Cường Đại Chiến Y

Chương 88

Hà Nhược Loan cũng tùy ý nói như vậy thôi, không ôm hy vọng gì cả.

Cho dù hồi nhỏ Hoäc tướng quân có quen biết Giang Cung Tuấn, nhưng bây giờ anh ta đã là Tướng quân rồi, đứng ở nơi cao.

Nhưng Hoäc Đổng cũng chỉ là một thuộc hạ của Tiêu Dao Vương mà thôi.

Cho dù Hoắc Đổng có đáp ứng Giang Cung Tuấn, cũng không thể nào nói Tiêu Dao Vương chụp ảnh chung với cô ấy được.

Nghe thấy Giang Cung Tuấn nói vậy, mắt cô ấy sáng lên: “Thật sao?”

Giang Cung Tuấn cười nói: “tất nhiên rồi, anh cũng đã từng là quân nhân, nể mặt em thích các anh lính như vậy, anh sẽ nghĩ cách giúp em”

“Anh rể, quá tốt rồi, cảm ơn anh”

Hà Nhược Loan trở lên kích động.

Tiêu Dao Vương ấy là một trong năm Đại tướng đấy.

Cho dù không phải là người mình ngưỡng mộ nhất, nhưng có thể chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương, cả đời này coi như là đủ rồi.

Giang Cung Tuấn liếc qua gương chiếu hậu Chiếc xe.Jeep vẫn còn đi theo phía sau.

Anh biết Tiêu Dao Vương vẫn còn cử người đi theo anh.

Sau khi Hà Nhược Loan kích động thì bình tĩnh lại, vẻ mặt bực bội: “Anh rể, anh đừng nói để em vui, cho dù hồi nhỏ anh có quen biết Hoắc tướng quân, người thường bận rộn như anh ấy có lẽ có thể giúp anh, nhưng sao anh ấy có thể để cấp trên của anh ấy đến chụp ảnh với em chứ?”

Giang Cung Tuấn cười: “Đi thử xem”

Anh trực tiếp quay đầu xe, đi về phía khu quân sự.

Rất nhanh đã đến công khu quân sự Tử Đẳng “Anh rể, anh trực tiếp đến quân khu sao?”

Hà Nhược Loan nghỉ ngờ, hỏi: “Đến Hoắc tướng quân cũng không thông báo, cứ đến như vậy, có thể gặp được Tiêu Dao Vương không?”

*Thử vận may xem” Giang Cung Tuấn cười thần bí.

Anh đậu xe ở một bên.

Anh biết bây giờ nhất định Tiêu Dao Vương đã biết anh đến rồi.

Bởi vì Tiêu Dao Vương vẫn luôn cử người đi theo anh.

Quả nhiên, mấy phút sau một người đàn ông trung niên mặc quân phục, trên vai gắn ngôi sao năm cánh bước ra.

Mặt tròn, lông mày rậm mắt to, trên người có phong thái uy nghiêm và độc đáo.

Nhìn thấy Tiêu Dao Vương đi đến, Hà Nhược Loan kích động đến nỗi ngừng thở.

Giang Cung Tuấn mở cửa xe gọi Hà Nhược Loan xuống xe.

Tiêu Dao Vương đi đến, nhìn Giang Cung Tuấn, hơi cau mày.

Hà Nhược Loan cũng xuống xe, cô ấy đứng trước Tiêu Dao Vương, dáng vẻ căng thẳng.

Đúng, là Tiêu Dao Vương.

Còn bá khí hơn cả trên tivi.

Cô ấy nín thở.

Giang Cung Tuấn nhàn nhạt nói: “Đây là em họ của tôi, em ấy là fan hâm mộ lâu năm của quân đội, rất ngưỡng mộ ông, muốn chụp anh chung với ông. Ông xem thế nào?”

Tiêu Dao Vương cau mày.

Hắc Long này làm cái gì vậy?

Rồi lại nhìn Hà Nhược Loan.

Ông ta vừa nhìn qua, nhịp tim của Hà Nhược Loan như ngừng đập, lúc này trong đầu cô ấy trống rỗng, không làm chủ được tỉnh thần.

Khoảng khắc cô ấy nhìn thấy Tiêu Dao.

Vương, cô ấy ngẩn ra, thậm chí Giang Cung Tuấn nói cái gì, cô ấy cũng không hề nghe thấy.

Giang Cung Tuấn đẩy Hà Nhược Loan đang ngẩn ra: “Còn ngẩn ra đấy làm gì, còn không mau chụp ảnh đi”

“Hả?”

Hà Nhược Loan phản ứng lại, cẩn thận nhìn Tiêu Dao Vương: “Cháu, cháu… thật sự có thể sao?”

Tiêu Dao Vương hoàn nhã nhìn Hà Nhược Loan, nói: “Có thể, sao không thể chứ”

Nghe thấy vậy, Hà Nhược Loan kích động đến sắp khóc, nhanh chóng lấy điện thoại ra, đưa cho Giang Cung Tuấn: “Anh, anh rể, anh… anh giúp em với.”

Cô ấy quá kích động, quá phấn khích, đến điện thoại cũng suýt nữa bị rơi.

Giang Cung Tuấn nhận lấy, mở máy ảnh.

Hà Nhược Loan đi về phía Tiêu Dao Vương, đứng bên cạnh Tiêu Dao Vương.

Giang Cung Tuấn cầm điện thoại, phân phó nói: “Lại gần một chút”

Hà Nhược Loan cũng nghĩ như vậy, nhưng cô ấy không dám Mà Tiêu Dao Vương lại chủ động lại gần Hà Nhược Loan một chút.

Chỉ cần có thể khiến Hắc Long hài lòng, có thể khiến cậu ta ít gây ra chuyện, Tiêu Dao Vương có thể thanh thản, chụp bức ảnh, có là gì đâu chứ?

“Đại tướng Tiêu Dao Vương, ông đừng có nghiêm mặt, cười một cái, còn có, ông ôm vai Hà Nhược Loan đi, lộ ra biểu cảm yêu thương”

Nghe vậy, Tiêu Dao Vương muốn tức giận, nhưng vẫn kìm chế, làm theo phân phó của Giang Cung Tuấn.

Hà Nhược Loan chỉ cảm giác một đôi tay mạnh mế đặt trên vai mình.

Khoảng khắc này, nhịp tim của cô ấy dường như dừng lại, cũng không thể thở nổi.

“Được rồi”

Còn chưa đợi Hà Nhược Loan phản ứng lại, Giang Cung Tuấn đã gọi một tiếng Tiêu Dao Vương bỏ tay khỏi vai Hà Nhược Loan, đi qua, nói với Giang Cung Tuấn: “Đây là quân khu, sau này ít đến đây thôi. Không đúng, đừng có đến nữa”

Ý của ông ta chính là muốn Giang Cung Tuấn ít đến tìm ông ta, ít gây phiền phức cho ông ta thôi.

Nói xong, ông ta đi luôn, lên một xe quân đội, rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của Hà Nhược Loan.

Một lúc lâu sau, Hà Nhược Loan mới phản ứng lại, không ngừng hít thở, vội vàng lao đến bên cạnh Giang Cung Tuấn, cướp lấy điện thoại trong tay anh: “Em nhìn xem, em nhìn xem”

Cô ấy mở album ảnh, Trong bức ảnh, tay Tiêu Dao Vương đặt trên vai cô ấy, vẻ mặt nhân hậu, giống như một người ba già vậy.

“A”

Hà Nhược Loan khóc rồi Cô ấy bật khóc.

Bao nhiêu năm nay, coi như cũng hoàn thành tâm nguyện rồi.

Tiêu Dao Vương, Đại tướng Tây Cương, một trong năm Đại tướng.

Hôm nay, cô ấy cuối cùng cũng được như ý nguyện, chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương.

Cô ấy quỳ trên đất, bật khóc.

Đấy là vui quá nên khóc.

Giang Cung Tuấn nhíu mày, chỉ là chụp chung một bức thôi, có cần phải như vậy không?

“Được rồi, đây là quân khu, chúng ta mau đi thôi, đợi lát nữa sẽ bị người ta dùng súng chỉ vào đầu đấy”

Nghe thấy vậy, Hà Nhược Loan phản ứng lại, lau nước mắt ở khóe mắt, nhanh chóng lên xe.

Giang Cung Tuấn lái xe rời đi Trên đường Hà Nhược Loan nhìn bức ảnh chụp chung của mình và Tiêu Dao.

Vương, nhìn tay Tiêu Dao Vương đặt trên vai mình, nhìn vẻ mặt hiền từ của Tiêu Dao Vương, miệng cô ấy lại nhệch đi, suýt chút nữa lại muốn khóc.

Một lúc sau, cô ấy nghiêng người nhìn Giang Cung Tuấn: “Anh rể, cảm ơn anh, bây giờ em tin rồi, anh chính là Hắc Long”

Chỉ còn cùng cấp bậc với Tiêu Dao Vương, mới có thể khiến Tiêu Dao Vương chụp ảnh chung với cô thôi.

“Chậc, còn Hắc Long, em thật biết tưởng tượng mà” Giang Cung Tuấn cong miệng.

Hà Nhược Loan hỏi: “Còn không phải do anh nói sao? Còn nữa anh không phải là Hắc Long, tại sao vừa đến quân khu, Tiêu Dao Vương đã xuất hiện, còn chụp ảnh với em nữa?”

Giang Cung Tuấn nói: “Anh đã nói rồi, đến xem vận may thế nào. Tiêu Dao Vương chụp ảnh chung với em, thì anh là Hắc Long sao? Đây rõ ràng là Tiêu Dao Vương tự đến, liên quan gì đến anh chứ?”

“Cũng đúng.”

Hà Nhược Loan gật đầu cẩn thận suy nghĩ.

Suy nghĩ kỹ càng, quả thật đúng là như vậy.

Giang Cung Tuấn cũng không thể là Hắc Long được, nếu như anh là Hắc Long, sao có thể ở rể nhà họ Đường, để nhà họ Đường mắng chửi chứ?

ó lẽ thật sự như Giang Cung Tuấn nói, Tiêu Dao Vương thân dân, chỉ cần là fan hâm mộ quân đội muốn chụp anh, ông ta chắc là đều sẽ đồng ý.

“Này, chuyện hôm nay, đừng nói với chị họ em, cũng đừng có nói linh tinh đấy” Giang Cung Tuấn nhắc nhở.

“Ừ” Hà Nhược Loan gật đầu.

Ai, không đúng Cô ấy lại nghĩ đến một chuyện.

Đó chính là lúc trước trong đại lễ kế nhiệm của Tiêu Dao Vương, Giang Cung Tuấn tự do lái xe đi lại trong quân khu.

Mặc dù bên ngoài đồn đoán, đây là xe do Giang Cung Tuấn mượn.

Nhưng cộng thêm việc hôm nay gặp được Hoäc Đổng, Giang Cung Tuấn dẫn cô ấy đến quân khu chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương.

Chuyện này hình như…

Hà Nhược Loan liếc Giang Cung Tuấn.

“Anh rể, em cảm thấy thân phận của anh không bình thường, em tuyệt đối sẽ không nói với chị họ đâu, cũng sẽ không nói linh tỉnh ra ngoài đâu”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Anh có thể có thân phận gì chứ? Anh là một binh lĩnh xuất ngũ mà thôi.”

“Không đúng.”

Hà Nhược Loan suy nghĩ.

Mặc dù cô ấy không ở Tử Đăng, nhưng chuyện của Tử Đằng cô ấy đều có nghe ngóng.

Đặc biệt là chuyện xảy ra với Đường Sở Vi.

Ngay cả hôm qua, chuyện một đống nhân vật lớn quỳ trên đất nhận lỗi với Đường Sở Vi, cô ấy cũng đều nghe nói.

Bên ngoài đồn, chuyện này có liên quan đến người đàn ông đeo mặt nạ quỷ bị Tiêu Dao Vương băn chết lần trước.

Mà người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này lại chính là người đã cứu Đường Sở Vi mười năm trước.

Khi người này còn sống đã tìm một vài số nhân vật lớn, để bọn họ giúp đỡ khi Đường Sở Vĩ gặp khó khăn.

Hà Nhược Loan cảm thấy tuyệt đối không đơn giản như vậy.

“Lẽ nào, là bởi vì anh rể sao?” Cô ấy tự lẩm bẩm trong lòng.

Càng nghĩ càng cảm thấy như vậy.

Nghĩ đến đây, mắt cô ấy long lanh: “Anh rể, anh yên tâm, em nhất định sẽ không nói linh tỉnh về thân phận của anh đâu”

Hà Nhược Loan cười nói: “Anh ở Nam Cương, nhất định cũng là một Tướng quân nào đó. Anh rể, sau này có cơ hội, anh nhất định phải giới thiệu Đại tướng Hắc Long cho em biết đấy”
Bình Luận (0)
Comment