Cường Đại Chiến Y

Chương 856

Thái Chân Liệt Hỏa Kiếm, thật sự là một thanh kiếm nổi danh. Đây là thanh bội kiếm của thủy tổ khai sơn giáo phái Thái Nhất.

Nghe đồn, vật liệu đúc ra thanh kiếm này là một khối huyền thiết được hình thành ở dưới đáy núi lửa, khối huyền thiết này, không biết đã ở dưới đáy núi lửa bao nhiêu năm, một lần núi lửa phun trào, mới phun ra ngoài.

Là bậc thầy đúc kiếm, đã bỏ ra rất nhiều năm tâm huyết, mới chế tạo ra thanh Liệt Hỏa Kiếm này. Thanh kiếm này, thân kiếm đỏ bừng, giống như que hàn nung đỏ. Kiếm vừa xuất ra, nhiệt độ bỗng tăng lên nhanh chóng.

Kiếm này, trong lịch sử, cũng có tên là thần kiếm, ở bảng xếp hạng thần kiếm trong lịch sử, thanh kiếm này đứng ở vị trí thứ tư.

Thái Chân ở trong thánh địa giáo nội, phát hiện ra thanh kiếm này, hơn nữa đã khống chế được thanh kiếm này, trở thành chủ nhân của thanh kiếm.

Thực lực của ông ta không phải là quá mạnh, nhưng thanh kiếm này đã giúp thực lực của ông ta tăng lên đáng kể.

Ông ta cầm Liệt Hỏa Kiếm, một mặt đắc ý nhìn Giang Cung Tuấn, giống như đang khoe khoang, khoe khoang bản thân có một thanh thần kiếm.

Giang Cung Tuấn cũng không hiểu về kiểm, thế nhưng anh cũng có thể nhìn ra được, Liệt Hỏa Kiếm trong tay của Thái Chân là một thanh thần kiếm.

Anh cười nhạt một tiếng, nói: “Ra tay đi” “Giang lão đệ, cẩn thận”

Thái Chân nhắc nhở một câu, bỗng nâng Liệt Hỏa Kiếm lên, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Giang Cung Tuấn, gần như là trong nháy mắt, xuất hiện trước mặt của Giang Cung Tuấn, giơ Liệt Hỏa Kiểm trong tay lên, chém xuống.

Một kiểm xuất ra, cuồng phong nổi lên. “Khí tức quá mạnh”. “Kiểm này quả nhiên đáng sợ”. Khi Thái Chân xuất thủ, những cường giả ở bên ngoài cũng không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh. Tốc độ xuất kiếm của Thái Chân quá nhanh. Kiểm trong tay ông ta ẩn chứa sức mạnh quá to lớn.

Kiếm khí chém ra, nền đá trên võ đài lập tức bị đánh vỡ, xung quanh Giang Cung Tuấn, có một vài tảng đá bay lên, những tảng đá này, trong nháy mắt vỡ vụn, biến thành một đống hòn đá nhỏ.

Vào thời khắc này, Giang Cung Tuấn xuất thủ. Khí tức mạnh mẽ trong cơ thể bộc phát ra ngoài. Những tảng đá xung quanh, nháy mắt bị đánh bay. Anh bỗng rút kiếm ra. Xát!

Trong nháy mắt rút ra Đệ Nhất Long Kiếm, một luồng kim quang lóe lên, đồng thời, một luồng kiếm khí vô hình cuồn cuộn trào ra.

Hơn một năm qua, Giang Cung Tuấn rất ít khi rút kiếm. Lúc này, anh vừa mới rút kiếm ra, Thái Chân đã kinh hãi.

Bây giờ, Thái Chân chỉ cảm thấy một luồng kiếm khí mạnh mẽ nhào đến trước mặt, dưới sự áp chế của luồng kiểm khí này, khí tức của ông ta, vậy mà yếu đi một phần.

“Thật là khủng khiếp” Thái Chân khiếp sợ trong lòng. Trong lúc vẫn còn đang khiếp sợ, Giang Cung Tuấn đã xuất hiện. Đệ Nhất Long Kiếm và Liệt Hỏa Kiếm va chạm lần đầu. Keng! Hai thanh kiếm đụng độ nhau, kiểm khí cuồn cuộn đáng sợ. Như gợn sóng trong nước tỏa ra bốn phương tám hướng, người xung quanh lập tức kinh hãi, hoảng sợ bỏ chạy.

Mà tòa lâu đài này, trực tiếp bị chém ngang lưng. Rầm! Tòa lâu đài sụp đổ.

Xát!

Hai bóng người từ trong đống phế tích bay ra. Ở trên không trung, một lần nữa giao thủ. Keng! Hai kiếm chạm nhau, tia lửa bắn ra tung tóe.

Thái Chân bị sức mạnh đáng sợ chấn động, bây giờ ông ta chỉ cảm thấy cánh tay mình đang run lên, khí huyết trong cơ thể cuộn trào, chân khí cũng trở nên hỗn loạn, trong lúc nhất thời, ông ta không thể nào áp chế được chân khí hỗn loạn, chân khí ở bên trong cơ thể chạy loạn, trong nháy mắt ông ta bị nội thương.

Phụt! Phun ra một ngụm máu tươi. Ông ta vội vàng lùi lại phía sau, những tảng đá dưới chân bị khí tức đáng sợ chấn động bay lên. Lùi lại nghìn mét, ông ta mới đứng vững được. Ông ta đưa tay lau máu dính trên khóe miệng, vẻ mặt mang theo sự nghiêm trọng. Đã từng, ông ta đã từng thua Giang Cung Tuấn.

Bây giờ đã học được Thái Nhất Kiếm Thuật, còn lấy được Liệt Hỏa Kiếm, ông ta cho rằng mình sẽ vượt qua được Giang Cung Tuấn, cho dù không thể vượt qua, thì chênh lệch cũng sẽ không quá lớn.

Mà bây giờ giao thủ, ông ta mới biết được, khoảng cách giữa ông ta và Giang Cung Tuấn, càng lúc càng lớn.

“Giang Cung Tuấn, đỡ một chiêu cuối cùng của tôi.” Thái Chân bỗng nhiên hét lên.

Theo tiếng hét vang vọng của ông ta, cơ thể ông ta trong nháy mắt bỗng xuất hiện ở trong không trung, cầm Liệt Hỏa Kiếm trong tay, bỗng nhiên xuất kích.

Giờ khắc này, kiếm quang sáng chói từ Liệt Hỏa Kiếm tỏa ra, mang theo sức mạnh hủy diệt, mênh mông cuồn cuộn nghiền ép mà đến.

Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng. Trong lúc đó, anh đưa tay lên, giơ Đệ Nhất Long Kiếm, chống đỡ kiếm khí đáng sợ.

Trong nháy mắt vừa nâng kiếm lên đỡ, Thái Chân lại dùng tốc độ quỷ dị, xuất hiện ở sau lưng của Giang Cung Tuấn, cơ thể và Liệt Hỏa Kiểm hiện ra một chữ hình, tấn công phía sau lưng Giang Cung Tuấn.

Liệt Hỏa Kiếm, đâm xuyên qua cơ thể của Giang Cung Tuấn. “Cái này?” Bên ngoài võ đài, rất nhiều tiếng kinh hộ vang lên. “Thua rồi sao, Giang Cung Tuấn vậy là thua rồi sao?”

Lúc mọi người ở đây đều cho rằng Giang Cung Tuấn đã bị đánh bại, thì cơ thể bị đàn trứng của anh dần dần mờ đi.

“Là, là tàn ảnh”

Tốc độ của anh ta quá nhanh, nhanh đến mức có thể lưu lại tàn ảnh tại chỗ” Thái Chân kinh ngạc. Vào lúc ông ta vẫn còn đang kinh ngạc, phía sau lưng bị một thanh kiếm dí vào. Ông ta đờ đẫn quay người lại. Nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang chĩa kiếm vào mình.

Đờ đẫn mấy giây, mới kịp phản ứng, cười nói: “Giang lão đệ, lợi hại, thật sự là lợi hại, tôi nguyện ý cúi đầu”.

Thái Chân nhận thua. Ông ta không phải là đối thủ của Giang Cung Tuấn. Nếu như Giang Cung Tuấn muốn giết ông ta, ông ta đã chết rồi. Giang Cung Tuấn thu kiếm, cũng cười nói: “Đã nhường rồi”. “Quá mạnh, tốc độ của cậu, quá nhanh, nhanh đến mức tối không thể phản ứng kịp” Trên mặt Thái Chân đầy vẻ bất đắc dĩ.

Ông ta cho là, lần tranh đoạt đệ nhất thiên hạ này, ông ta có thể dựa vào Thái Nhất Kiểm Thuật cùng. Liệt Hỏa Kiểm danh chấn bốn phương.

Nhưng, vừa mới thi triển Thái Nhất Kiểm Thuật ra, ông ta đã bị đánh bại Mà Liệt Hỏa Kiểm của ông ta, đối đầu với Đệ Nhất Long Kiểm, cũng không hề có bất cứ ưu thể nào, ngược lại còn có dầu hiệu bị chèn ép.

Phía xa, chỗ đám đông tụ tập. Những người này cũng đang quan sát cuộc đầu.

Tỏa lâu đài bị đánh sụp đỗ, bị phá hủy, điều này đã nằm trong dự đoán của bọn họ, nhưng bọn họ không thể ngờ được rằng, Giang Cung Tuấn lại mạnh như vậy, mới mấy chiêu mà đã đánh.

bại được Thái Chân, kết quả này vẫn là do anh thủ hạ lưu tình, nều không, Thái Chân sớm đã chết rồi.

Đệ nhất huyết hoàng thầy cảnh này, thần sắc có chút nghiêm trọng. Điều này không giống với dự liệu ban đầu của ông ta. Khác hoàn toàn so với kế hoạch của huyết tộc. Kế hoạch của huyết tộc chính là muốn cổ võ giả của Đại Lan tàn sát lẫn nhau. Nhưng, điều này cũng không quan trọng Những người trước mặt này cũng chỉ là con tôm nhỏ, cường giả thật sự mà bọn họ nhắm đến.

chính là cảnh giới thứ chín ‘Cảnh giới thứ chín của Đại Lan không ra, không tàn sát lẫn nhau, huyết tộc cũng không còn cơ hội. “Giang Cung Tuấn này, càng ngày càng mạnh” Đệ nhất huyết hoàng nhẹ giọng thì thảo.

Ông ta còn nhớ rõ, lần trước lúc ở Mông Quốc, Giang Cung Tuấn không có mạnh như này, mới ngắn ngủi có một năm trôi qua thôi mà đã trở nên đáng sợ như vậy.

Một kiểm vừa rồi của Thái Chân, ông ta tự nói không thể đỡ được.

‘Vậy mà Giang Cung Tuấn lại có thễ dễ dàng phá giải, còn lấy tốc độ cực nhanh xuất hiện sau lưng Thái Chân, nếu trong lòng của Giang Cung Tuấn có sát niệm, Thái Chân chắc chắn đã chết.

Trong phế tích.

Giang Cung Tuấn nhìn về phía võ giả đến từ khắp nơi trên thế giới, cất cao giọng nói: “Giáo chủ phái giáo Thái Nhất đã bị đánh bại, còn ai muốn khiêu chiến với tôi không?”

Tiếng nói của Giang Cung Tuấn vang vọng. Đám đông người nhìn ta, ta nhìn người. Đến chỗ này, tuyệt đại đa số là người qua đường, đến để xem náo nhiệt.

Còn cường giả thật sự, cũng biết thực lực của Giang Cung Tuấn, đều tương đối kiêng kị, cũng không dám tùy tiện ra tay, mà đang chờ những người khác đi lên khiêu chiến Giang Cung Tuấn, chờ sau khi Giang Cung Tuấn bị thương sẽ xuất thủ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Nháy mắt, đã năm phút trôi qua. “Sao vậy, không còn ai nữa sao?” Giang Cung Tuấn lên tiếng một lần nữa. “Tôi đến chiếu cố cậu”.

Ngay tại lúc tất cả mọi người đều đang chờ đợi người khác đi lên khiêu chiến Giang Cung Tuấn, thì ở trong đám đông phía xa, có một người đi ra.

Người này ăn mặc rất bình thường, mặc quần áo phổ thông, đầu đội một cái nón, nếu như ở quê hương, thì đây chính là một người nông dân.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía người đội nón lá. Giang Cung Tuấn cũng nhìn thấy.

Người này là một ông lão, tuổi tác nhìn qua ước chừng khoảng sáu, bảy mươi tuổi, để râu, ông ta. nhìn trông rất bình thường, trên người không thấy có bất kì khí tức đặc biệt nào cả, cũng không có chút nào trông giống cường giả tuyệt thế cả.

Lão giả đi đến, bỏ nón trên đầu xuống, hai tay ôm quyền chắp phía trước, nói: “Võ Đang, Trùng Linh, lĩnh giá cao chiếu của Giang thiếu hiệp”
Bình Luận (0)
Comment