Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 231

Vương Nhã Lộ rút điện thoại ra, trực tiếp chuyển cho Dương Thiên 10.000, tuy sắc mặt cô trắng nhợt nhưng lại lộ ra nụ cười vui vẻ nói: “Anh Tiểu Thiên, em đã trả anh 10.000 rồi, còn thiếu 1.990.000 nữa, anh cho em thời gian, em nhất định trả hết cho anh, anh cũng đừng có thu lãi của em đấy.”

Đây là số tiền mà một tháng cô làm ba công việc tiết kiệm được, một sinh viên đang còn đi học một tháng kiếm được hơn 10.000 phải vất vả như thế nào chứ.

Dương Thiên bất đắc dĩ nhìn Vương Nhã Lộ thở dài: “Giờ anh mới phát hiện, thì ra tính khí của em ngang bướng như vậy.”

Có điều hắn cũng không cố gắng khuyên nhủ Vương Nhã Lộ nữa, hắn bỗng nghĩ ra cách khác, Vương Nhã Lộ chỉ muốn nhanh chóng trả hết nợ cho hắn, thế nên hắn sẽ giúp Vương Nhã Lộ có thêm nhiều cơ hội kiếm tiền.

“Cho dù phải trả anh tiền, em cũng không cần làm phục vụ, anh sắp xếp cho em một công việc!”, Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ cười nói.

“Không cần đâu anh Tiểu Thiên, em chỉ không muốn nợ anh ân tình, như thế này thực ra vẫn ổn ạ.”, Vương Nhã Lộ từ chối.

Dương Thiên gật gật đầu: “Sắc mặt em hiện tại trắng bợt nhợt nhạt, tinh thần cũng không được tốt, mấy ngày tới em đừng đi làm nữa, phải chú ý bồi dưỡng thân thể, lỡ như em mệt không đi làm nổi thì sao trả tiền anh được?”

Dương Thiên cười trêu ghẹo, xua tan đi bầu không khí phiền muộn.


“Hứ! Đợi em mệt chết rồi, em sẽ đến nhà anh Tiểu Thiên, bắt anh nuôi em!”, Vương Nhã Lộ hừ nhẹ một tiếng nói.

Dương Thiên cười cười: “Đi thôi, khách sạn Bố Nặc là sản nghiệp của anh, để anh đây đưa em đi ăn một bữa thật ngon.”

Vương Nhã Lộ gật đầu không từ chối, dù sao cũng chỉ là bữa cơm bình thường thôi, lần sau cô nhất định sẽ mời Dương Thiên một bữa.

Dùng bữa xong, Dương Thiên đưa Vương Nhã Lộ về trường học.

Dương Thiên gọi điện cho Thiên 9 nói thẳng: “Tôi hy vọng sau này Vương Nhã Lộ sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất dành cho nhân viên ở khách sạn Bố Nặc, chuyện thăng chức gì đó toàn bộ dựa trên năng lực của cô ấy, không cần phải đối xử đặc biệt, còn nữa, tôi không muốn Vương Nhã Lộ ở khách sạn Bố Nặc phải chịu bất kỳ ủy khuất nào! Hiểu chưa?”

“Vâng, cậu chủ!”, Thiên 9 vội vàng đáp, trong lòng anh ta đã đem việc này trở thành đại sự rồi.

Giải quyết xong chuyện của Vương Nhã Lộ, Dương Thiên đi mua sắm một đống đồ đạc. Lều bạt, chăn bông,… cái gì hắn cũng mua hết, rất nhiều hỏa sơn lân cận đều không có chỗ ở, vậy nên hắn đem những thứ này, cố gắng chuẩn bị đầy đủ một chút là có thể nghỉ ngơi ở bất kỳ đâu.

Tất cả đồ đạc đều đã chuẩn bị xong, cuối cùng Dương Thiên cũng có thể đi đến huyết cảnh tu luyện.

Đợi đến lúc bắt đầu luyện huyết cảnh, khi ấy hắn chỉ cần dựa vào thực lực, không cần dựa vào bất cứ thứ gì bên ngoài cũng có thể tương đương với cường giả cấp A!

Khu vực Đông Bắc của Hoa Hạ, là nơi có nhiều núi lửa nhất ở trong lãnh thổ Hoa Hạ. Mục tiêu chủ yếu của Dương Thiên cũng là ở nơi này.

Trên đường, hắn đã đi qua một vài khu vực núi lửa, nhưng mà không có Địa Tâm Thối Nhũ, Hỏa Sơn Linh Dịch cũng chỉ có mấy chục giọt, bị Dương Thiên thu lại.

Dương Thiên tu luyện Luyện huyết cảnh, bất kể là dùng Địa Tâm Thối Nhũ hay là Hỏa Sơn Linh Dịch, mỗi một lần tu luyện đều cần đúng một ngàn giọt. Nhiêu đây còn xa mới đủ để chống đỡ một lần tu luyện của Dương Thiên.

"Sư phụ, những Hỏa Sơn Linh Dịch này cũng quá ít đi?” Dương Thiên nhìn chất lỏng trong tay, oán giận nói.


Những chất lỏng này có màu đỏ như lửa, giống như thủy ngân, lăn qua lăn lại ở trong tay Dương Thiên, giống như cách ly khỏi lòng bàn tay của hắn. Dương Thiên có thể cảm nhận được một tia khô nóng trong đó, thân thể của hắn mạnh mẽ, cho nên chỉ cảm giác được một chút.

Thật ra Hỏa Sơn Linh Dịch này có độ nóng rất cao, nếu để cho một người bình thường tiếp xúc với một giọt Hỏa Sơn Linh Dịch này, chắc chắn sẽ bị phỏng.

Dương Thiên lái xe đến địa điểm mục tiêu, nhìn quần thể những ngọn núi lửa uốn lượn kia, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

Trong mắt hắn, toàn bộ những ngọn núi này đều là từng giọt từng giọt Hỏa Sơn Linh Dịch.

Dương Thiên dần đi vào, may mắn những ngọn núi này đều là núi lửa chết, bằng không Dương Thiên cũng không dám tiến vào.

"Sư phụ, những ngọn núi lửa chết này sẽ không đột nhiên phun trào chứ?” Dương Thiên nhìn miệng núi lửa, trong lòng kỳ thật cũng có hơi sợ.

Nhiệt độ của dung nham núi lửa bình thường đều ở trên 1000 độ, một khi phun trào, với thân thể hiện tại của Dương Thiên, cũng không thể chống cự được bao lâu.

"Sẽ không, những núi lửa này vẫn đang ở trạng thái rất bình tĩnh, sẽ không phun trào.” Huyền Hư đạo nhân lắc đầu nói.

Dương Thiên yên tâm, sau đó thả người nhảy, trực tiếp nhảy vào trong miệng núi lửa.


Đương nhiên, Dương Thiên cũng không thể cứ như vậy trực tiếp đi xuống, mà là thông qua vách đá của núi lửa, thân thể chậm rãi rơi xuống.

Qua một thời gian ngắn, rốt cuộc Dương Thiên cũng đi xuống dưới đáy, xuống chút nữa là dung nham núi lửa đang không ngừng sôi trào.

"Tiểu Quang!" Dương Thiên gọi, sau đó từ trên người hắn có một cái bóng hiện lên, một con rắn nhỏ xuất hiện ở trước mặt hắn, vui mừng phun ra lưỡi rắn.

Hiện tại thực lực của tiểu Quang theo thời gian trôi qua cũng càng thêm mạnh mẽ, hai cái sừng nhỏ trên đầu cũng càng thêm rõ ràng, nếu chỉ nhìn phần đầu, rất giống một con Giao Long.

Tiểu Quang nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt Dương Thiên, sau đó cái mũi nhỏ ngửi ngửi, bay thẳng về phía một phương hướng.

Dương Thiên vội vàng đi theo.

Tiểu Quang trời sinh có năng lực tầm bảo, đã sớm quen thuộc với mùi của Hỏa Sơn Linh Dịch, ngựa quen đường cũ dẫn dắt Dương Thiên chạy đến một chỗ.

Ở trung tâm của một tảng đá được bao quanh bởi dung nham, một chỗ trũng chứa các vật chất kỳ lạ màu đỏ nhạt tụ lại với nhau. Đúng là Hỏa Sơn Linh Dịch.

Bình Luận (0)
Comment