họa.

Giang Cung Tuấn ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ.

Sau một lúc lâu, mới nhìn Giang Vô Song, hỏi: “Anh nghe nói, nhà họ Giang sắp có quan hệ thông gia với nhà Tiêu Dao, còn em sắp gả vào nhà Tiêu Dao, đây là sự thật sao?”
Bình Luận (0)
Comment