Cường Đại Chiến Y

Chương 776

Giang Cung Tuấn là tin vui của nhà họ Đường.

Đoạn thời gian này, nhà họ Đường lợi dụng thân phận của Giang Cung Tuấn để nổi lên ở thành phố Tử Đằng. Bây giờ cả thành phố Tử Đằng, không ai dám đắc tội với nhà họ Đường.

Cho dù những gia tộc siêu cấp kia, cũng phải nể mặt nhà họ Đường.

Mà việc làm ăn của nhà họ Đường, trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng cũng đã tăng lên gấp mười mấy lần. Bây giờ công ty của nhà họ Đường đã chuẩn bị ra mặt trên thị trường rồi.

Một khi Vĩnh Nhạc được lên sàn, đó chính là lúc chính thức kiếm tiền.

Cho nên, nhìn thấy Giang Cung Tuấn tỉnh lại, khóe miệng Đường Tân không khỏi nở nụ cười.

Cậu ta đi qua.

“Anh rể, anh tỉnh rồi sao? Quá tốt rồi” “Giang Cung Tuấn cần nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì thì em về trước đi” Đường Sở Vi ra lệnh đuổi khách.

“Vâng, ok”

Đường Tấn cũng không già mồm nữa, quay người đi luôn. Sau khi cậu ta rời đi Đường Sở Vi mới hỏi: “Chồng ơi, bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi?”

“Tay chân không thể cử động, trong người không có chút sức lực nào cả” Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói.

Dáng vẻ bây giờ của anh, còn chưa đạt đến điều kiện để tu luyện Cửu Tuyệt Chân Kinh. Bởi vì bây giờ trong cơ thể anh vẫn còn sự sống, đưa đến mức mọi thứ đều hủy hết, trạng thái của cái chết.

Sắc mặt Đường Sở Vị trầm xuống, nói: “Em nghe ông nội nói, là Giang Quốc Đạt đã hút công phu của anh, là ông ta đánh anh bị thương. Không biết Giang Quốc Đạt tu luyện tà công gì, vậy mà còn có thể hút công lực của người khác.”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn cũng trở lên nghiêm trọng.

Anh là cảnh giới thứ tám, khí công Thiên Canh của anh rất đáng sợ, rất bá đạo, bây giờ Giang Quốc Đạt đã hút mất khí công của anh, vậy Giang Quốc Đạt còn mạnh đến thế nào chứ?

Anh không thể tưởng tượng đực.

Ai.

Giang Cung Tuấn bất lực thở dài một tiếng, không thể không nghĩ nhiều.

“Chồng, chúng ta tìm một nơi để ẩn cư đi. Em sẽ tìm cách trị khỏi tứ chi của anh, để anh hồi phục lại bình thường” Đường Sở Vị nói.

Bây giờ cô muốn mang Giang Cung Tuấn, tìm một nơi không có ai, sống ngày tháng thanh nhàn.

Cô không muốn quan tâm đến chuyện thế giới nữa, cũng không muốn ở lại thành phố Tử Đằng, ở lại nhà họ Đường nữa.

“Ừ, em sắp xếp đi” Giang Cung Tuấn gật nhẹ đầu. “Được, em lập tức đi sắp xếp. Chồng à, anh nghỉ ngơi một chút, em ở ngoài cửa”.

Đường Sở Vi nói xong, quay người rời đi, ra ngoài cửa nghe điện thoại, bắt đầu sắp xếp chuyện rời đi với Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn nhắm mắt, trong đầu hiện lên điều kiện để tu luyện Cửu Tuyệt Chân Kinh. Bây giờ, tình hình của anh đã sắp đạt đến rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa.

Chính một chút này khiến anh cảm thấy khó khăn.

Lẽ nào, anh còn phải đi tìm người, đánh thương mình một lần nữa sao?

Không suy nghĩ những cái này nữa.

Anh bắt đầu suy ngẫm về Cửu Tuyệt Chân Kinh.

Trong đầu, dần dần xuất hiện môn pháp tu luyện Cửu Tuyệt Chân Kinh.

Rất nhanh, Đường Sở Vi đã quay lại. Đường Sở Vi thấy Giang Cung Tuần nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không làm phiền anh, ở bên cạnh canh chừng.

Không bao lâu, có một số người mặc vest đen đi đến.

Những người cầm cáng cứu thương, khiêng Giang Cung Tuấn rời khỏi bệnh viện, âm thầm đưa lên một con xe thương vụ không nhãn hiệu.

Đầu óc Giang Cung Tuấn choáng váng.

Anh chỉ cảm thấy mình lên máy bay.

Sau khi máy bay bay một hồi lâu, lại lên một chiếc khác. Sau một lượt di chuyển, đến một nơi xa.

Đây là một thôn nhỏ, tầm trăm ngôi nhà, không có một ai.

Ngoài thôn.

Giang Cung Tuấn ngồi trên xe lăn.

Đường Sở Vi chỉ vào thôn nhỏ phía trước, nói: “Chồng ơi, đây là thôn nhỏ em đã mua lại, những nơi gần đây em đều đã mua lại hết rồi. Sau này chúng ta sẽ ở đây hết cuộc đời còn lại”

Giang Cung Tuấn nhìn hình ảnh trước mặt.

Thôn không to, mặc dù nói không có người, nhưng các ngôi nhà trong thôn vẫn còn nguyên vẹn.

Sau thốn là một dãy núi trập trùng.

“Được” Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu.

Sau đó, Đường Sở Vi đẩy Giang Cung Tuấn vào làng,

Đến trung tâm thôn.

Ở đây có một căn nhà tương đối mới.

Sau khi vào nhà, bên trong đều được thay mới.

Đồ đạc cũng đều thay mới.

“Chồng ơi, anh muốn ăn cái gì, em làm cho anh?”

“Tùy ý đi” Giang Cung Tuấn không có khẩu vị gì cả. Quy ẩn luôn là tâm nguyện lớn nhất của anh.

Bây giờ quy ẩn rồi nhưng anh lại không cam tâm.

Bởi vì anh không muốn mang theo những nuối tiếc cả đời này đến nơi mà không ai biết.

Nhưng bây giờ anh lại không thể làm được gì cả. Sau khi Đường Sở Vị dặn dò một câu, thì vào phòng bếp.

Giang Cung Tuấn cứ ngồi như thế trên xe lăn, muốn cử động như lại không thể cử động được.

Bởi Giang Quốc Đạt ra tay rất nhẫn tâm.

Chân khí đáng sợ tấn công trên người Giang Cung Tuấn, trực tiếp đánh phế tứ chi của anh, sau khi đưa đến bệnh viện, bệnh viện cũng đã kiểm tra rồi, không thể giữ lại được, chỉ có thể cắt đi thôi.

Nhưng Đường Sở Vi không đồng ý cắt đi. Cô vốn dĩ là một võ giả.

Hơn nữa còn là một cường giả siêu cấp, cộng thêm cô còn lấy được sách luyện độc.

Có câu nói, muốn hại người, thì phải học cách cứu người trước.

Trong sách luyện tập cũng có rất nhiều cách cứu người.

Đường Sở Vị tin rằng, chỉ cần cô hiểu hết sách luyện độc, nhất định có thể chữa khỏi cho Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn ngồi trên xe lăn, cứ như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người ở đây đã chuyển đi hết rồi, nhưng trên đường trong thôn, vẫn có một số con vật như gà vịt chó.

Giang Cung Tuấn cũng đoán ra được, lúc trước, thôn này vẫn có người. Chỉ là Đường Sở Vị bỏ tiền ra, mua lại cái thôn này, và đất đai của người dân, để người trong thôn chuyển hết đi.

Lúc này mới tạo thành tình huống một thôn không người này.

Mặc dù trong lòng có tiếc nuối nhưng nhìn thấy hình ảnh này ngoài cửa sổ, nhìn thấy hình ảnh chó đuổi gà, Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy mãn nguyện.

Nếu như anh thật sự không có cách nào để khôi phục thực lực.

Nếu như nữa đời sau đều phải sống trên xe lăn.

Sống cùng một người phụ nữ yêu thương mình, đây cũng là một loại hạnh phúc.

Rất nhanh Đường Sở Vi đã làm xong thức ăn.

Những món ăn gia đình đơn giản.

Mặc dù bề ngoài nhìn không đẹp, nhưng mùi vị cũng rất được.

Giang Cung Tuấn nhìn trên mặt Đường Sở Vi có dính khói dầu, muốn giơ tay lên lau đi cho cô, nhưng tay anh hoàn toàn không thể động đậy được.

Đường Sở Vi cầm đũa, gắp rau xanh đưa đến bên miệng Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng há miệng, nuốt vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai. Cảnh tượng này, rất ấm áp cũng khiến người khác đau lòng. Một đoạn thời gian sau đó. Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi sống ở cái thôn không người này.

Mỗi ngày Giang Cung Tuấn đều ngồi trên xe lăn, Đường Sở Vi đến trang trại, tự mình nuôi gà, tự mình trồng rau,

Lúc này, Đường Sở Vì không còn có phong thái của người đẹp nhất thành phố Tử Đằng nữa.

“Chồng ơi, gà mái đẻ trứng rồi”.

Bên ngoài vườn truyền đến tiếng gọi của Đường Sở Vi.

Trên người có mặt một bộ đồ bình thường, trên người còn dính một ít đất, mái tóc dài đen buông xõa sau đầu, trong tay cầm mấy quả trứng bước vào trong.

Trên khuôn mặt có chút nhọ của cô, nở nụ cười rạng rỡ giơ trứng gà trong tay lên.

“Anh nhìn này, đây là trứng do gà nhà mình nuôi đẻ ra đấy, buổi trưa hôm nay chúng ta sẽ có một bữa ngon”

Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn cũng rất hài lòng.

Anh đã rất lâu không nhìn thấy Đường Sở Vị cười rồi.

Mặc dù bây giờ không được mặc sang trọng, lộng lẫy, nhưng Giang Cung Tuấn cảm thấy, Đường Sở Vi bây giờ mới là đẹp nhất, ngây thơ vô tội nhất.

Lúc này, Giang Cung Tuấn cảm thấy mãn nguyện.

“Chồng ơi, anh phơi nắng thêm chút nữa đi, em đi chiên trứng”

Đường Sở Vị để lại một câu nói, đi vào phòng.

Giang Cung Tuấn dựa vào xe lăn.

Bây giờ Giang Cung Tuấn đến động cũng không thể động được, cái gì cũng phải dựa vào phụ nữ, trong lòng anh cũng rất khó chịu.

Đây không phải những ngày tháng mà anh mong muốn.

“Không được, mình nhất định phải hồi phục sức mạnh, Những ngày này, không phải thứ mà mình mong muốn, mình không muốn sống cả đời trên xe lăn”
Bình Luận (0)
Comment