Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 345

Sắc mặt Uy Đế vô cùng ảm đạm, Dương Thiên đã gi ết chết hai cường giả cấp S của Liên minh chúng thần rồi. Bây giờ hắn lại bắt hai người nữa, nếu như ông ta không chịu giao ra Thần châu bất hủ thì Dương Thiên chắc chắn sẽ gi ết chết cả hai người này.

Trong lòng ông ta không hề muốn giao ra, nhưng bây giờ ông ta nhìn về phía Liên minh chúng thần đã thấy không ít người bất mãn nhìn ông ta.

Bởi vì ông ta có cơ hội để cứu những cường giả cấp S này, nhưng ông ta lại không muốn làm như vậy. Không thể không nói, những lời vừa rồi của Dương Thiên đã khiến mọi người có định kiến về Uy Đế. Ngay cả nhóm người Lôi Thần, Johan cũng nhìn Uy Đế bằng ánh mắt lạnh lùng, tuy nhiên bọn họ cũng không nói gì cả, lặng lặng chờ xem tiếp theo Uy Đế sẽ làm như thế nào. . truyện xuyên nhanh

Mặc dù bọn họ không biểu hiện ra ngoài nhưng thực lòng mà nói thì ai cũng muốn Uy Đế giao Thần châu bất hủ ra. Giống như vừa rồi Dương Thiên đã nói, chỉ là một hạt châu giữ cho thi thể không thối rữa thôi mà, dùng cho người chết, còn với người sống bọn họ mà nói thì hoàn toàn vô dụng.

Vì một hạt châu như thế mà trả giá bằng tính mạng của những cường giả cấp S thì thực sự không đáng chút nào.

Chỉ là Uy Đế quá mức uy nghiêm, khiến bọn họ sợ hãi không dám nói ra mà thôi.

“Có giao không?” Dương Thiên lại lặp lại một lần nữa. Uy Đế vẫn không có động tĩnh gì, Dương Thiên thờ ơ gật đầu: “Tôi biết rồi, xem ra là vẫn không muốn giao ra!”

Nói xong, hai tay Dương Thiên lại chuẩn bị dùng sức, hai cường giả cấp S lập tức hốt hoảng, giống như giây tiếp theo bọn họ sẽ chết vậy.


“Dừng tay!” Ngay khi Dương Thiên chuẩn bị dùng sức thì giọng nói tức giận của Uy Đế vang lên.

“Ồ? Uy Đế, ông làm sao thế? Muốn nói gì à? Không thấy tôi đang muốn giết người sao?” Dương Thiên hờ hững nhìn ông ta.

“Hừ! Dương Thiên, cậu thả bọn họ ra, hơn nữa còn phải đảm bảo từ nay về sau không tới gây phiền toái cho Liên minh chúng thần chúng tôi nữa thì tôi sẽ giao Thần châu bất hủ cho cậu!” Uy Đế lạnh lùng nói.

“Được!” Dương Thiên gật đầu, mục đích tới đây của hắn là vì Thần châu bất hủ, hắn lập tức nói: “Tôi đồng ý với yêu cầu của ông!”

“Còn nữa! Dương Thiên, đừng có quên ba quả Huyền cảnh vương, đây là chính cậu nói đấy!” Uy Đế nói tiếp.

“Ha ha! Uy Đế, lúc trước là tôi có lòng tốt trao đổi với ông, nhưng ông không đồng ý. Bây giờ ông động thủ, đánh thua còn đòi linh quả, không cảm thấy buồn cười sao? Không có! Một viên cũng không có!” Dương Thiên cười lạnh.

Bây giờ quyền chủ động ở trên tay Dương Thiên, làm sao hắn có thể giao ra những quả Huyền cảnh vương đó cho Uy Đế chứ? Bản thân hắn dùng còn thấy thiết.

“Cậu!” Sắc mặt Uy Đế lúc xanh lúc đỏ, nhưng ông ta cũng không có cách nào khác. Một lúc sau, Uy Đế vẫn phải thỏa hiệp. Ông ta vung tay lên, một luồng ánh sáng trắng bay về phía Dương Thiên.

Dương Thiên lập tức bắt lấy luồng sáng này, sau đó mở lòng bàn tay ra. Trong tay hắn có một hạt châu màu trắng có đường kính khoảng ba centimet, tản ra ánh sáng dịu dàng. Loại ánh sáng này khiến người ta vô cùng thoải mái.

Đây chính là Thần châu bất hủ sao? Dương Thiên lộ rõ vẻ vui mừng, cẩn thận cất đi. Hắn không sợ Uy Đế đưa cho hắn đồ giả, nếu thực sự là như vậy thì hắn cũng không ngại giết thêm mấy người nữa của Liên minh chúng thần!

“Ha ha! Cám ơn Uy Đế!” Dương Thiên thu hồi hạt châu màu trắng, sau đó tung chân đá bay hai cường giả cấp S trong tay mình về phía Uy Đế.

“Uy Đế!” Hai cường giả cấp S vội vàng đứng thẳng người, trên mặt vẫn còn đầy vẻ sợ hãi.

“Hừ! Phế vật!” Uy Đế lạnh lùng nói.


Hai cường giả cấp S sơ kỳ không dám nói gì, cúi đầu nghe mắng.

“Uy Đế, vậy tôi không quấy rầy các người nữa! Các người cũng không cần phải tiễn tôi đâu!” Dương Thiên có được Thần châu bất hủ thì tâm trạng rất tốt. Hắn cười to, sau đó leo lên lưng Đại Ưng, Đại Lang cũng thu nhỏ lại, nhảy lên lưng Đại Ưng. Con chim ưng khổng lồ kêu lên một tiếng bén nhọn, bay lượn một vòng quay bầu trời của Liên minh chúng thần rồi mới rời đi!

“Sỉ nhục! Đây là sự sỉ nhục của Liên minh chúng thần!” Uy Đế nhìn bóng dáng Dương Thiên rời đi thì tức giận nói. Ông ta nhìn Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy khát khí. Con trai Uy Nhĩ của ông ta rất có khả năng đã chết trong tay Dương Thiên, mà bây giờ Dương Thiên còn không thèm để Liên minh chúng thần vào mắt!

“Một đám phế vật! Nhiều người như vậy mà cũng không ngăn cản được một mình Dương Thiên!” Uy Đế tức giận nói.

Ông ta là người cầm quyền Liên minh chúng thần, thực lực mạnh nhất, tính cách lại nóng nảy, không chút kiêng kỵ mà phát ti3t lửa giận trong lòng.

Các cường giả cấp S khác nơm nớp lo sợ, cúi đầu không dám nói tiếng nào.

...

Dương Thiên ngồi trên lưng con chim ưng khổng lồ, lấy thân thể của Vương Nhã Lộ từ trong Long phượng nguyên châu ra, nhìn cô nhắm chặt hai mắt, gương mặt tái nhợt. Dương Thiên tràn đầy thương tiếc và thống khổ.

Rõ ràng hắn có rất nhiều cơ hội, nhưng chính hắn đã bỏ lỡ hết. Chờ đến khi hắn thực sự hiểu ra được trái tim mình thì mọi chuyện đã quá trễ rồi. Người không còn nữa, có nói gì cũng vô dụng!


Một hạt châu màu trắng xuất hiện trong tay Dương Thiên. Dương Thiên nhẹ nhàng nâng Vương Nhã Lộ dậy, sau đó đặt hạt châu vào trong miệng Vương Nhã Lộ.

Một vầng sáng trắng xuất hiện, hoàn toàn bao phủ lấy Vương Nhã Lộ. Dưới vầng sáng này, thân thể Vương Nhã Lộ dần dần phục hồi lại như bình thường, ngay cả trái tim rách nát cũng trở về nguyên dạng, tro bụi trên người cũng biến mất.

Khoảng chừng ba phút sau, ánh sáng tan biến. Giờ phút này, trên người Vương Nhã Lộ không còn vết thương, sắc mặt cũng trở nên hồng hào, lông mi dài cong vút. Tay cô vẫn đang nắm chặt chiếc lắc tay màu tím kia, vẻ mặt nhìn như đang ngủ.

Vương Nhã Lộ lúc này giống hệt người bình thường, chỉ là trái tim cô không còn đập, không có hơi thở.

“Anh Tiểu Thiên, em thích anh!” Trong đầu Dương Thiên đột nhiên nhớ lại tình cảnh trong bệnh viện, nhớ tới câu nói nhỏ nhẹ của cô.

Dương Thiên ôm chặt lấy Vương Nhã Lộ, giống như đang ôm một bảo bối vô giá. Ánh mắt hắn lấp lánh ánh sáng.

“Nhã Lộ! Chờ anh! Dương Thiên này nhất định sẽ trở thành một vị cường giả mạnh mẽ nhất thế giới! Anh sẽ cứu sống em!”

Bình Luận (0)
Comment