Cường Đại Chiến Y

Chương 709

Người được cử đến mang mặt nạ trắng bạc, che hơn nửa gương mặt. Giang Cung Tuấn rất rõ giọng ông ta. Đây là Mộ Dung Xuân. Trước kia ông ta nói không đến Đại Ưng, không đến Áo Lâm Tứ Sơn. Không ngờ ông ta lại đến.

Mộ Dung Xung ngồi xổm trên đá cạnh Giang Cung Tuấn, trong miệng ngậm điếu thuốc, nhìn nghiêng Âu Dương Lãng và mấy cường giả Cổ Môn đeo mặt nạ ông ta mang theo ở phía trước, dưới lớp mặt nạ là gương mặt oai nghiêm.

“Thực lực của tôi khôi phục đến đỉnh, còn cách đỉnh chút nữa, nhưng tôi biết Âu Dương Lãng mang mấy cường giả Cổ Môn đến, trăm năm qua, Âu Dương Lãng không lộ dã tâm gì, lòng dạ người này thâm sâu, ẩn mình một trăm năm mới lộ diện, tôi lo ông ta có âm mưu gì đó mới đến xem thử”.

Mộ Dung Xuân nói mục đích mình đến đây.

Giang Cung Tuấn cũng nhìn Âu Dương Lãng ở xa xa một cái, đè thấp giọng hỏi: “Ông nói xem rốt cuộc Âu Dương Lãng muốn mang nhiều cường giả Cổ Môn đến Đại Ưng làm gì?”

“Cái này sao tôi biết được, tôi đi trước, sau lưng còn không ít người, tôi phải cẩn thận không để lộ thân phận”.

Mộ Dung Xuân không nói nhiều, đứng dậy quay người đi.

Bóng dáng ông ta nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Giang Cung Tuấn.

“Sau lưng còn không ít người?” Giang Cung Tuấn lâm vào trầm tư đưa tay sờ cằm. Sau lưng còn không ít người, mấy người này là người gì? Chẳng lẽ là cổ võ giả của Đoan Hùng? Anh nghĩ nghĩ, nhưng không nghĩ nhiều. Vì anh thấy Thái Nhất đã tỉnh lại rồi. Anh đi qua.

Chưa đến gần khu vực của cường giả giáo phái Thái Nhất, mấy cường giả của giáo phát Thái Nhất đã đề phòng nhìn anh, thậm chí nhiều người còn rút vũ khí.

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn mấy người này.

Một cái nhìn này khiến mấy người này sợ phát run, không thể không lùi về sau.

Giang Cung Tuấn chắp tay sau lưng đi đến chỗ Thái Nhất, Thái Nhất nằm nghỉ trên đá, trên mặt lộ ý cười nói: “Giáo chủ Thái Nhất, không sao chứ?”

“Cậu…cậu…” Sắc mặt Thái Nhất tái nhợt, mở miệng, nhưng không nói lý do đến.

Giang Cung Tuấn cười: “Tôi cũng là một bác sĩ, tôi giúp ông xem tình trạng vết thương thế nào?”

“Giang Cung Tuấn, đừng có mà sỉ nhục người khác như vậy? Thái Nhất rống lên.

Hét lên một tiếng khiến vết thương bên trong bị ảnh hưởng, lập tức nôn ra máu.

Ông ta nghĩ Giang Cung Tuấn đến đây là sỉ nhục ông ta.

“Giáo chủ Thái Nhất, anh nói gì vậy, tôi sao lại sỉ nhục ông? Tôi đến đây chỉ muốn hỏi ông một vấn đề, mà tôi quả thật muốn trị thương cho ông, thêm nữa, trước đó tôi đâu có ra tay tàn nhẫn đâu, là ông bất ngờ tập kích tôi mới phản kháng, tôi cũng rút lại một phần chân khí, nếu không, ông ngh ông còn sống không?”

Cổ họng Thái Nhất hơi nhúc nhích muốn nói gì đó nhưng nói không được.

Giang Cung Tuấn bắt lấy tay ông ta.

“Cậu, cậu làm gì vậy?” Mặt Thái Nhất thay đổi, muốn phản kháng, nhưng cả người không có chút sức nào.

Nhận ra Giang Cung Tuấn không manh động, ông ta mới thở phào một hơi.

Ngón tay Giang Cung Tuấn đặt trên mạnh của ông ta, hồi lâu sau mới thu tay, nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là nội thương do kiểm khí. chấn động, sẽ khỏe nhanh thôi.”

Nói xong, anh lấy trong tay áo ra một dây thép mảnh, thoáng cái dây thép biến thành một chiếc châm.

Anh cầm tám mươi mốt kim nghịch thiên, bắt đầu dùng tám mươi mốt kim nghịch thiên chữa thương cho Thái Nhất.

Một kim châm xuống, Thái Nhất cảm thấy cả người dễ chịu.

“Cái này.” Trên mặt ông ta lộ vẻ ngạc nhiên.

Nhưng mà, anh chưa hết ngạc nhiên, Giang Cung Tuấn châm xuống mấy kim, ông ta cảm thấy thương tích trong người mình đỡ hơn.

Ông ta sốc đến nỗi cả buổi không thốt lên được lời nào.

Giang Cung Tuấn thu lại tám mươi một kim nghịch thiên, nhìn Thái Nhất ngạc nhiên thất không nên lời, nói: “Tạm thời không có trở ngại gì, nhưng bây giờ đừng dùng sức bậy bạ, yên tâm điều hòa hơi thở”

“Cái này, quá kỳ diệu”. Thái Nhất phản ứng lại sau cơn sốc.

Ông ta cũng từng bị thương, nhưng mỗi lần bị thương phải cần một thời gian dài mới hồi phục.

Lần này bị thương, vết thương còn nghiêm trọng hơn, nhưng một thanh niên Đoan Hùng ra tay, chỉ trong phút chốc, vết thương của ông ta đã tốt hơn rất nhiều.

Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Người mà trước đó ông và tôi nói đến, cong thật sự không biết à?”.

Thái Nhất hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.

Nhìn Giang Cung Tuấn, nghiêm túc nói: “Tôi thật sự không biết người cậu nói đến là ai, tôi cũng chưa gặp người đó”.

“Không thể nào, rõ ràng giáo chủ Thánh An nói ông mang người đi” Giang Cung Tuấn nhìn Thái Nhất chằm chằm.

“Tôi không có” Thái Nhất lắc đầu: “Chuyện này, tôi về sẽ tra giúp cậu thử, có thể người khác trong giáo phái tôi làm”.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn vô cùng nghiêm túc nói: “Người này rất quan trọng với tôi, người này cũng rất quan trọng đối với kết cấu Đoan. Hùng lúc này, nhất định phải tìm được người này, chuyện này làm phiền ông rồi, nếu có ông có thể tìm được người, sau này tôi sẽ hậu tạ.”

Có thể là Thái Nhất không biết chuyện. Nhưng giáo chủ Thánh An nói Thái Nhất, nói là giáo phái Thái Nhất. Chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến giáo phái Thái Nhất. Nếu thật sự không liên quan, vậy giáo chủ Thánh An nói điêu.

Bỗng dưng Thái Nhất quay sang nói với lão giả bên cạnh: “Pháp Vương, ông lập tức đi tra thử, tự mang người đến pháo đài Thánh An, tóm giáo chủ Thánh An đến đây cho tôi, tôi xem thử xem ai trong giáo phái liên quan đến chuyện này”

“Vâng”.

Lão giả mặc áo choàng đỏ gật đầu, sau đó nhìn Giang Cung Tuấn một cái, vội quay người rời đi.

Thái Nhất giương mắt nhìn Giang Cung Tuấn, mặt hơi tái nhợt nhưng mang theo nét hào hứng khó giấu.

Ánh mắt ông ta làm toàn thân Giang Cung Tuấn nổi da gà, không thể không lùi về sau mấy bước: “Cậu, cậu nhìn tôi làm gì?”.

Thái Nhất đứng dậy, không để ý hình tượng mà ngồi trên đá.

“Chú em, cậu thật sự quá ghê gớm, tôi luyện võ hơn trăm năm mà không chống lại được một chiêu của cậu, thầy của cậu là ai vậy, thầy của cậu còn ghê hơn cậu nữa phải không?”

Giang Cung Tuấn cười cười, nói: “Tôi đâu có thầy, nếu thật sự muốn. nói về thầy, thầy tôi đã chết rồi, với lại ở Đoan Hùng, thực lực mạnh hơn tôi nhiều lắm”.

Anh quay người, liếc nhìn Âu Dương Lãng xa xa, nhỏ giọng nói: “Thấy người kia không, phía sau có nhiều người mang mặt nạ, người đó mới là cường giả thật sự, mạng hơn tôi nhiều”

“Ồ, thật không, người này là…? Thái Nhất cũng nhìn Âu Dương Lãng.

Giang Cung Tuấn cười, nói: “Ông phải biết Đoan Hùng Cổ Môn, ông ta chính là Môn chủ hiện tại của Cổ Môn, thực lực thâm sâu khó dò.”

“Cổ Môn..”. Nghe đến tên này, vẻ mặt Thái Nhất cũng trở nên nghiêm túc. Sao ông ta không biết Cổ Môn được. Anh cũng tham gia trận đấu trăm năm trước.

Khi đó, ông ta còn rất trẻ nhưng rất mạnh, ông ta nghĩ Đoan Hùng không có cường giả, điên cuồng ngang ngược, khiêu chiến phái Cổ Võ Đoan Hùng khắp nơi.

Cuối cùng kiêu ngạo đi đến phái Thiên Sơn.

Bị chưởng môn phái Thiên Sơn Trần Vân, cũng chính là võ lâm minh chủ lúc bấy giờ đánh bại.

Cũng là một chiêu. Bây giờ nghĩ lại, ông ta bất giác đỏ mặt. Trăm năm trước bị đánh bại bằng một chiêu. Trăm năm sau cũng bị đánh bại bằng một chiêu. Mất mặt, quá ư là mất mặt. Mặt mũi giáo phái Thái Nhất bị ông ta đá bay rồi.

Cái này nếu như trở lại, mấy lão không xuất thể trong giáo phái nhất định sẽ quở trách ông ta.

“Khụ!” Nghĩ đến đây ông ta ho khan một tiếng, chuyển đề tài nói: “Chú em à, tôi rất là hứng thú với võ học Đoan Hùng, giáo phái Thái Nhất của tôi cũng có vài võ học rất ngon, đợi sau khi kết thúc hội Võ Thuật lần này, cậu đến giáo phái Thái Nhất làm khách, chúng ta trao đổi, được không?”

Thái Nhất giương mắt nhìn Giang Cung Tuấn.

Sợ Giang Cung Tuấn từ chối, ông ta lại nói tiếp: “Đợi kết thúc đại hội Võ Thuật, chuyện cần điều tra cũng sắp xong, lúc đó đến giáo phái Thái Nhất, tôi bảo thuộc hạ nói cho cậu nghe nguyên nhân kết quả chuyện này”

“Ừ, được thôi.” Giang Cung Tuấn không từ chối.

Thứ nhất là vì giáo phái Thái Nhất thật sự có khả năng tra chuyện của Khai Hiểu Đình.

Thứ hai là anh cũng rất tò mò về võ học nước ngoài, cũng muốn nhân cơ hội này mở mang kiến thức thêm chút, nếu có thể tự mình tu luyện thì càng tốt.
Bình Luận (0)
Comment