Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 48

Trương lão gật đầu, vô cùng hào hứng. Mới rồi ông còn vì sai sót của bản thân mà cảm thấy khổ sở, hiện tại cơ hội để sửa chữa, sao ông có thể không vui cho được?

Lâm Phàm kiên định cổ vũ: "Ngươi nhất định sẽ thành công."

"Ừm, ta cũng tin tưởng mình sẽ thành công." Trương lão đầu cực kỳ phấn khởi.

Chỉ là bọn họ vui vẻ chưa được bao lâu, Trương lão liền bày ra vẻ mặt đưa đám, ông ta nói: "Thế nhưng ta không có ngân châm, vũ khí của ta đều bị bọn họ trộm đi rồi."

Lâm Phàm bóp bóp bả vai Trương lão, an ủi ông ấy.

"Không khóc, không khóc, bọn họ thật sự là quá xấu xa rồi."

Độc Nhãn Quái mặt không đổi sắc nhìn hai người này, hiện tại gã có thể khẳng định, hai người họ 100% là có vấn đề về đầu óc, hơn nữa còn là loại rất chi là nghiêm trọng.

Thậm chí gã còn bắt đầu hoài nghi quyết định mới rồi của mình có phải là vô cùng ngu xuẩn hay không.

Muốn phân cao thấp với người bị bệnh tâm thần, không phải hỏng não thì là gì?

"Để ta giải quyết vấn đề của ngươi." Độc Nhãn Quái đột ngột lên tiếng.

Sau đó gã liền lấy điện thoại ra gọi tới một dãy số.

...

Trong hành lang bệnh viện.

Ca cấp cứu của Lý Ngang đã kết thúc, các bác sĩ thở phào một hơi, tháo găng tay ra ngoài trước, chỉ còn y tá ở lại dọn dẹp.

Lý Ngang từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra y liền hốt hoảng nắm chặt cánh tay của y tá, hai mắt đẫm lệ cầu xin, "Anh trai à, van cầu ngươi, đừng đưa ta quay trở lại phòng bệnh kia nữa. Bọn họ đều là bệnh nhân tâm thần, ta là người bình thường, ta chỉ là hộ lý ở bệnh viện tâm thần mà thôi, ta muốn đổi phòng bệnh."

Y tá vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Lý Ngang, dỗ dành y: "Vậy thì tốt quá, ngươi là hộ lý, kinh nghiệm khẳng định rất phong phú, chiếu cố bọn họ sẽ tốt hơn so với chúng ta nhiều."

Lý Ngang vừa nghe nói như thế liền gắng gượng chồm dậy, thiếu điều quỳ luôn trước mặt vị y tá nọ, y siết chặt lấy tay đối phương, "Van cầu ngươi, đừng đưa ta về đó, ta thật sự muốn đổi phòng bệnh mà. Ta van cầu ngươi, ta thật sự chưa muốn chết đâu."



Vừa nói, nước mắt lẫn nước mũi của y thuận thế chảy xuống.

"Ai, tiểu hỏa tử, làm gì phải kϊƈɦ động như vậy chứ. Ngươi thân là nhân sĩ chuyên nghiệp, cần phải có lòng tin về nghiệp vụ của bản thân mình hơn mới phải. Vả lại các phòng bệnh ở đây đều đầy ắp người rồi, trong lúc nhất thời thật sự không thể an bài phòng khác cho ngươi được, huống hồ, ở phòng đặc biệt đó thì sẽ được bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thanh toán hết viện phí, ngươi không thấy cao hứng sao?" Y tá không định thuyết phục đối phương từ trêи góc độ chuyên nghiệp nữa, mà chuyển sang thuyết phục y từ phương diện tiền bạc, phúc lợi.

Trong hành lang có rất nhiều người nhà bệnh nhân lẫn người bệnh đều đang đi lại tới lui.

Đúng lúc này có một người đàn ông trung niên vóc dáng gầy gò, ngoại hình trông vô cùng nghèo túng, tình cờ nghe được đoạn đối thoại giữa y tá và Lý Ngang, sự ảm đạm trong ánh mắt ông ta lập tức đổi thành lóe sáng.

"Y tá, lời ngài mới nói đều là thật sao? Chỉ cần nguyện ý dọn đến ở phòng bệnh kia liền có thể miễn trừ tiền nằm bệnh viện à?"

Nét mặt người đàn ông lộ rõ dáng vẻ trông mong nhìn y tá.

Y tá gật gật đầu, "Ừm, đúng vậy, nhưng trong phòng đó có ba người đều là bệnh nhân tâm thần, bọn hắn có chút nguy hiểm."

Nam tử vội níu tay anh chàng y tá, "Ta không sợ, ta không sợ chút nào hết, ta nguyện ý cùng y đổi phòng bệnh."

Lý Ngang nắm lấy tay của người đàn ông trung niên nọ, cảm kϊƈɦ vạn phần.

"Đại ca, tạ ơn ngài."

"Ngài thật sự là người tốt."

Độc Nhãn Quái cúp điện thoại xong, không bao lâu sau liền có một người đàn ông mặc tây trang màu đen, mang theo một hộp ngân châm xuất hiện trong phòng bệnh của bọn họ.

Trong lòng y mặc dù rất nghi hoặc, nhưng có những việc không nên hỏi thì tốt nhất đừng tùy tiện mở miệng, đưa xong đồ vật mà Độc Nhãn Quái cần y liền vội vàng rời đi trước.

"Đây chính là bộ ngân châm mới, ngươi có thể bắt đầu rồi."

Độc Nhãn Quái đã chuẩn bị sẵn sàng, lần này tự thân gã sẽ chăm chú cảm thụ tình huống, không tùy ý lơ là như lần trước nữa.

Gã muốn biết mười mấy cây ngân châm tầm thường này đến cùng có năng lực gì mà lại có thể làm gã đột ngột ngất xỉu như thế.

"Ồ, đẹp quá." Trương lão đầu tấm tắc nhận xét.



Lâm Phàm ló đầu qua xem, "Ừm, đúng là rất đẹp, dài dài nhỏ nhỏ lại còn phát ra ánh sáng. Lần này ngươi cứ tập trung làm cho một mình hắn thôi, không cần phải phân tâm làm cho ta nữa, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể giúp cho con mắt của hắn mọc ra."

Trương lão đầu gật gù đồng ý. Sau đó chăm chú quan sát một lượt khắp đầu của Độc Nhãn Quái, Lâm Phàm ở một bên cũng rất nghiêm túc theo dõi, cuối cùng hắn chỉ vào đỉnh đầu của gã rồi nói: "Nơi này nhô ra nè, trông không dễ nhìn."

Bụp!

Một châm đâm thẳng xuống dưới.

"Uhm, không dễ nhìn liền đâm hắn."

Ngón tay của Trương lão đầu rất linh hoạt, vừa xác định vị trí liền hạ tay thẳng tắp, nhanh chuẩn hung ác, không quên sơ tâm, chỗ nào khó nhìn liền đâm chỗ đó, đây chính là hành châm chi pháp của ông.

Nếu không thì qua nhiều năm như vậy, mọi nỗ lực nghiên cứu của ông ta chẳng phải đều uổng phí rồi sao?

Độc Nhãn Quái lặng yên cảm thụ biến hóa của thân thể, khiến gã bất ngờ ấy là gã không có bất kỳ cảm giác nào, điều này thật sự rất lạ, kim châm đâm vào nơi trọng yếu như đầu não, bất kể nói thế nào thì lẽ ra đều nên có cảm giác mới phải.

Trương lão đầu soi mói rất cẩn thận, cố gắng tìm kiếm địa phương không vừa mắt, coi như lúc trước chỗ nào nhìn tương đối thuận mắt thì cũng kệ, miễn lần này ông trông thấy nó không ổn thì liền thẳng tay đâm xuống.

Châm thứ hai!

Châm thứ ba!

Lâm Phàm chỉ vào một chỗ hơi nhô nhô lên, "Nơi này có vấn đề."

"Ừm, ta cũng thấy vậy." Trương lão đầu nghiêm túc nói.

Châm thứ tư!

...

Châm thứ mười hai!

Nhịp tim của Độc Nhãn Quái từ từ gia tốc, gã không phải là bị đâm đến nỗi khiến tim đập mạnh, mà là vì cái cảm giác chờ hoài cũng không chờ được bất kỳ sự khó chịu nào khiến gã cảm thấy rất khủng bố.

Bình Luận (0)
Comment