Cường Đại Chiến Y

Chương 880

Vào thời khắc then chốt, Đường Sở Vi cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Cô cầm thanh Chân Tà Kiếm trong tay.

Ngay khi cô vừa xuất hiện đã gây ra một sự chấn động lớn.

Việc Đường Sở Vi bị tẩu hỏa nhập ma sau đó mất đi trí nhớ và mất cả công lực cũng không phải là bí mật. Vì để tìm được Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn đã trực tiếp lấy Kim Đan Cửu Chuyển ra làm phần thưởng cho người tìm được.

Thời gian trôi đi đã qua một năm và bây giờ cô đã xuất hiện ở thành phố Tử Đằng.

Mất đi trí nhớ, mất đi công lực.

Bây giờ cô lại xuất hiện ở đây.

Từ trên trời rơi xuống.

Hơi thở trên người cô khiến mọi người kinh ngạc.

Vẻ đẹp của cô đã làm tất cả mọi người ngạc nhiên.

Thiên nhìn thấy sự xuất hiện của Đường Sở Vi, không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm trong lòng: “Tại thời điểm này mà cô còn đến để tham dự để góp vui gì hay sao?”

Thiên nhìn Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi lại nhìn Thiên.

Đường Sở Vì không thèm để ý đến Lôi Vương, ánh mắt của cô dừng lại trên người Thiên cùng với vẻ mặt đầy u ám.

Ồn ào huyên náo!

Cầm Chân Tà Kiếm trong tay chỉ thẳng vào Thiên.

Bộ dạng Thiên có hơi sửng sốt, sau đó nở nụ rồi cười: ” Cô Sở Vi, sao cô lại làm như vậy?”

Đường Sở Vi lạnh lùng hỏi: “Giang Cung Tuấn cùng ông đi ra biển tại sao lại chỉ có một mình ông trở về? Còn Giang Cung Tuấn thì sao, anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Trên mặt Thiên lộ ra một vẻ đầy thương tiếc.

“Tôi đã nói đi nói lại rất nhiều lần rồi rằng các cường giả trên hòn đảo đó, bọn họ đã tồn tại hơn một nghìn ba trăm năm trước nên thực lực của bọn họ rất mạnh. Ngay cả người đã đạt đến cảnh giới thứ chín như Giang Cung Tuấn cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ. Tôi đi tìm tung tích của con rồng, Giang Cung Tuấn không biết làm thế nào mà lại khiêu khích bọ họ”

Thiên ngập ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Tôi nghe thấy những tiếng đánh nhau, vừa vội vàng chạy đến thì thấy Giang Cung Tuấn đang chiến đấu kịch liệt với những quái nhân. Giang Cung Tuấn hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ và rồi cứ như thế bị đánh đến mức không thể chống lại được.”

“Tôi cũng muốn đến cứu cậu ta nhưng mà tôi có lòng giúp đỡ nhưng không có năng lực đó”

“Cũng may là tôi chạy nhanh, nếu không thì ngay cả tôi cũng sẽ phải bỏ mạng trên hòn đảo đó rồi.”

“Hôm nay tập hợp các anh hùng trong thiên hạ ở đây là có hai mục đích chính. Chuyện thứ nhất là tiến đến hòn đảo Đồ Long để giết rồng, chuyện thứ hai chính là để báo thù cho Giang Cung Tuấn”

Đường Sở Vị lắng nghe theo những lời mà Thiên nói.

Cô có một chút gì đó không tin vào những điều mình vừa nghe.

“Miệng nói vậy mà không có bằng chứng gì cả”

“Tôi biết là cô không tin những gì tôi nói”

Thiên đã sớm biết một điều rằng không ai chịu tin những gì mà ông nói cả.

May mà sau khi rời đi, ông ta đã kịp thời lấy điện thoại di động ra và quay video lại cảnh mà Giang Cung Tuấn đánh nhau với những kẻ quái nhân.

Ông ta lấy điện thoại ra, mở đoạn video đó đưa cho Đường Sở Vi xem và nói: “Đây cô tự mình xem đi”

Đường Sở Vi cầm lấy điện thoại xem xét.

Trong video có cảnh Giang Cung Tuấn bị đánh rơi xuống biển. Sau khi đánh Giang Cung Tuấn rơi xuống biển, quái nhân lông lá kia cũng chịu rời đi, nhưng Giang Cung Tuấn cũng đã rất lâu rồi không thấy nổi lên.

Xem đến đây sắc mặt của Đường Sở Vi trở nên nghiêm trọng.

Từ tình huống này có thể đánh giá Giang Cung Tuấn quả thật vẫn còn chút hy vọng sống sót.

“Cô thấy không tồi đâu có nói dối cô đâu?”

Thiên mở miệng nói ra: “Sở Vị à, tôi thật sự không làm được gì. Người này quá lợi hại, ngay cả Giang Cung Tuấn cũng không phải là đối thủ của ông ta. Nếu tôi xông ra cứu Giang Cung Tuấn chắc chắn cũng sẽ bị đánh đến chết. Cho nên tôi không còn cách nào khác đành phải bỏ chạy. Hy vọng cô đừng trách tôi. Trong những tình huống như vậy mọi người ai cũng sẽ nghĩ đến việc tự bảo vệ mình trước tiên.”

Sắc mặt của Đường Sở Vị không chút thay đổi.

Thế nhưng hơi thở trên người cô lại có chút đáng sợ.

Tại thời điểm này, máu trong người cô dường như muốn sôi trào lên.

Trông chẳng khác nào nước đang đun và chuẩn bị sôi trào.

Công lực của cô cũng đang dần nâng cao cùng với máu tươi như đang sôi sục lên.

Cảnh giới ban đầu của cô là ở bậc thang trời thứ bảy, thế nhưng bây giờ công lực của cô cũng đang được nâng cao cùng với sự sôi sục ngày càng cao của máu tươi.

Trong tim sự căm phẫn đang tăng lên.

Trong tim cơn thịnh nộ đang dâng lên.

Trong tim nỗi buồn đang trỗi dậy.

Tất cả các loại cảm xúc tiêu cực đều xuất hiện.

Máu càng lúc càng sôi sục nhiều hơn.

Năng lượng chuyển hóa từ máu tươi càng ngày càng mạnh. Chỉ trong tích tắc, công lực của cô đã được nâng lên mức cực hạn.

Một lớp từ trường cực kỳ mạnh mẽ được hình thành trên bề mặt cơ thể cô.

Dưới tác động của từ trường mạnh mẽ này, ngọn núi Lục Hoàng cao hàng kilomet này có dấu hiệu giải thể.

“Rắc rắc!”

Núi Lục Hoàng bây giờ đã không còn chịu được áp lực do cơ thể Đường Sở Vi gây ra mà nó đã trực tiếp sụp đổ thành những tảng đá to lớn.

Rầm! Rầm!

Ngay sau đó cả ngọn núi đã sụp đổ xuống Những luồng bụi đất cuồn lại bay ngập trời May mắn thay là các võ giả ở đây đã sớm rời khỏi phạm vi núi Lục Hoàng, nếu không họ đã bị sớm bị khí tức trên người Đường Sở Vi làm cho chấn thương từ lâu rồi.

“Khí tức này?”

Sau khi Thiên cảm nhận được khí tức trên người Đường Sở Vị cũng không ngừng lùi về phía sau, trong tâm bơm xuống ra khí lạnh.

Quá mạnh mẽ.

Khí tức này tương tự với Giang Cung Tuấn ở thời kỳ đỉnh phong, thậm chí còn mạnh hơn khí tức trên cơ thể của Giang Cung Tuấn.

Vẻ mặt Lôi Vương lộ rõ sắc mặt nghiêm trọng.

Ông ta biết rất rõ về Đường Sở Vi, thậm chí ông ta còn đặc biệt hỏi thăm về cố.

Trước đây ông ta biết Đường Sở Vi là một cao thủ, nhưng vì một lý do nào đó mà mất đi công lực nhưng ông ta không ngờ rằng bây giờ Đường Sở Vi lại mạnh như vậy.

Thiên kịp thời lui về phía sau và cũng kịp thời: “Không liên quan gì đến tôi đâu nha Đường Sở Vi. Tôi và Giang Cung Tuấn là anh em cơ mà, Giang Cung Tuấn gặp nạn trong lòng tôi cũng không có dễ chịu gì đâu. Không phải bây giờ tôi đang tổ chức thi đấu để tìm ra cường giả thiên hạ để đi báo thù cho Giang Cung Tuấn hay sao? Cô có nhìn thấy ông người da đen đang đứng trước mặt cô không? Ông ta chính là người muốn làm Minh chủ của Võ Minh Thiên Hạ đó.”

Tiếng nói của Thiên truyền đến.

Đường Sở Vi vẫn còn chưa mất đi lý trí.

Giờ phút này, cô buộc lòng kìm nén sự phẫn nộ đang cháy trong lòng mình xuống.

Thúc giục Thượng Thanh Quyết.

Cơn giận trong lòng cô ấy cũng đã dần dần tan biến.

Khi cơn tức giận tan biến, khí tức của cô trở nên yếu ớt đi một phần.

Cô nhìn Lôi Vương.

Cầm Chân Tà Kiếm trong tay chỉ ngang về hướng ông ta với vẻ mặt đầy lạnh lùng nói: “Nơi đây là Đoan Hùng, chuyện của Đoan Hùng, cường giả Đoan Hùng nói như thế nào sẽ là như thế đó, từ khi nào mà đến lượt dị năng giả nước ngoài các người lên tiếng?”

Lôi Vương nhìn Đường Sở Vị bình tĩnh lại sau cú sốc, khóe miệng nhếch lên, cười một cách hời hợt.

Võ giả bậc thang trời thứ chín thì có là gì chứ?

Ông ta vẫn có thể giết chết.

Bên cạnh đó, Đường Sở Vi vẫn chưa bước đến bậc thang trời thứ chín.

Đứng trên đống đổ nát của ngọn núi Lục Hoàng Sơn, ông ta nhìn trên người Đường Sở Vi có khí thức như cầu vồng, một tay chắp sau lưng, một tay làm tự thể mời, thản nhiên nói: “Cô Đường Sở Vi mong cô đừng nói là tôi bắt nạt cô. Mời cô xuất chiêu đi.”

Lôi Vương rất tự tin.

Ông ta kiểm soát lôi điện.

Ông ta là dị năng giả hệ lôi điện.

Lôi điện là một trong những sức mạnh phi thường.

Lối điện còn là sức mạnh của tự nhiên.

Điều này không thể so sánh với con người.

Dù nhân loại võ giả có mạnh mẽ đến đâu thì đứng trước các thế lực của thiên nhiên, ông ta cũng chỉ là một con kiến.

Đường Sở Vi nhìn về phía Lôi Vương, trong thời khắc này thanh Chân Tà Kiếm trong tay cô biến sắc rực rỡ, bộc phát ra những tinh mang màu đen, thân thể lóe sáng lên, xuất hiện ở độ cao hơn năm mươi mét trên bầu trời, Chân Tà Kiếm trong tay cô mạnh bạo chém một nhát.

Cùng với vết chém của Chân Tà Kiếm.

Một đường kiểm huyền ảo màu đen dài hơn một trăm mét hiện ra.

Mang theo sức mạnh vô song không gì sánh bằng tưởng chừng như có thể huỷ hoại được cả trời đất, giáng một đòn từ trên xuống dưới tiếp cận Lôi Vương.

Trong lòng Lôi Vương đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy đường kiếm này.

Thân thể nhanh như chớp của ông ta nhanh chóng tránh ra.

Rầm rầm rầm.

Kiếm quang màu đen rơi xuống ngọn núi đổ nát làm cho ngọn núi này ngay lập tức bay lên rất nhiều đá vụn, bụi bay mù mịt.

Trên ngọn núi đã bị sụp đổ đó giờ lại xuất hiện thêm một cái vực sâu không đáy.

Ở phía xa, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều không khỏi run sợ.

“Quá mạnh”

“Thực lực của Đường Sở Vì đúng là quá mạnh”

“Thật quá kinh người rồi, cô ấy nắm rõ kiếm thuật trong lòng bàn tay. Trên khắp thiên hạ này có ai có thể có khả năng để miễn cưỡng tiếp nhận một kiếm của cô ấy?”

Kiếm pháp của Đường Sở Vị thật ở khiến mọi người kinh ngạc.

Ngay cả một cường giả như Trùng Linh cũng phải kinh ngạc và không khỏi thốt lên: “Thật là một đường kiểm khủng khiếp”

Mà Vương Lôi xuất hiện cách đó hàng nghìn mét.

Thân hình lơ lửng trên không trung hàng mấy chục mét, lúc này mới mở hai tay ra, trong lòng bàn tay ông ta có lôi điện màu trắng bạc đang nhấp nháy. Những lỗi điện này liên tục xuất hiện. Chỉ trong chốc lát, xung quanh cơ thể của ông ta có hàng chục tia chớp xuất hiện.

Những lôi điện này không ngừng chuyển động và liên tục xuyên qua cơ thể của ông ta.

Lôi Vương vào lúc này mới đúng là dáng vẻ nên có của Pháp Vương Lôi Điện.

Nhưng Đường Sở Vi lại không hề sợ hãi.

Tiến lên thêm vài bước ngay trên không trung rồi cùng với thanh Chân Tà Kiếm trên tay trực tiếp lao về phía Lôi Vương chém xuống một đường thêm lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment