Cường Đại Chiến Y

Chương 611

“Lão Trần, thế nào rồi?” Giang Thời nhìn Trần Thanh Sơn. Ông ấy cần Trần Thanh Sơn trợ giúp.

Bởi vì, ngàn năm trước khi Chiêu Tử Vương mang cường giả tới giết rùa thần, tuy toàn quân bị diệt, không thể giết rùa thần, nhưng cũng đã thường của thần, rùa thần lặn xuống chỗ sâu nhất của động tuyết.

Mà Chiêu Tử Vương đã quay lại và tìm rất nhiều người để lấp động tuyết. Chỉ có người truyền thừa của phái Thiên Sơn, mới biết mở cơ quan như thế nào. Không có Trần Thanh Sơn trợ giúp, ông ấy không còn cách nào vào động tuyết, không còn cách nào dẫn rùa thần ra. “Giang Thời, tôi không thể đồng ý với ông”

Trần Thanh Sơn lắc đầu, nói: “Ông đã mê muội, nếu để ông giết rùa thần, nếu máu rùa thần thật sự có thể khiến người ta trường sinh, như vậy sự tồn tại của ông là một tai họa đối với khắp thiên hạ”

Cổ hủ” Giang Thời mắng to.

*Trần Thanh Sơn, ông thì biết cái gì, người thường hơn trăm tuổi đã coi như là tuổi cao, mà ông luyện võ, nên nhiều lắm cũng thọ hơn người bình thường mấy chục năm, ở mấy trăm năm cỏn con này thì có thể làm gì?”.

“Ông nghĩ xem, nếu một nhà khoa học hàng đầu có tuổi thọ hàng trăm năm, thậm chí hàng nghìn năm, thì anh ta có thể làm được bao nhiều chuyện?”.

“Chỉ cần lấy được máu rùa thần, là có thể dùng để nghiên cứu, đến cùng máu rùa thần này khác máu người như thế nào, vì sao nó có thể sống thời gian dài như vậy, nghiên cứu kỹ lưỡng rồi, thì con người có thể sống mãi mãi và bước ra khỏi trái đất, đây không phải là mơ”

“Người điên”. Trần Thanh Sơn thầm măng. “Thật sự không đồng ý?” Sắc mặt Giang Thời tối đi, trên khuôn mặt già nua gồ lên gân xanh, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ. Ông ấy đã mưu tính nhiều năm. Chục năm trước, ông ấy ngoài ý muốn mà biết được bí mật này. Vì vậy, ông ấy nh đặc biệt tới phái Thiên Sơn để kiểm tra tình huống. Sau khi trở về, thì càng vạch kế hoạch rõ hơn. Ông ấy giả bộ nhập ma, giết không ít người trong gia tộc, bị phế tu vi, đuổi khỏi gia tộc.

Sau khi rời khỏi nhà họ Giang, ông ấy bắt đầu âm thầm vạch kế hoạch, âm thầm tra tìm mộ cổ của Chiêu Tử Vương, có được sách cổ từ bên trong đó, từ đó mở khóa bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, hiện tại thì còn biết được bí mật của tử đồ,

Lúc này mới thúc đẩy đại hội Thiên Sơn Tân này. Sắp xếp mấy chục năm chính là vì ngày hôm nay. Là vì đánh chết rùa thần, lấy máu rùa thần, và có được tuổi thọ vô hạn. Ông ấy tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào phá hoại. “Không đồng ý” Thái độ của Trần Thanh Sơn rất kiên định. Giang Thời nắm chặt tay.. Trần Thanh Sơn nhìn ông ấy, thản nhiên nói: “Sao vậy, muốn ra tay với tôi?”.

“Cái này, sao có thể chử” Giang Thời buông nắm tay ra, nở một nụ cười, ngồi xuống lần nữa, hỏi: “Lão Trần, đến cùng ông kiêng kỵ gì?”

Nghe vậy, Trần Thanh Sơn cũng rơi vào trong trầm tư. Ông cụ cũng không biết.

Ông cụ chỉ biết là, không thể đồng ý với Giang Thời, một khi Giang Thời giết rùa thần, có được máu rùa thần, sau đó có sức mạnh hùng mạnh, thì hậu quả rất nghiêm trọng.

“Lão Trần, ông không suy nghĩ vì mình, thì cũng phải nghĩ cho con cháu của ông, nghĩ cho phái Thiên Sơn nữa, phải Thiên Sơn đã giữ bí mật này hơn một nghìn năm, kết quả là lại không mò được gì, thiệt thòi biết bao”

Giang Thời bắt đầu khuyên bảo. Nhưng dù ông ấy nói như thế nào, Trần Thanh Sơn cũng không bằng lòng, “Mę kiếp…” Giang Thời cũng nổi giận, chợt lật bàn, Bàn đá bị chia năm xẻ bảy trong nháy mắt. Ông ấy phẫn nộ đứng lên, chỉ vào Trần Thanh Sơn, quát: “Lão Trần, đây là ông ép tôi, đừng trách tôi” Nói xong, ông ấy xoay người rời đi. Trần Thanh Sơn nhíu mày, ông cụ đúng là sợ Giang Thời làm xăng làm bậy.

Thân thể Trần Thanh Sơn lóe lên, giống như một bóng ma xuất hiện ở trước mặt Giang Thời, chặn đường đi của ông ấy, lạnh lùng nói: “Ông muốn làm gì?

“Ông đã không đáp ứng, vậy tôi đây phải đi tàn sát đồ tử đồ tôn của ông, tàn sát đời sau của ông, diệt phái Thiên Sơn, phải Thiên Sơn này không cần thiết phải tồn tại nữa, tôi cũng không tin, thiểu ông, tôi sẽ vào không được động tuyết”.

Vẻ mặt Giang Thời tối sầm nói. Vẻ mặt Trần Thanh Sơn bất đắc dĩ. Ông cụ đã so sánh lợi và hại. Trường sinh đều có sức dụ dỗ đối với bất kỳ người nào. Ông cụ cũng không ngoại lệ. Đại nạn của ông cụ cũng sắp đến rồi, ông cụ cũng sợ chết. Nhưng, chuyện ông cụ lo lắng là không khống chế được. “Giang Thời, ông có nắm chắc có thể giết được của thần thật không?” Trần Thanh Sơn hỏi.

Ông cụ trấn thủ nơi đây đã trăm năm, tuy nhiên chưa từng vào động tuyết, cũng không biết của thần trong ra sao, càng không biết thực lực của rùa thần như thế nào.

Thử ông cụ biết đều là tiền bối phải Thiên Sơn nói cho ông cụ biết, những thứ này đều là truyền miệng trong phải Thiên Sơn, vốn không được ghi chép trong sách cổ.

“Đương nhiên”. Giang Thời khẳng định nói: “Không giết được súc sinh này, tôi tới nơi này làm cái gì?”

“Nói kế hoạch của ông một chút xem”. Lúc này Giang Thời mới bật cười. Giang Thời đi tới lần nữa, ngồi xuống. Trần Thanh Sơn theo sát phía sau, ngồi đối diện ông ấy, cau mày nhìn ông ấy.

Giang Thời nói: “Kế hoạch của tôi là như vậy, sau khi đại hội Thiên Sơn bắt đầu, ông mở động tuyết, mang ẩn rủa thần ra, đến lúc đó cường giả khắp nơi tấn công, còn chúng ta thì không ra sức, lúc thích hợp ra tay là được, đợi giết của thần xong, mọi người đã trải qua một trận đại chiến, chắc chắn sẽ mệt mỏi, đến lúc đó với thực lực của chúng ta thì giết bọn họ không phải việc khó, lúc đó chúng ta sẽ độc chiếm rùa thần”

“Tôi nghe nói trên người rùa thần đều là báu vật, ông có được máu rùa thần, thì công lực nhất định sẽ tăng nhiều, còn có thể trường sinh, có tuổi thọ vô hạn, còn sợ không thể bước vào cảnh giới thứ chín sao?”

“Đến lúc đó, phải Thiên Sơn sẽ là số một thế giới” *Mà tôi thì dùng máu rùa thần để nghiên cứu khoa học, một khi nghiên cứu xong, con người có thể sống mãi mãi”

“Những lợi ích sau đó, ông có thể tưởng tượng được không?” Sau khi Trần Thanh Sơn nghe xong, ông cụ thản nhiên nói: “Quả thực rất động lòng, nếu thất bại thì sao?”

Giang Thời nói: “Tôi đã sớm suy nghĩ xong sách lược vẹn toàn, nếu rùa thần rất mạnh, không giết được, như vậy thì sử dụng vũ khí công nghệ cao hiện tại để giết nó hoàn toàn, đến lúc đó hẳn là cũng có thể có được một ít máu, như vậy cũng có thể có được một ít ích lợi”.

Nghe vậy, Trần Thanh Sơn cũng lâm vào trầm tư. Ông cụ biết, Giang Thời vì giết rùa thần mà đã lên kế hoạch hàng chục năm. Ông cụ không ngăn cản được, chỉ sợ cũng không có năng lực để ngăn cản. Một khi chọc giận Giang Thời, phải Thiên Sơn có thể sẽ thật sự xong đời. VÌ phái Thiên Sơn, ông cụ không thể không hợp tác với Giang Thời. Hơn nữa, ông cụ có lòng riêng.

Cũng muốn nhìn một chút xem đến cùng màu rùa thần bị phong ấn ở động tuyết có thể cho người ta trường sinh hay không, có thể giúp ông cụ bước vào cảnh giới thứ chín hay không.

Còn lúc đối phó những người khác. Có thể đối phó thì đối phó. Không thể đối phó thì thôi. “Sau đó, giết chết người của Cổ Môn trước” Trần Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi mở miệng. Một số người trong Cổ Môn có dã tâm cực lớn.

Hơn nữa Mộ Dung Xuân quá mạnh mẽ, đã leo lên đến thiên thể cấp ba rồi, thực lực này mà nhìn từ thời cổ chí kim thì đã xem như là giỏi.

Tốt, không thành vấn đề.” Giang Thời cười nói: “Cứ quyết định như vậy, sau khi đại hội Thiên Sơn bắt đầu, nhờ vào ông, tôi đi về trước”.

Giang Thời cười to cái rồi rời đi.

Sau khi ông ấy rời đi, sắc mặt Trần Thanh Sơn từ từ trở nên nghiêm trọng, nhìn bóng lưng Giang Thời rời đi, ông cụ hít sâu một hơi: “Thật không nghĩ tới, đại hội Thiên Sơn là Giang Thời thúc đẩy ở phía sau màn, càng không nghĩ tới, ông ta đã có được từ đồ, và biết được bí mật của tử đồ”.

“Năm đó, lão tổ đã nói với tủ đồ của tử đại gia tộc cổ xưa, bên trong không chỉ ghi lại học vấn bị thất truyền suốt đời của Chiêu Tử Vương, mà còn có tất cả mọi thứ về động tuyết, còn ghi lại nhược điểm của rùa thần, không biết, Giang Thời bây giờ đã mạnh như thế nào”.

Trần Thanh Sơn không cách nào tưởng tượng được. Điều duy nhất có thể khẳng định là Giang Thời bây giờ rất mạnh. Sợ rằng, trong toàn bộ giới cổ võ, không có ai là đối thủ của ông ấy. “Ây, chỉ mong đừng để trăm họ lầm than.” Trần Thanh Sơn thở dài.
Bình Luận (0)
Comment