Cường Đại Chiến Y

Chương 517

“Cót két.”

Cửa nhà gỗ mở ra

Một ông lão gầy khô như que củi đi ra

Ông lão rất già nua, giống như chỉ còn nửa bước là vào quan tài, khắp toàn thân không hề có một chút tinh thần.

Đầu trọc, trên đầu loang lổ, nhìn như mặt đất gồ ghề.

Ông đi thẳng tới chỗ Giang Thời, ngồi xuống. “Giang Thời.

Vẩn đục trong hai con người bỗng nhiên dần mất sạch, con người biến đổi trở nên sáng ngời.

Giang Thời cũng nhìn kỹ đầu trọc của ông lão trước mặt, nhếch miệng lên, vẽ ra ý cười nhàn nhạt: “Tiêu Dao Dạ Thiên, không nghĩ tới gặp đại nạn ông có thể bước vào Bát Cảnh bàn thiên, cứ như vậy, ông lại có thêm mấy chục năm tuổi thọ rồi.” “Haiz. Tiêu Dao Dạ Thiên cảm thán, nói rằng: “Bế quan thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng coi như là tìm thấy ngưỡng cửa, cũng không tính là hoàn toàn bước vào, có điều trạng thái của tôi, sống thêm hai mươi năm cũng không thành vấn đề, vậy còn ông..

Ông nhìn Giang Thời một chút. “Cuối cùng ông định làm cái gì, ba mươi năm qua, ông tới núi Tây Lăng ba lần, xem hết toàn bộ bí tịch trong Tàng Thư Các nhà họ Tiêu Dao.”

Ba mươi năm qua, Giang Thời tới đây ba lần.

Ngày hôm nay là lần thứ tư.

Ba lần trước, ông tới đây, đều đi đến Tàng Thư Các, vào trong xem bí tịch võ học.

Hai lần đầu tiên Tiêu Dao Dạ Thiên cũng không phát

Lần thứ ba mới biết. hiện.

Lần đó ông sửa lại gian phòng của Tàng Thư Các đánh với Giang Thời một trận, hai người cũng nói chuyện phiếm một chút.

Bởi vậy, ông biết người này là Giang Thời.

Sau khi biết được thân phận của Giang Thời, ông đặc biệt phải người đi điều tra. Cũng biết ba mươi năm trước, nhà họ Giang có đấu đá nội bộ. Chẳng qua là, ông nghĩ mãi không ra, đến cùng Giang

Thời muốn làm gì. “Ông là muốn tinh thông toàn bộ võ học của thiên hạ, tìm con đường tiến vào Cửu Cảnh?” Ông nhìn chòng chọc vào Giang Thời.

Giang Thời cười nhạt, cũng không nhiều lời, đứng lên, nói: “Sau hai tháng nữa, chính là đại hội Thiên Sơn, đến lúc đó, mong ông có thể ra ánh sáng, nếu gặp phải một tên Bát Cảnh, hi vọng ông đừng làm tôi thất vọng.

Giang Thời đứng lên, xoay người rời đi, tốc độ của ông nhanh đến kỳ lạ.

Vài bước đi ra, người cũng đã xuất hiện ở dưới chân núi.

Mà Tiêu Dao Dạ Thiên, khuôn mặt nghiêm nghị. Ông hoàn toàn không biết thực lực chân chính của Giang Thời.

Nhưng Giang Thời mấy lần đi tới núi Tây Lăng, ông cũng không phát hiện ra, do đó có thể phán đoán, thực lực của Giang Thời ở trên ông, có thể hiện tại Giang Thời là một cường giả Bát Cảnh.

Nhưng còn kém bao nhiêu mới tới Cửu Cảnh thì ông không biết.

Ngày hôm nay, nhà họ Tiêu Dao mời người luyện võ trong toàn thiên hạ tới núi Tây Lăng

Muốn chứng minh thực lực nhà họ Tiêu Dao vô cùng mạnh mẽ,

Muốn cho người trong thiên hạ biết, nhà họ Tiêu Dao không hề e ngại nhà họ Giang.

Tuy rằng xuất hiện một chút khó khăn, một ông lão không rõ ở đầu xông ra, đánh tộc trưởng nhà họ Tiêu Dao hộc máu, đánh cho Tiêu Dao Đàm phải cầu cứu. Nhưng lão tổ nhà họ Tiêu Dao bộc phát ra khí thế đáng sợ.

Thể hiện thực lực Bát Cảnh.

Điều này làm chấn động toàn bộ người ở đây.

Cho dù Tiêu Dao Đàm bị đánh bại, nhưng thực lực nhà họ Tiêu Dao, làm kinh sợ tất cả mọi người.

Trong lòng tất cả, nhà họ Tiêu Dao chính là dòng họ đứng đầu của nước Đoan Hùng.

Dù sao, đó chính là Bát Cảnh.

Trong lịch sử ghi chép lại, người bước vào Bát Cảnh đã ít, người vẫn còn sống sờ sờ lại càng ít hơn.

Ba người Giang Cung Tuấn, Giang Vô Song, Đường Sở Vi đã rời đi.

Nhưng một số võ giả vẫn còn chưa đi, ở lại núi Tây Lắng, bắt đầu nịnh bợ dòng họ Tiêu Dao.

Thậm chí ngay cả dòng họ cổ xưa như nhà họ Cửu, nhà họ Thạch, nhà họ Long, cũng phải lấy lòng nhà họ Tiêu Dao, biểu thị đồng ý liên minh, mấy tháng sau cùng nhau đánh lại nhà họ Giang.

Trong nhà họ Tiêu Dao có một người Bát Cảnh bảo hộ, chỉ như vậy cũng đủ để người trong thiên hạ phải nịnh bợ.

Khi mọi người đều quay ra nịnh bợ nhà họ Tiêu Dao, Giang Cung Tuấn đã lặng lẽ rời đi, đi tới sau núi Tây Lăng, anh gọi điện thoại cho Giang Vô Song: “Trước hết các em cứ về thành phố Tử Đằng, anh cũng sẽ về đấy luôn

Nơi này là địa bản nhà họ Tiêu Dao, Giang Cung Tuấn cũng không dám chạm mặt với Giang Vô Song và Đường Sở Vị ở nơi này. Nếu như bị người nhà họ Tiêu Dao nhìn thấy, sau này anh có rất nhiều phiền phức.

Anh tuy rằng không e ngại, nhưng bên cạnh anh còn có rất nhiều người.

Nhà họ Tiêu Dao là dòng họ như vậy, chuyện gì cũng có thể làm. “Được.”

Giang Vô Song gật đầu, sau đó cúp điện thoại. Đường Sở Vi giả mạo Giang Quốc Đạt hỏi: “Giang

Cung Tuấn gọi tới à?” "Um."

Giang Vô Song gật đầu nói: “Giang Cung Tuấn muốn chúng ta lập tức về thành phố Tử Đằng, sau đó anh ấy sẽ đến, chắc là anh ấy lo lắng người nhà họ Tiêu Dao nhìn thấy anh ấy gặp chúng ta, sau này sẽ gặp nhiều phiên phức." “Vậy thì về trước đi.” Đường Sở Vì gật đầu nói. “Ừm, đi”

Hai người đi thẳng ra sân bay.

Mà Giang Cung Tuấn cũng rời đi.

Anh không đi nội thành.

Mà là đi tới vùng ngoại thành không người.

Sau khi đến chỗ hoang vắng, lột da mặt nạ da người, lộ ra khuôn mặt thật sự.

Cởi áo khoác vất đi, mặc một bộ quần áo bỏ bên trong, rồi đi về phía nội thành.

Mua vé máy bay về Tử Đằng.

Cùng lúc đó.

Tại nhà họ Giang ở thủ đô.

Phía sau nhà, có một gian phòng luyện công.

Giang Quốc Đạt đang ngồi xếp bằng. Ngoài cửa, có tiếng nói. “Gia chủ, Tây Cương ở núi Tây Lăng báo tin. “Nói”

Giang Quốc Đạt ngồi khoanh chân, hai mắt còn chưa mở, cổ họng hơi nhúc nhích.

Giọng nói ngoài cửa lại truyền vào. “Giang Vô Song xuất hiện ở núi Tây Lăng, sau đó có người giả mạo ông chủ xuất hiện, đánh với Tiêu Dao Đàm nhà họ tiêu Dao, người giả mạo Giang Quốc Đạt này còn sử dụng chiêu đầu tiên của Thiên Tuyệt Thập Tam Kiểm, nhưng cuối cùng không đánh lại, sau đó một ông lão xuất hiện, đánh trên tay Tiêu Dao Đàm, đánh Tiêu Dao Đàm hộc máu, cuối cùng phải cầu cứu lão tổ nhà họ Tiêu Dao “Ngay sau đó, lão tổ nhà họ Tiêu Dao thể hiện ra khí thể đáng sợ, chấn động tất cả các võ giả. “Lão tổ nhà họ Tiêu Dao, là cường giả đã bước vào Bát

Cảnh”

Người đứng ở cửa thuật lại rõ ràng mọi chuyện xảy ra ở núi Tây Lăng một lần. “Có người giả mạo tôi đi Tây Lăng cứu người, ông lão thần bí đánh Tiêu Dao Đàm hộc máu, nhà họ Tiêu Dao có cường giả Bát Cảnh bảo hộ?” Thần sắc Giang Quốc Đạt thần sắc xuất hiện một tia nghiêm nghị. “Đúng thế.” Âm thanh ngoài cửa lại truyền đến. “Được rồi, lui xuống đi.” “Vâng”

Người ngoài cửa đi rồi.

Mà Giang Quốc Đạt, đang khoanh chân ngồi dưới đất, khuôn mặt đầy suy tư. “Là ai giả mạo mình?” “Toàn bộ nhà họ Giang, người tu luyện Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm không nhiều, rốt cuộc là người nào?” “Còn ông lão giao đấu với Tiêu Dao Đàm là ai?” “Nhà họ Tiêu Dao thật sự có cường giả Bát Cảnh?”

Giang Quốc Đạt nhẹ giọng lẩm bẩm.

Sự việc nghiêm trọng vượt qua sự tưởng tượng của ông.

Nếu như nhà họ Tiêu Dao thật sự có cường giả Bát Cảnh, vậy bây giờ nhà họ Giang đã cắt đứt với nhà họ Tiêu

Dao, đại hội Thiên Sơn sau này, nhất định sẽ có sự so sánh giữa hai dòng họ.

Nghĩ tới những điều này, ông không nhịn được hít khí lạnh. “Bát Cảnh, thật không nghĩ tới, nhà họ Tiêu Dao lại có Bát Cảnh, phải đến hỏi dò ông nội.

Giang Quốc Đạt đứng dậy, rời khỏi phòng luyện công, đi vào nơi sâu nhất phía sau nhà.

Nhà họ Giang rất lớn.

Sau nhà chỗ sâu nhất, còn có một gian nhà trúc. Nơi này là cấm địa của nhà họ Giang, bất kỳ đệ tử nhà họ Giang nào đều không thể bước vào nơi đây, một khi bước vào, sẽ bị xử lý bằng gia pháp.

Giang Quốc Đạt đi tới trước nhà trúc, nhìn cửa nhà trúc đóng chặt, khuôn mặt đầy sự tôn kính kêu lên: “Ông nội, Giang Quốc Đạt xin gặp mặt” “Kẽo kẹt”

Cửa lớn trong nháy mắt mở ra.

Giang Quốc Đạt đi vào.

Trong phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái giường.

Ở trên đất, có một ông lão bảy tám mươi tuổi.

Người này có mái tóc dài, đầu đầy tóc dài trắng phau, râu ria bạc trắng, có dáng dấp giống như tiên nhân.

Ông ấy là ông nội của Giang Quốc Đạt, tên là Giang Phùng, cũng là người có bối phận cao nhất ở nhà họ Giang.

- ---------------------------
Bình Luận (0)
Comment