Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 122

Cửa nhà mở toang, một cậu bé khoảng mười ba tuổi đang cẩn thận rửa sạch lá rau, bên cạnh là một cô bé khoảng chừng mười tuổi, ăn mặc quần áo cũ nát, còn vá chằng vá chịt, mặt mũi lấm lem.

“Anh ơi, cha đâu rồi? Đã mấy ngày rồi cha không về thăm Hy Hy. Hy Hy nhớ cha.” Cô bé nhìn anh trai mình đang bận rộn rửa rau, vẻ mặt mong đợi hỏi.

“Hy Hy, lúc cha đi đã nói là phải rất lâu nữa mới có thể trở về. Cha cũng nói rồi, trong thời gian cha không ở nhà thì anh sẽ chăm sóc Hy Hy. Chờ khi cha về thì nhất định sẽ mua cho Hy Hy rất nhiều đồ chơi.” Cậu bé nghe em gái hỏi thì hai mắt đỏ bừng, hốc mắt rưng rưng. Nhưng cậu bé vẫn cố gắng nhịn không khóc, khẽ hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nói với em gái mình như vậy.

Cậu bé đã mười ba tuổi rồi. Trong thời gian Dương Minh Cường không ở nhà, cậu bé vẫn luôn chăm sóc cô em gái nhỏ của mình, thế nên cũng không bỡ ngỡ gì cả. Cậu bé cũng biết cha mình bị tai nạn xe cộ, không bao giờ có thể trở lại được nữa.

Nhưng cậu bé lại không thể nói cho em gái mình biết. Bây giờ trong nhà chỉ còn lại hai anh em, cậu bé là người đàn ông duy nhất trong gia đình, nhất định phải có trách nhiệm với gia đình này!

Đây cũng là câu nói mà thường ngày cha hay nói với cậu bé.

“Vâng, chắc chắn cha sẽ mua rất nhiều đồ chơi về cho Hy Hy. Hy Hy thích chơi máy bay nhất!” Cô bé hoan hô, sau đó vui vẻ nhảy nhót xung quanh.

Cô bé còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ hy vọng cha có thể nhanh chóng trở về, sau đó sẽ mua cho cô bé món đồ chơi máy bay mà cô bé yêu thích nhất.


Cô bé thích món đồ chơi đó lâu lắm rồi, nhưng cha luôn nói là chờ khi nào có tiền sẽ mua cho cô bé.

Cô bé không biết cha mình không về được nữa. Có khi chờ đến khi cô bé lớn lên, đến cha mình có dáng vẻ như thế nào cũng khó có thể nhớ được.

Dương Thiên yên lặng đứng ngoài cửa, nghe hai anh em trong nhà nói chuyện, cả người trầm mặc.

Mặc dù cha của bọn trẻ không phải do hắn hãm hại, nhưng lại gián tiếp vì hắn mà chết. Thế nên Dương Thiên cũng không thể nào trốn tránh được trách nhiệm trong chuyện này.

Hắn bảo Trương Đại Hổ đẩy xe lăn của mình vào bên trong.

Cậu bé Dương Lâm nhìn thấy mấy người Dương Thiên đột nhiên tiến vào nhà mình thì lập tức dừng động tác trong tay lại, kéo em gái mình ra phía sau, cẩn thận hỏi: “Các người là ai?”

Mặc dù nhóm người Trương Đại Hổ đã thu liễm sát khí trên người, nhưng cậu bé nhạy cảm vẫn có thể cảm nhận được điều gì không thích hợp. Mặc dù trong lòng cậu bé vô cùng sợ hãi nhưng vẫn nhớ kéo em gái ra sau lưng mình để bảo vệ.

“Không cần sợ hãi!” Dương Thiên nhẹ nhàng nói: “Anh tới đây là để xin lỗi các em.”

Dương Thiên nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu bé Dương Lâm thì tiếp tục nói: “Cha của các em vì anh mà chết.”

Dương Thiên trực tiếp giải thích mục đích đến đây của mình, hắn sẽ không phủ nhận sai lầm của mình.

Cậu bé nghe thấy như vậy thì hai mắt đỏ lên, ánh mắt nhìn Dương Thiên tràn đầy thù hận. Cậu bé chạy tới, khóc ầm lên: “Anh là đồ đáng chết, dám hại chết cha tôi!”

Cậu bé bổ nhào về phía Dương Thiên, vung nắm tay nhỏ bé đấm lên người hắn.

Dương Thiên yên lặng thừa nhận, ngăn cản động tác của nhóm người Trương Đại Hổ. Trong lòng hắn cũng vô cùng áy náy.


Cô gái nhỏ lúc này cũng đỏ bừng hai mắt, đi tới bên cạnh anh trai Dương Lâm, lôi góc áo cậu bé khóc nức nở: “Anh ơi, có phải cha đã chết rồi không? Có phải cha sẽ không bao giờ trở về nữa không?”

Mặc dù cô bé còn nhỏ tuổi, gần như không hiểu chuyện gì, nhưng cô bé lại nghe được Dương Thiên nói cha của hai người đã chết. Cô bé hiểu chết có nghĩa là gì.

Hai anh em ôm nhau khóc nức nở, khóc đến mức hôn mê bất tỉnh.

Dương Thiên thở dài, bất lực nói: “Đại Hổ, đưa hai đứa trẻ về bang Chiến! Từ nay về sau, chúng sẽ là những đứa trẻ của bang Chiến chúng ta!”

“Vâng, cậu chủ!” Trương Đại Hổ cung kính nói.

...

Mọi người trở lại căn cứ bang Chiến, lúc này bang Chiến đã thay đổi rất nhiều, đổi một căn cứ lớn hơn, hầu hết các anh em của bang Chiến đều ở bên trong.

Dương Thiên cảm thấy trước khi mình khôi phục thì chắc là phải ở bang Chiến một thời gian.

Bây giờ không thể nào đi học được rồi, Dương Thiên cười khổ.


Thành thật mà nói, mặc dù hắn học đại học An, nhưng thời gian đi học thực sự chỉ chưa đầy hai tháng. Nếu như cha mẹ hắn biết chuyện này thì không biết sẽ có biểu cảm như thế nào.

Nhưng Dương Thiên vẫn nhờ người đến trường học làm thủ tục bảo lưu cho hắn. Hắn còn bỏ vài triệu quyên góp xây dựng thư viện cho đại học An, thế nên thủ tục bảo lưu rất nhanh chóng được chấp thuận.

Thực ra ở đại học An cũng có không ít trường hợp bảo lưu kết quả học tập để ra ngoài gây dựng sự nghiệp, thế nên Dương Thiên bảo lưu cũng không khiến người khác chú ý.

Hắn cũng chỉ gọi điện thông báo cho mấy người trong ký túc xá một chút.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Dương Thiên bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề của mình.

Bây giờ kinh mạch trong thân thể hắn không có cách nào nối lại, không tu luyện được, tứ chi cũng tàn phế, muốn quật khởi thì phải chữa trị những vết thương trong cơ thể trước.

Nhưng bây giờ hắn không có tài nguyên nào cả.

Nếu như có sư phụ Huyền Hư đại nhân ở đây thì tốt rồi, Dương Thiên thường nghĩ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment