Tôi gần như không chút do dự nói: "Cô đi bệnh viện đi."
Dược hiệu phát tán mãnh việc, trong mắt Giang Hiểu lộ vẻ khát vọng với tôi, cô ta cầm lấy cánh tay tôi, khẩn cầu: "Anh thỏa mãn tôi, tôi không để anh chịu trách nhiệm đâu."
"Có bệnh, tìm người khác đi." Tôi nhịn không được trợn mắt, tránh khỏi Giang Hiểu, muốn rời đi.
"Không được!" Giang Hiểu ôm chặt cánh tay của tôi, thân thể dán chặt, xúc cảm mềm mại này làm cho người ta suy nghĩ lung tung.
Bao nhiêu phụ nữ yêu mị tôi đều gặp qua, nhưng thanh thuần hấp dẫn như Giang Hiểu, lại làm tôi không thể nào không chế mình được.
Trước kia, tôi cũng đã gặp không ít phụ nữ thanh thuần, chỉ có điều các cô ấy đều giả vờ, không được tự nhiên như Giang Hiểu.
Một ngọn lửa khó hiểu lăn lộn trong lòng tôi, suy nghĩ của tôi có chút vọng động, hương thơm của người đẹp đập vào mặt, tay của tôi ý thức đỡ lấy eo nhỏ của Giang Hiểu, cô ta không nhịn được, khu vực mềm mại run lên, ánh mắt lại mê ly, miệng phun ra hương thơm.
Đáng chết, dược tính lại bắt đầu phát tác!
Tôi có chút ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết làm sao, tôi nhìn qua gương mặt trắng nõn của Giang Hiểu, ánh mắt khát vọng đó.
"Ừm." Giang Hiểu nhón chân lên vội vàng không kịp chuẩn bị hôn vào môi tôi.
Khoảnh khắc đó, giống như là hồng thủy phá đê, quét qua toàn bộ người tôi!
Đôi môi đỏ mọng bóng lóng mềm mại đó, dẫn đốt những ngọn lửa trong tôi, tôi ôm cô ta, rời khỏi phòng vệ sinh, đến phòng ngủ, trực tiếp bá đạo ném cô ta lên giường.
Cô ấy ưỡn ngực, giống như là đang kêu gọi tôi, dáng vẻ của cô ấy, cũng vô cùng đau khổ, cần tôi giúp cô ấy.
"Tôi đây là đang giúp cô..." Tôi thầm nghĩ trong lòng.
Tôi cởi bỏ áo sơ mi của mình, lộ ra lồng ngực to lớn, cơ thể của ra rất cân đối, không mập không gầy, là loại tiêu chuẩn mặc quần áo thì thấy gầy, cởi quần áo lại lộ thịt.
Giang Hiểu cắn cặp môi đỏ mọng, ánh mắt giãy dụa, giao lần đầu tiên trân quý của mình cho một người đàn ông không rõ ràng là rất đau khổ, cô ta không muốn, nhưng lại không thể làm gì.
Tôi cúi người, phun hơi thở nóng bỏng nhìn qua làn da trắng bóng không chút tì vết của cô ta, vô cùng mịn màng, dáng vẻ xinh đẹp này làm người đàn ông nào cũng phát điên!
Tôi sắp điên lên rồi!
Tôi như một con sói đói nhào đến, điên cuồng gặm cắn mỗi tấc da thịt của cô ta, cô ta cuối cùng cũng được thỏa mãn, phát ra âm thanh sung sướng.
Ý thức của tôi từ từ mơ hồ, đúng lúc tôi muốn toàn tâm vùi đầu vào trong yêu đương sung sướng, điện thoại bất ngờ rung lên.
Tôi đột nhiên bùng tỉnh, mở miệng thở hổn hển, liếc nhìn điện thoại, cái tên trên đó vô cùng chướng mắt.
Tiểu Hân!
Tôi có chút do dự, rốt cuộc có nên nhận hay không.
Một lát sau, tôi cầm điện thoại lêm, ấn nhận, rất nhanh, giọng nói Tiểu Hân truyền đến: "Anh, sao anh còn chưa về? Xảy ra chuyện chuyện gì sao?"
Tôi nhìn Giang Hiểu trên giường, đỏ mặt cảm thấy thẹn nói: "Không sao, đang ở bên ngoài."
Tiểu Hân ồ một tiếng, nói tiếp: "Được rồi! Em gửi tin nhắn cho anh cũng không trả lời, vậy tối nay anh có về không?"
Tôi trầm tư một lúc: "Có thể không về, em không cần đợi anh."
Lúc này Giang Hiểu trên giường bắt được cánh tay tôi, gần như cầu khẩn nói: "Nhanh cho tôi…nhanh..."
Âm thanh đó, vô cùng chói tai!
Tôi ngẩn người! Tiểu Hân đầu bên kia điện thoại cũng ngẩn người!
"Anh…anh..." Tôi nghe thấy giọng nói không thể tin được của Tiểu Hân.
Tôi vội vàng giải thích nói: "Tiểu Hân, em đừng nghĩ lung tung, không phải như em nghĩ đâu!"
Lòng tôi nóng như lửa đốt, hy vọng có thể giải thích hiểu lầm này, nhưng ai biết, Tiểu Hân trực tiếp ngắt lời nói: "Anh, em biết anh lớn như vậy có nhu cầu cũng là bình thường, nhưng anh cũng không thể tùy tiện tìm một người phụ nữ…Cứ vậy đi, cúp đây, chúc anh chơi vui vẻ!"
Tiểu Hân căn bản không cho tôi cơ hội giải thích đã cúp điện thoại, tôi vô cùng hối hận, tôi thật sự là hồ đồ!
Nhất định Tiểu Hân rất tức giận, rõ ràng tôi đã hứa là sẽ cưới em ấy, nhưng mà trở về chưa bao lâu, tôi đã cùng một chỗ với người phụ nữ khác, cho dù Tiểu Hân có ngốc, cũng có thể đoán được lời nói của Giang Hiểu là làm gì rồi!
Và lại, tôi thật sự rất tức giận, không phải tức giận Tiểu Hân cũng không phải giận Giang Hiểu, mà là chính mình!
Dù gì tôi cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, sao một chút hấp dẫn như vậy cũng không khống chế được!
Tôi kinh ngạc nhìn trần nhà, trong lòng rất bối rồi, sau lần này, Tiểu Hân sẽ nhìn tôi thế nào? Có lẽ là hảo cảm vất vả mới có thể thành lập, cũng không sót lại chút gì?
Tôi chán nản nắm lấy tóc mình, rất áy náy với Tiểu Hân, trong lòng cũng mất mát.
Lúc này, Giang Hiểu lại bắt đầu quấy, không ngừng giày vò tôi, chỉ có điều, tôi cũng mất hứng thú rồi, vung bàn tay lên cổ cô ta, lập tức, Giang Hiểu trợn ngược mắt, ngất đi.
Tôi cũng không quan tâm ngày mai cô ta có thể biến thành kẻ ngốc không, dù sao tôi cũng đã giúp đỡ hết lòng rồi.
Bây giờ về có lẽ Tiểu Hân còn đang nổi nóng, nam nữ thụ thụ bất thân, trên giường đều là nước, tôi chỉ đành nằm trên ghế sofa, mơ mơ màng màng ngủ.
Trong giấc mơ, tôi thấy Tiểu Hân, chúng tôi trở lại thao trường cấp 3 năm năm trước, tôi mặc áo sơ mi màu trắng, tác phong nhanh nhẹn, em ấy mặc một bộ váy trắng tinh khiết, giống như lầ tiên nữ từ trên trời rơi xuống, hai chúng tôi nằm trên bãi cỏ, em ấy châm chọc những chuyện nhỏ tôi gặp phải trong thời gian này, mà tôi, không hó hé gì chỉ nghe, thỉnh thoảng ngây ngô cười..
Hình ảnh đó, rất ấm áp hạnh phúc, làm khóe mắt tôi không khỏi tràn nước mắt ra.
Chỉ có điều, đột nhiên cuồng phong kéo đến, sấm sét vang dội, thời gian cũng rơi vào trong u ám, tôi cố tránh mưa, lúc quay đầu lại thì Tiểu Hân đã sớm không thấy đâu….
Tôi không biết đây có xem là ác mộng không, đến lúc tôi giật mình tỉnh lại, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Ngoài cửa sổ, đã trời quang mây đãng, tôi lấy lại tinh thần, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Chỉ có điều, khi tôi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một người đứng sau lưng tôi trong gương, lập tức, tôi sởn tóc gáy.
Người này, đúng là Giang Hiểu!
Cô ta giận không kìm được trừng mắt nhìn tôi, chỉ có điều, lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt của tôi, lại ngẩn người, đồng tử lập tức co rút lại, hoảng hốt nói: "Anh... Anh là Trần Chấn Phong?"
Trong lòng tôi hoảng hốt, lúc rửa mặt khẩu trang bị tôi lấy xuống, mà Giang Vân, như là một linh hồn, căn bản không có tiếng bước chân, cho nên tôi không cảnh giác, nếu tôi cố tình muốn phát hiện, chỉ một động tĩnh nhẹ cũng bị tôi phát hiện, nhưng tôi lại không để Giang Hiểu ở trong lòng.
Trong mắt tôi lộ ra một tầng sương mù, trầm giọng nói: "Cô nhận nhậm người tôi, tôi không phải Trần Chấn Phong gì đó!"
Giang Hiểu hô to gọi nhỏ nói: "Anh không cần gạt tôi, tôi nhận ra anh! Cả đại học Đông Dương đều biết anh là anh trai của Trần Nhã, tối nào cũng đi đón cô ấy! Làm cho người ta rất hâm mộ!"
Không ngờ còn có việc này, Tiểu Hân thật sự chưa từng nhắc đến với tôi.
Nhưng, đây cũng không đáng để tôi vui vẻ, cô gái không tim không phổi Giang Hiểu này, rất sẽ dàng nói chuyện tôi đánh Lâm Hách Văn ra ngoài, vì vậy, tôi nghiêm túc nhắc nhở nói: "Tôi không biết cô đang nói cái gì!"
Sau khi nói xong, tôi xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng ai biết, Giang Hiểu lại bình tĩnh nói: "Anh nhất định rất sợ Lâm Hách Văn báo thù đi? Chỉ cần hôm nay anh ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ nói là Trần Chấn Phong đánh anh ta!"
Trong giây phút đó, lửa giận nhóm lên, tôi bất chợt xoay người, ánh mắt sắc bén như một cây kiếm sắt, đâm về phía Giang Hiểu.