Cường Đại Chiến Y

Chương 717

“Cậu Giang.”

Vào lúc Thái Nhất đang tiền Giang Cung Tuấn, có mấy kỵ sĩ mặc áo giáp, cầm kiếm dài xông vào, chặn lại Giang Cung Tuấn đang chuẩn bị rời đi.

Giang Cung Tuấn quay đầu lại nhìn.

Chỉ nhìn thoáng qua anh đã nhận ra, đây chính là những kỵ sĩ mà Khải Tâm mang đến.

“Sao vậy, có chuyện gì?” Anh lên tiếng hỏi.  Một người kỵ sĩ trả lời: “Cậu Giang, trận chiến ở Áo Lâm Nhất Sơn rốt cuộc kết quả ra sao, tộc trưởng Khải Tâm của chúng tôi như thế nào, còn sống hay đã chết?”

“Đã chết rồi.”

Giang Cung Tuấn nói: “Ông ta đã già rồi, đã đạt đến cực hạn, cho dù không có trận chiến này thì ông ta cũng không sống được bao lâu nữa. Ông ta đã dốc toàn lực cho trận chiến này đến mức thể lực tiêu tán. Hơn nữa trong trận chiến này, ông ta bị thương nặng, hiện tại đã tắt thở, thi thể vẫn ở Áo Lâm Nhất Sơn”.

Tin tức này khiến cho mấy người kỵ sĩ chẩn động loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt tái mét.

Giang Cung Tuấn cũng không nói thêm gì nữa, anh quay người rời đi.

Thái Nhất cũng tiến lên chào hỏi đám ky sĩ: “Các vị, cùng đến Thái Nhật giáo chúng tôi chờ anh Giang điều chế thuốc giải đi”

“Được, chúng ta cùng đi thôi” “Cùng đến Thái Nhất giáo”.

Một nhóm người khí thế bừng bừng xuất phát, rời khỏi địa phận Áo Lâm Nhất Sơn.

Sau khi Âu Dương Lãng và Đệ Nhất Huyết Hoàng bỏ trốn, hai người bọn họ chạy đến địa điểm đã hẹn trước.

Thế nhưng, khi đến địa điểm đã hẹn trước kia, các đệ tử Cổ Môn lại không dẫn những người cao thủ võ lâm kia đến đây.

“Người đâu?”. Đệ Nhất Huyết Hoàng xuất hiện, nhìn Âu Dương Lãng với vẻ mặt u ám.

Âu Dương Lãng với gương mặt già nua mang theo vẻ nghiêm nghị, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết tiệt”

Ông ta biết, có người đã ra tay cứu những cao thủ kia đi.

Để bố trí, điều khiển những cao thủ võ lâm kia, ông ta đã tốn rất nhiều công sức, thậm chí còn liên minh với Đệ Nhất Huyết Hoàng, thế nhưng cuối cùng chỉ là tốn công vô ích.

“Chắc chắn là thằng nhóc Giang Cung Tuấn và môn chủ phái Thiên Môn đã giở trò quỷ rồi”.

Trên người Âu Dương Lãng tỏa ra một luồng sát khí đáng sợ. Giang Cung Tuấn hết lần này đến lần khác gây rắc rối cho ông ta. Thằng nhóc này thật đáng chết.

Đệ Nhất Huyết Hoàng nhìn sắc mặt Âu Dương Lãng, hỏi: “Tiếp theo phải làm thế nào? Không có những cao thủ kia ở đây, ông định làm sao huấn luyện bọn họ, làm sao để điều khiển những con rối đó, kế hoạch của chúng ta làm sao có thể hoàn thành được?”

“Chỉ có thể phá vỡ từng cái một”

Âu Dương Lãng suy nghĩ rồi nói: “Huyết Hoàng, chuyện tiếp theo liền giao cho ông, hãy dẫn theo những cao thủ của ông, đi khắp thế giới bắt những người đã tu luyện ra chân khí mang về nơi chúng ta đã hẹn. Những chuyện còn lại cứ giao cho tôi, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có một đội quân những con rối thật đáng sợ, lúc đó sẽ thật dễ dàng để thống trị thế giới”.

Đệ Nhất Huyết Hoàng suy nghĩ, rồi nói: “Được, nhưng còn chuyện ông đã đồng ý với tôi thì sao?”

“Yên tâm đi, chuyện tôi đã đồng ý với ông nhất định tôi sẽ làm được, chỉ cần kế hoạch thành công thì sẽ đưa cho ông”.

Sau một thời gian lên kế hoạch, hai người bọn họ tách nhau ra. Lúc này, Giang Công Tuấn đã đến trụ sở của Thái Nhật giáo.

Trụ sở của Thái Nhất giáo nằm ở Châu Âu, trong một vùng lãnh thổ có tên là Ba Tư.

Phía trước là dãy núi trùng trùng điệp điệp. Phía trước là dãy núi trùng trùng điệp điệp.

Thái Nhất chỉ tay về phía trước, cười cười giới thiệu: “Anh Giang, đây chính là trụ sở của Thái Nhất giáo chúng tôi. Thái Nhất giáo của chúng tôi trên thế giới là một giáo hội có hàng vạn tín đồ, nhưng mà thực ra Thái Nhật giáo thật sự chính là một môn phái võ thuật cổ xưa”

“Mời đi bên này”.

Anh ta một bên mời Giang Cung Tuấn đi vào, một bên nói cho anh biết về tình hình của Thái Nhất giáo.

“Thái Nhất giáo của chúng tôi đã có lịch sử hàng ngàn năm. Hàng ngàn năm trước, tổ tiên của chúng tôi đã đến Võ Lâm Thần Châu để học tập, sau đó quay trở lại nơi này, nghiên cứu kiếm thuật suốt ba mươi năm, cuối cùng sáng tạo ra môn võ kỳ lạ Thái cực kiếm, thành lập nên Thái Nhật giáo”

Nghe lời Thái Nhất giới thiệu, Giang Cung Tuấn cũng hơi sửng sốt.

Anh vẫn luôn cho rằng, Thái Nhật giáo chỉ là một giáo hội, không ngờ nó lại chính là một môn phái võ thuật, mà còn có cả một đoạn thời gian lịch sử.

Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tại sao tên của anh lại chính là tên của giáo hội thế?”.

“Không giấu gì anh, các đời giáo chủ của chúng tôi đều đổi tên thành Thái Nhất”

“Ồ, hóa ra là như vậy? Giang Cung Tuấn đột nhiên hiểu ra.

“Anh Giang, tôi thấy là anh cũng dùng kiểm, chắc chắn là anh đã từng luyện kiếm thuật, lần này chúng ta hãy vui vẻ giao lưu một chút nhé. Thật không dám giấu, giáo phái chúng tôi cũng có một môn kiếm thuật được thừa hưởng từ tổ tiên truyền lại, nhưng mà trong giáo lại không người nào có thể học được môn kiếm thuật thần bí này”.

“Được, đến lúc đó chúng ta giao lưu một chút” Giang Cung Tuấn vui vẻ gật đầu.

Anh đối với môn kiếm thuật thần bí mà Thái Nhất nhắc tới kia cũng có chút hứng thú.

Môn kiếm thuật mà ông tổ kiểm phải dùng đến ba mươi năm mới sáng tạo ra, chắc chắn không thể là một môn kiếm thuật bình thường.

Rất nhanh, họ đã lên đến đỉnh núi. Trên đỉnh núi có rất nhiều tòa nhà.

Những tòa nhà này không phải theo phong cách Châu Âu mà đều mang kiến trúc cổ của nước Đoan Hùng. Tất cả đều trông có vẻ cổ xưa, làm cho người ta tưởng chừng như vừa mới từ hiện đại nhộn nhịp lạc về thời cổ đại.

Chuyến đi này, ngoài Giang Cung Tuấn còn có rất nhiều cao thủ của nhiều nước trên thế giới.

Sau khi đến Thái Nhật giáo, Giang Cung Tuấn được sắp xếp ở trong một trang viên độc lập.

“Anh Giang, những ngày tiếp theo anh ở lại nơi này nhé, ở chỗ này sẽ không có ai đến làm phiền anh. Tôi sẽ tranh thủ thời gian điều tra chuyện anh nói điều tra người mà anh nhắc đến, còn chuyện thuốc giải.”

Giang Cung Tuấn nói: “Tôi sẽ nhanh chóng điều chế thuốc giải, nhưng mà những dược liệu tôi cần, anh phải giúp tôi tìm được”.

Thái Nhất cam kết nói: “Việc này không thành vấn đề” Giang Cung Tuấn liệt kê những dược liệu cần để điều chế thuốc giải.

Sau khi nhận được danh sách dược liệu, Thái Nhất liền nhanh chóng cử người đi chuẩn bị.

Còn Giang Cung Tuần thì trở lại gian phòng trong trang viên độc lập kia.

Trước đây, anh đã từng bị trúng độc, khi đó anh đã dùng phương thức cực đoan nhất để giết chết con cổ trùng trong người. Điều đó đã khiến cho anh bị nội thương, mặc dù sau đó đã dùng tám mươi mốt kim nghịch thiên để chữa.

Nhưng vết thương trong cơ thể anh vẫn chưa lành.

Đồ đạc trong phòng được bố trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một cái bàn.

Giang Cung Tuấn đến bên giường, ngồi xếp bằng, vận dụng khí công Bắc Đẩu, dùng chân khí Thiên Cương bắt đầu chữa lành vết thương bằng phương pháp chữa bệnh y học cổ truyền.

Cùng lúc này, tại chính điện của Thái Nhất giáo. Có rất nhiều người tập trung ở đây. Người đứng đầu là giáo chủ phái Thái Nhất. Bên dưới có khoảng ba mươi người mặc trang phục quái dị. “Giáo chủ, làm như vậy có chút không ổn đị?”.  Một bà lão đứng dậy, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Động Thánh Hòa là cấm địa của giáo phái chúng ta, chỉ có các đời giáo chủ mới có tư cách bước vào, hiện tại lại cho người ngoài vào đây, việc này.”

Thái Nhất đứng bên trên đừng lại, ngắt lời bà lão.

“Quy tắc là chết, còn người thì sống. Động Thánh Hòa là nơi lưu lại những môn kiếm pháp do tổ tiên hàng ngàn năm trước sáng tạo ra, các đời giáo chủ trước đây đều không luyện được, thậm chí là không hiểu được những kiếm pháp thần bí này. Anh Giang là người nước Đoan Hùng, là một cao thủ kiếm đạo, nếu anh ấy có thể luyện được, đương nhiên là sẽ truyền thụ lại cho tôi. Đến lúc đó, kiếm thuật Thái Nhất mới có thể tái xuất giang hồ”

“Nhưng mà anh ta là người ngoài, còn đây là bí mật của giáo phái chúng ta”

“Đúng vậy, giáo chủ, cậu phải suy nghĩ thật kỹ” Rất nhiều người cũng lần lượt lên tiếng. Thái Nhất hằng giọng nói: “Tôi là giáo chủ, tôi nói được là được”

Sau khi uống một ngụm nước lạnh, anh ta bình tĩnh lại, thở dài một hơi rồi nói: “Các vị, tôi biết sự lo lắng của mọi người, tôi biết mọi người đang suy nghĩ về những kiến thức độc đáo có trong động Thánh Hòa. Như thế này đi, mọi người cùng đi vào quan sát.”. đam mỹ hài

Nghe vậy, mọi người trong chính điện đều đồng loạt quỳ xuống. “Tôi không dám”.

“Được rồi, đừng có giả vờ nữa, đều đứng lên đi. Quyết định như vậy đi, mọi người cùng đi vào, ai có thể học được thì ngôi vị giáo chủ này sẽ thuộc về người đó.”

Thái Nhất mở miệng nhẹ nhàng nói.

“Giáo chủ, ba vị trưởng lão vẫn còn sống, chuyện này có phải cậu nên đến thương lượng với họ một chút rồi mới ra quyết định không?”

Thái Nhất suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nhất định sẽ đi gặp ba vị trưởng lão, bây giờ tôi sẽ đi nói rõ tình hình với họ”
Bình Luận (0)
Comment