Cường Đại Chiến Y

Chương 622

Giang Cung Tuấn không kiêu ngạo quá mức.

Anh đã bước vào cảnh giới thứ bảy, hơn nữa anh tu luyện Thần Công Kim Cương Bất Hoại, khi sử dụng loại thần công này thì sức phòng ngự của anh rất mạnh, anh tin rằng anh sẽ không thua khi phải đối đầu với cảnh giới thứ tám.

Hơn nữa Thiên Tuyệt Thập tam kiếm của anh cũng đã luyện đến cực hạn. Anh có thực lực này. Vương trầm mặc. Ông ta đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi. Bây giờ, cuối cùng cũng có một cơ hội có thể một lưới bắt hết, ông ta không muốn bỏ qua cơ hội lần này.

“Giang Cung Tuấn, cậu là Long Vương của Nam Cương, lại kiêm nhiệm đại tướng của hai đội quân, cậu biết những cổ võ giả này can thiệp vào quốc gia nghiêm trọng đến mức nào không? Những cổ võ giả này không tuân thủ luật pháp, họ đáng chết, họ không nên tồn tại, đây là một cơ hội tốt, bỏ lỡ là sẽ không còn cơ hội nào nữa cả.”

“Tôi biết, nhưng ngài có biết nơi này có bao nhiêu cao thủ không, ngài cho rằng thật sự có thể giết hết tất cả họ hay sao?”

Giang Cung Tuấn đã bước vào cảnh giới thứ bảy nên anh biết cảnh giới thứ bảy mạnh đến mức nào, cũng biết cảnh giới thứ tảm đáng sợ đến mức nào, chỉ khi thể của họ thôi là đã có thể làm gió nổi mây phun rồi.

Bây giờ họ bị thương nên mới phải chạy trốn khắp nơi, nếu thật sự ép họ vào đường cùng thì những máy bay chiến đấu này và quân đội đóng giữ bốn phía xung quanh đây còn không đủ cho họ giết. “Đừng ép họ phải chơi trò Trạng chết Chúa cũng băng hà, bằng không tất cả mọi người ở nơi này đều sẽ chết, tôi không dọa đâu, chắc chắn là họ có thực lực này, hiện tại đã có không ít máy bay chiến đấu bị bắn rơi rồi đấy”

Vẻ mặt Vương sầm xuống rồi nói: “Vậy nên mới cần sử dụng tên lửa có sức hủy diệt lớn để phá hủy khu vực này một cách triệt để.

“Đây không phải là trò đùa” Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi rồi nói: “Lập tức rút quân, chuyện sau này tôi sẽ xử lý”. Vương cũng trầm tư. Khi ngồi trên vị trí này, những chuyện cần ông ta suy tính có nhiều lắm.

Ông ta cũng không nghĩ tới trong biên giới Đại Lan vẫn tồn tại nhiều cao thủ cảnh giới thứ tám như vậy. Theo dự đoán của ông ta thì có một, hai hay ba người đã là kịch kim rồi.

Chuyện bây giờ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta. Nghĩ một lúc rồi ông ta thở dài một tiếng: “Giang Cung Tuấn, vậy tôi giao chuyện này lại cho cậu vậy, dù sao sang năm tôi cũng thoái vị rồi, nói vô trách nhiệm một chút thì những việc này tôi vốn cũng không cần quan tâm, tôi chỉ muốn giao lại cho tân vương một quốc gia hòa bình, không cần bị kẹp ở giữa các thế lực làm người mà thôi, tôi già rồi, sau này quốc gia cần người trẻ tuổi như các cậu bảo vệ

Nói xong thì ông ta cúp điện thoại. Giang Cung Tuấn nói: “Vương hạ lệnh, rút quân”. Ánh Tử đứng bên cạnh Giang Cung Tuấn, anh ta cũng nghe được âm thanh truyền tới từ trong điện thoại, Anh ta cũng nói theo: “Truyền lệnh xuống, toàn quân rút lui”. “Rút lui”. “Nhanh lên, rút quân”

Theo mệnh lệnh truyền xuống, quân đội đóng giữ ở bốn phía xung quanh phải Thiên Sơn bắt đầu rút lui, số máy bay chiến đấu còn sót lại giữa bầu trời cũng nhanh chóng rời đi.

Cuối cùng thì khu vực này cũng khôi phục yên tĩnh. Sau khi quân đội rút lui, Giang Cung Tuần thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Giang Cung Tuấn, chỉ mong là anh có thể gánh chịu hậu quả của việc này” Ảnh Tử nhìn Giang Cung Tuấn một chút rồi không dừng lại nữa mà xoay người rời đi.

Giang Cung Tuấn nhìn dãy núi phía xa. Dãy núi này đã bị nổ đến nát bấy, cho dù bây giờ chiến đấu đã kết thúc thì vẫn còn có một vài ngọn núi còn đang lở ra.

Trần Phi Hùng vẫn không mở miệng, mãi đến tận khi quân đội rút lui thì anh ta mới thở dài một tiếng rồi nói: “Ôi, không biết những người tiến vào phòng tránh nạn dưới lòng đất thể nào rồi”

Giang Cung Tuấn nói: “Nếu phòng tránh nạn đủ vững chắc thì hắn là không có chuyện gì, việc chúng ta cần làm bây giờ là triển khai cứu viện, phá núi cứu những cổ võ giả này ra”

“Việc này, việc này khó khăn lắm.” Trần Phi Hùng khẽ lắc đầu. Có nhiều ngọn núi bị đổ sập như vậy, muốn phả ra sẽ khó như lên trời vậy. “Khó hơn nữa cũng phải cứu” Giang Cung Tuấn kiên quyết nói, không thể nói bỏ rồi bỏ luôn nhiều cổ võ giả như vậy được.

Anh lại gọi điện thoại cho Ngô Huy lần nữa: “Ngô Huy, hủy bỏ hành động, cậu điều động quân Xích Diễm từ kinh đô đến thành phố Dao Kha, đồng thời điều động thêm cả quân Hắc Long và các loại thiết bị cứu viện, tôi chuẩn bị đào núi cứu người, tốc độ phải nhanh vào

“Lão đại, xảy ra chuyện gì vậy?” Ngô Huy biết Giang Cung Tuấn tới phái Thiên Sơn trong thành phố Dao Kha nhưng lại không biết chuyện của cổ võ giả. “Không cần hỏi, nhanh lên, đồng thời cậu cũng thông báo cho Tiêu Dao Vương bảo ông ta phải quan đến cứu viện nữa” Thời gian cho Giang Cung Tuấn không còn nhiều nữa.

Anh phải mau chóng đào núi ra, nếu không các cổ võ giả bị vùi dưới lòng đất sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cho dù họ là cổ võ giả, tố chất thân thể mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng nếu bị vùi dưới mặt đất trong một thời gian dài thì cũng sẽ có chuyện.

“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay lập tức”

Sau khi Ngô Huy nhận được mệnh lệnh thì đi sắp xếp ngay: thông báo cho quân Xích Diễm, thông báo cho quân Hắc Long, gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương để Tiêu Dao Vương phái quân đến trợ giúp.

Từng chiếc máy bay trực thăng lần lượt cất cánh từ ba quân khu lớn. Ở bên ngoài Phải Thiên Sơn.

Giang Cung Tuấn nói: “Chưởng môn Trần, chúng ta đi xem một chút đi, thử xem còn bao nhiêu cao thủ thuộc cảnh giới thứ tám sống sót, những người khác có thể sống nhưng người trong Cổ Môn thì nhất định phải chết.”

Mục đích của Giang Cung Tuần là tiêu diệt Cổ Môn, bây giờ là cơ hội tốt nên anh không muốn bỏ qua.

“Ừ”

Trần Phi Hùng gật đầu. Thân thể hai người bay lên không, hướng về phía phái Thiên Sơn.

Không bao lâu sau họ đã xuất hiện trên bầu trời, hai người đứng giữa không trung cao mấy chục mét rồi quét mắt nhìn xuống phía dưới.

Phía dưới có không ít nơi đang bốc lên khỏi đen, mang theo hơi thở còn sót lại của ngọn lửa chiến tranh. Ở trong tầm mắt của Giang Cung Tuấn, anh không phát hiện bất cứ ai cả.

Anh nhìn Trần Phi Hùng rồi nói: “Chúng ta tách ra tìm kĩ xem, anh cẩn thận một chút, cho dù cao thủ thuộc cảnh giới thứ tám bị thương, thậm chí là thoi thóp đi nữa, nhưng nếu như họ dốc hết sức tấn công thì cũng đủ để giết chết người trong cảnh giới thứ bảy rồi đấy.”

Trần Phi Hùng cười khổ rồi nói: “Người anh em à, anh không cần phải nhắc nhở tôi đầu, tôi còn hiểu rõ cổ võ giả hơn anh nữa đấy”.

Giang Cung Tuấn lúng túng sờ mũi: “Tôi quên mất, anh là Chưởng môn của phái Thiên Sơn, là tiền bối trong cổ võ giới ” Trần Phi Hùng nhắc nhở: “Đúng là anh phải cẩn thận một chút thì hơn” “Tôi sẽ cẩn thận”. Giang Cung Tuấn gật đầu, sau đó anh rời đi, bắt đầu tìm kiếm người còn sống sót ở nơi đã trở thành một đống đổ nát này. Anh nghiêm túc cảm ứng nên không bao lâu anh đã cảm ứng được có tiếng thở hổn hển. Thân thể anh từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở một nơi trong đống đổ nát, nơi này khắp nơi đều là đá vụn. Anh đi tới. Phía sau một tảng đá to lớn là một người đàn ông trung niên máu me khắp người đang không ngừng thở dốc. “Mộ Dung Xuân ư?”.

Giang Cung Tuần nhìn người nọ mà sững người, đột nhiên anh nâng tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng chân khí mạnh mẽ.

Anh biết là Mộ Dung Xuân bị thương, hơn nữa vết thương đó còn rất nặng. Mộ Dung Xuân vốn bị đánh lén từ trước, sau đó lại cùng của thần ác chiến, tiếp theo lại tránh né tên lửa bắn phá, bây giờ ông đã thoi thóp nên đúng là thời điểm tốt nhất để ra tay.

“Giang Cung Tuấn à?”

Mộ Dung Xuân dựa vào trên một tảng đá, ông thấy Giang Cung Tuấn xuất hiện thì cũng không nhịn được mà hít ngược vào một hơi rồi chậm rãi nói: “Tôi biết, cậu muốn giết tôi, tất cả người trong thiên hạ đều muốn giết tôi, nhưng trước khi cậu ra tay thì có thể nghe tôi nói vài câu hay không?”

Giang Cung Tuấn nhìn ông, không ra tay ngay lập tức. Mộ Dung Xuân thở mạnh một hơi rồi hỏi: “Vì sao cậu muốn giết tôi?” “Vì quốc gia, vì dân tộc “Hừ!” Mộ Dung Xuân cười gắn: “Lý do đường hoàng lắm, cậu ra tay đi”

Ông nhắm chặt mắt lại, ông đã bị thương rất nặng nên không thể thúc giục được chân khí nữa, bây giờ thì ngay cả một người bình thường cũng có thể giết ông.

Giang Cung Tuấn nhíu lông mày lại, anh nhìn Mộ Dung Xuân rồi hỏi: “Sao vậy, lý do này không đủ à?” “Thằng làm vua thua làm giặc, nói nhiều làm gì cho phí lời.” Mộ Dung Xuân tựa trên một tảng đá, ông ta máu me khắp người, sắc mặt tái nhợt, nhìn Giang Cung Tuấn mà không ngừng thở dốc.

“Tôi chỉ là một người thất bại, nhưng tôi đã làm sai cái gì?”.

“Một trăm năm trước, Jersey kích động võ giả trong thiên hạ tấn công Cổ Môn khiến Cổ Môn bị tiêu diệt, xin hỏi, người trong tộc chúng tôi có lỗi gì?”

“Suốt một trăm năm qua, tôi vẫn luôn bế quan, tôi có làm loạn thiên hạ, tôi có khởi xướng chiến tranh không?” Mộ Dung Xuân hỏi liền ba câu.
Bình Luận (0)
Comment