Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần ( Dịch )

Chương 51 - Chương 913: Luôn Có Cảm Giác Là Cậu Đang Sỉ Nhục Tôi

Chương 913: Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi

Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi

“Làm sao mà ngươi biết được?”

Phổ Độ Từ Hàng vô cùng kinh ngạc, mấy loài người này có lai lịch gì, sao cái gì cũng biết, lúc trước thần ẩn bị người khác nhìn thấu, bây giờ cái gốc cây vạn tuế ngoài kia cũng bị nhìn thấu.

Ông cụ Từ nói: “Trong sách cổ có ghi chép mà thôi.”

“Ha ha ha…” Phổ Độ Từ Hàng lúc cười, âm thanh vô cùng chói tai, “Thật không ngờ tên của bản pháp sư được lưu truyền cả nghìn đời, những con lừa ngu ngốc này làm sao có thể trấn áp được ta, bọn chúng đã sớm tan thành mây khói rồi, không ai biết bọn chúng là ai, nhưng uy phong của bản pháp sư thì không ai không biết, lấy con rết làm bản thể, tu luyện thành rồng, không ai không bái phục.”

Rất tự hào.

Tâm trạng trở nên rất tốt.

Ông cụ Từ nói như tạt gáo nước lạnh: “Tên của ngươi không có lưu truyền ra ngoài, mà là ý nghĩa của cây vạn tuế khi nở hoa là để trấn áp những yêu ma quỷ quái ngươi đang đợi mà thôi.”

“Hả?”

Quả nhiên, khi ông cụ Từ nói ra lời này, vẻ mặt của Phổ Độ Từ Hàng biến sắc, một luồng khí u ám bao trùm khắp cung điện, ông ta vốn cũng là một Đại Yêu đầu con rết, tà tính cực nặng, đã từng là quốc sư của triều đình, sức mạnh phi thường, nghiêng trời lệch đất, không có gì là không làm được, tự mình tu luyện nuốt chửng long mạch triều đình, muốn hóa rồng, nhưng thế gian chi sĩ tự xưng là chính nghĩa nhiều vô số kể.

Lại bởi vì một vị râu ria người phàm nào đó, cuối cùng dẫn đến bị vây giết bởi Lạp Tháp Kiếm Tiên.

Ông ta nuốt chửng long mạch, sức mạnh đã sớm không phải người bình thường có thể đối phó được.

Nhưng tình hình khi đó có chút không khả quan, ngày nhật thực, là thời điểm dùng toàn bộ sức mạnh để hóa rồng, sức mạnh giảm đáng kể, mười người không còn ai, cuối cùng bị hủy thân thể, nguyên thần xung quanh trốn hết, sau đó gặp được một đầu con rết có phật tính, không nói gì mà trực tiếp đoạt lấy.

Mặc dù đầu con rết đó có phật tính bảo vệ, nhưng Phổ Độ Từ Hàng ông ta chính là con rết thần biết bay đã nuốt chửng long mạch, nguyên thần vô cùng mạnh, cướp đoạt cũng rất đơn giản.

Cuối cùng… ông ta ngồi trong ngôi chùa này chuyên tâm tu luyện, mất thời gian gần trăm năm, mới khôi phục toàn bộ sức mạnh.

Đúng lúc ông ta chuẩn bị làm mưa làm gió lần nữa.

Ngôi chùa có cao tăng phát hiện ra tà tính của ông ta, hợp lực lại trấn áp, vốn tưởng rằng bản thân sẽ bị diệt hoàn toàn, nhưng không ngờ rằng não của những con lừa này lại ngu ngốc đến vậy, thấy ông ta có một chút phật tính, lại không tiêu diệt triệt để ông ta, mà trấn áp ở đây, để loại bỏ tà tính trong người.

Không biết bao nhiêu năm trôi qua.

ông ta cảm nhận được sức mạnh của phong ấn đang dần dần yếu đi, trực tiếp phá vỡ, nhưng phát hiện trong chùa không một bóng người, chỉ có mình ông ta tồn tại.

Trải qua những bài học lần trước, lần này ông ta rất khiêm tốn, không tùy ý làm càn, người phàm đều tin vào Phật, vậy thì ông ta chuyên tu vào đạo Phật, ngưng tụ thành thân giả, thì có thể đi ra ngoài lừa được người phàm.

Trí tuệ của con rết không cao, chỉ có thể học thuộc lòng, chứ không hiểu được ý nghĩa trong đó.

Nhưng chỉ cần khi nói chuyện mang theo Phật lý, thì có thể lừa được người phàm.

Lúc này, vẻ mặt Nhân Sâm đầy nghiêm túc nói: “Hình như tôi có nghe qua, kẻ thù của con rết chính là gà, Gà Mái, mày lên đi, tiêu diệt cái tên này đi.”

Độc Nhãn Nam nói: “Cũng có lý.”

Ông cụ Từ nói: “Ở phương diện là kẻ thù khắc chế, gà quả thực khắc chế được rết, đây là sự áp chế bẩm sinh, không liên quan gì tới sức mạnh, có lẽ Gà Mái thực sự có thể làm điều đó.”

Tà Vật Công Kê bị Nhân Sâm cưỡi trên lưng, nghe thấy những lời này, hai con mắt gà trừng lên tròn xoe, trong lòng tức giận mắng.

Ôi mẹ ơi các người có còn là con người không?

Thật sự là coi trọng tôi quá rồi.

Tà Vật Công Kê im lặng suy nghĩ, nó đường đường là anh hùng Tà Vật, tất nhiên phải có lòng dũng cảm, không thể để mất thể diện, nhưng nó biết, chỉ cần bản thân đứng trước mặt cái tên này, nhất định sẽ bị nuốt chửng tới xác cũng không còn.

Nhưng mà, Lâm Phàm đang ở trước mặt mình.

Nếu như gặp phải nguy hiểm, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.

Cục cục!

Tà Vật Công Kê ngẩng đầu lên, kiêu ngạo oai hùng đứng trước mặt Phổ Độ Từ Hàng, bây giờ nó đang gào lên muốn tên cặn bã quỳ xuống cho bố Gà.

“Nam mô A di đà Phật, lệ khí của các vị thí chủ quá nặng, tâm trạng bị vấy bẩn bởi tà khí, Phương Tây Như Lai Pháp đang ở đây, còn không mau quỳ xuống.”

Phổ Độ Từ Hàng chắp hai tay trước ngực, ánh sáng vàng kim lóe sáng, ngay sau đó, một pho tượng Như Lai Pháp Thân bằng đồng xuất hiện, xung quanh mây mù u ám, không có cái kiểu ánh sáng màu vàng kim, càng có nhiều hơn là cái bầu không khí u ám ở trong lòng Phổ Độ Từ Hàng hóa thành tà quang chiếu khắp nơi.

“Chơi bẩn.” Độc Nhãn Nam trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Ông ta trước giờ chưa từng nghĩ rằng có người dám cả gan biến ra loại Như Lai Pháp Thân này.

Nói thật, cho dù là không ai quan tâm, trong lòng ông ta vẫn hoảng sợ, dường như ông ta đang khinh bỉ sự tồn tại tối cao nào đó vậy.

Chương 914: Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (2)

Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (2)

“Ta không sợ ngươi.”

Tà Vật Công Kê hai chân run rẩy, con mẹ nó ai nói là loài giống có thể áp chế được, trợn to mắt chó của các ngươi lên mà xem cho kĩ, người ta biểu hiện hình dáng ra ngoài, không phải hình dáng của con người, chính là loại cao cấp Như Lai Pháp Thân, cho tới bây giờ ông ta chưa hiện ra bản thể con rết đó.

Đám người lão kiếm thần Bạch Vân đã có sự thay đổi lớn về nhận thức đối với Tà Vật Công Kê.

Thật sự không tồi.

Quả nhiên giống như bọn họ nghĩ, Tà Vật có thể ở bên cạnh Lâm Phàm, thì có bao nhiêu là đơn giản?

Khi bọn họ đối mặt với Phổ Độ Từ Hàng, cũng cảm thấy được một áp lực rất lớn, là đến từ sự áp chế trên sức mạnh, cho dù là không ra tay, thì cũng hiểu được sâu sắc, chênh lệch giữa hai người họ là rất lớn.

Nhưng khi nhìn Tà Vật Công Kê trước mặt, thật sự là rất bá đạo.

Gặp đối thủ đáng sợ như vậy, lại có thể không có chút sợ hãi, đủ để nói rõ rằng việc đi cùng nhau là rất quan trọng.

Phổ Độ Từ Hàng biến hóa ra Như Lai Pháp, mang đến cho mọi người cảm giác áp lực mạnh mẽ, âm thanh oai nghiêm, tựa như mang theo dàn âm thanh và hiệu ứng ba chiều mạnh mẽ, giống như có một đám người đang vây xung quanh bạn, nói thao thao bất diệt cái gì đó vậy.

“Người phàm đều bị những thứ bẩn thỉu che mờ hai mắt, hôm nay Như Lai Pháp Thân đến, các ngươi còn không mau quy y ngã phật.”

“Buông đao sát sinh, lập tức thành Phật.”

Tiếng của Phật chấn động, Tác Mệnh Phạm m bùng lên, nếu như lần này không có Lâm Phàm ở đây.

Đột nhiên.

Tình huống khác thường xảy ra.

Một luồng khí dũng mãnh quét qua đến từ phía ngoài kia, giáng xuống trên cơ thể của Phổ Độ Từ Hàng.

Một tiếng hét, Phổ Độ Từ Hàng kêu lên thảm thiết, Như Lai Pháp Thân lùi vào trong bóng tối, hồi phục lại hình dáng con người, giống như bị thương nặng vậy, miệng đầy máu, hơi thở thoi thóp.

“Lâm Phàm, cậu lại mạnh lên rồi, vừa nãy cậu làm như thế nào vậy?” Độc Nhãn Nam kinh ngạc hỏi.

Ông ta thậm chí còn không nhìn được Lâm Phàm ra tay như thế nào, chỉ thấy Phổ Độ Từ Hàng đã bị thương nặng.

Đừng nói là Độc Nhãn Nam không thấy, đám người ông cụ Từ cũng như thế, dáng vẻ kinh ngạc, rõ ràng là bọn họ đều bị Lâm Phàm làm cho mông lung rồi, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như không phải Lâm Phàm ra tay, thì còn ai có thể có được năng lực như vậy.

Đám người bọn họ đối phó với những cường giả tộc Tinh Không, là quá đủ, nhưng sức mạnh của Phổ Độ Từ Hàng rõ như ban ngày, thật sự rất mạnh, làm sao bọn họ có khả năng đối phó được.

Tà Vật Công Kê ưỡn ngực ngẩng đầu, rất đắc chí.

Thấy chưa hả.

Đây chính là sức mạnh của Tà Vật ông đây, ngươi dám động vào ta, người vĩ đại bên cạnh ta, sẽ ra tay dạy dỗ ngươi, đánh cho ngươi khỏe mạnh bụ bẫm, hử… khỏe mạnh bụ bẫm có thể dùng tính từ này cho trường hợp này không?

Lâm Phàm nói: “Tôi không có làm gì ông ta cả.”

Hả?

Mọi người nhìn Lâm Phàm đầy nghi ngờ.

“Không phải cậu làm hả?”

Bọn họ có chút không tin, nếu như không phải Lâm Phàm, thì còn ai có thể làm được.

Lâm Phàm nói: “Ừ, thật sự không phải tôi, vừa nãy tôi không làm cái gì cả, nhưng tôi cảm nhận được, luồng khí vừa nãy thật sự rất mạnh, so với ông ta mạnh hơn rất nhiều, giống như một vị cường giả mà tôi đã gặp trước đây, đều rất mạnh.”

“Có chuyện gì vậy, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.”

Phổ Độ Từ Hàng bị thương nặng kêu thảm, thấp thỏm lo sợ, cảm giác vừa nãy quá kinh khủng, cảm giác bản thân giống như cách cái chết rất gần vậy.

Đột nhiên.

Không trung vỡ ra, một bàn tay khổng lồ màu vàng kim thò ra từ trong không trung, túm lấy Phổ Độ Từ Hàng đang bị thương nặng.

“Không…”

Phổ Độ Từ Hàng sắc mặt tuyệt vọng, mới từ trong phong ấn ra chưa được lâu, thì gặp phải loại tình huống này, thật sự là không cam tâm, rốt cuộc là vị cao thủ nào nhìn ông ta không vừa lòng, lại muốn làm khó ông ta.

Lâm Phàm ra tay, ngăn cản bàn tay khổng lồ màu vàng kim, “Ông là ai?”

Trong mắt anh ta hiện lên một tia kinh ngạc.

Gần đây vận khí đặc biệt tốt, thường xuyên gặp phải cường giả, thỏa mãn lòng ham học hỏi của anh ta đối với cường giả.

“Tà ma yêu đạo giả mạo Như Lai Pháp Thân, vô cùng bất kính.”

m thanh từ trong hư không truyền ra còn bá đạo hơn âm thanh của Phổ Độ Từ Hàng, là loại sợ hãi đến từ sâu trong tâm hồn.

Phổ Độ Từ Hàng nghe xong lời này, sắc mặt trắng bệch, nằm rạp xuống đất, rên rỉ nói:

“Tha mạng, tha mạng, bản thể của tiểu nhân chỉ là một con trùng trăm chân, có cơ duyên, mà lĩnh ngộ được giáo lý Phật giáo, Như Lai Pháp Thân này là tiểu nhân vừa mới tu thành sau đó không lâu, đây là lần đầu tiên thi triển được.”

“Hừ, nói khoác không biết ngượng, cơ thể tràn ngập khí bẩn, vậy mà dám nói tu thành Như Lai Pháp Tương, bổn tọa diệt lần đầu của ngươi, khắc ghi sợ hãi trong tim.”

Vừa dứt lời.

Đối phương đã ra đòn chí mạng, rõ ràng là muốn cái mạng nhỏ của Phổ Độ Từ Hàng.

Nhưng mà lại bị Lâm Phàm ngăn lại.

“Ngươi là ai? Tại sao lại ngăn cản bổn tọa.”

Lâm Phàm nói: “Ông là ai?”

Chương 915: Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (3)

Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (3)

“Hừ, bổn tọa theo bước chân của Thượng Cổ Như Lai, được kế thừa phương pháp, tu thành Trượng Lục Kim Thân, nhân xưng là tiểu Như Lai.” âm thanh truyền tới từ trong hư không, khi nói đến tên của bản thân, không có chút cảm giác là có gì đó không thích hợp.

Giống như được người ta gọi là tiểu Như Lai, chính là một loại vinh quang tối cao vậy.

Đám người Độc Nhãn Nam liếc nhìn nhau, phát hiện ra vấn đề rất nghiêm trọng, vốn dĩ, bọn họ chỉ coi đối phương là một vị cường giả nào đó của tộc Tinh Không, nhưng sau khi nghe đối phương tự giới thiệu.

Bọn họ lại phát hiện nhân vật trong thần thoại cổ xưa, hình như là thật sự tồn tại.

Dựa vào ghi chép của bọn họ trong thần thoại, có rất nhiều loại Như Lai, Như Lai Đại Nhật là sự tồn tại của Lục Áp sau khi quy y, Như Lai Đa Bảo là đa bảo đạo sĩ.

Nhưng đây đều là tiểu thuyết.

Muốn kiểm chứng tính xác thực, nhưng lại không hiểu rõ.

Dần dần.

Đám người Độc Nhãn Nam cảm thấy não của mình rất có thể có vấn đề.

Đúng,

Tiểu thuyết là tiểu thuyết, làm sao có thể trở thành.

Mà trong tình hình lúc này, bọn họ lại phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.

Phổ Độ Từ Hàng chỉ là thi triển Như Lai Pháp Thân, tự xưng là Như Lai, đã bị đối phương cảm nhận được, điều này giải thích rõ hai vấn đề, thứ nhất chính là nhắc đến tên cấm kỵ sẽ bị đối phương cảm nhận được.

Thứ hai chính là phương pháp tu luyện này có vấn đề.

Lâm Phàm nói: “Tôi muốn gặp ông một lần, cùng ông cọ xát một trận.”

Tiểu Như Lai rõ ràng rất kinh ngạc, chưa bao giờ có người nói những lời như vậy với ông ta.

Cọ xát?

Ngươi cũng xứng?

“Mọi người đều muốn thân thiết với Phật, nhưng Phật chỉ ở trong lòng các người, thí chủ nói muốn cùng Phật cọ xát, là bất kính với Phật, hi vọng ngươi biết sai mà sửa, tránh đi lệch hướng.” khi tiểu Như Lai nói lời này, âm thanh của Phật rất nặng, nhưng tỉ mỉ cảm nhận, vẫn có thể cảm nhận được, trong giọng nói của ông ta vốn đã tràn đầy một loại sát ý.

Đối với ông ta mà nói, Lâm Phàm chính là con kiến.

Con kiến khiêu khích ông ta, chính là một loại sỉ nhục đối với ông ta.

“Nói chuyện mà không xuất hiện, thật sự là bất lịch sự, ra đây cho tôi đi.”

Lâm Phàm nắm lấy ngón tay của bàn tay khổng lồ màu vàng kim, dồn sức kéo về phía bên ngoài, ý tưởng của anh ta rất đơn giản, chính là kéo đối phương ra, muốn cùng ông ta nói chuyện.

Phương xa trình độ cao.

Tiểu Như Lai ngồi ngay ngắn trong cung điện, xung quanh tường vân trôi nổi, muôn vàn hào quang của Phật, Chư Thiên Tinh Thần quay xung quanh cái thế giới đang xoay tròn này, vô số Phật Thích Ca đều ngồi xuống tu luyện.

Ông ta bây giờ, tách một đường thông đạo trong hư không, ngăn cách thời gian và không gian vô tận, đồng thời trấn áp Phổ Độ Từ Hàng bằng sức mạnh tuyệt đối

Nhưng điều khiến ông ta có chút khó chịu chính là, thằng nhóc này xuất hiện rất kỳ lạ không thể giải thích được.

Có chút điên cuồng.

Nhất thời.

Tiểu Như Lai hơi di chuyển phần mông một chút, cứ di chuyển như vậy, gây nên sóng to gió lớn, vô số Phật Thích Ca đang tu luyện kinh ngạc nhìn tiểu Như Lai, rốt cuộc là ai khiến cho tiểu Như Lai di chuyển vị trí.

Ngay cả những Tinh Thần xung quanh cũng đang run rẩy.

“Hả?”

Tiểu Như Lai cảm nhận đường một luồng sức mạnh cực mạnh kéo cơ thể ông ta xuống, mặt Phật trừng lên, ánh sáng của Phật cùng nhau hóa thành hàng vạn hàng nghìn câu thần chú, thuận theo hư không mà chém giết.

Ông ta ngồi ngay ngắn trong thế giới cực lạc nhỏ bé, ánh sáng của Phật bao phủ bầu trời vô tận và các vì sao, cho dù là ai, cũng không thể lay động chân thân của ông ta, nhưng tình hình hiện tại, hiển nhiên ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

“Rốt cuộc là ai…”

Suy nghĩ của ông ta chính là có cường giả ngang bằng với ông ta, ra tay trong bóng tối.

Với cái cường độ đó ngày một mạnh hơn.

Không thể không đi.

“Bổn tọa đi một chút sẽ trở lại.”

Ông ta không thể biểu hiện ra là mình bị người ta cưỡng ép kéo ra ngoài, bắt buộc phải cho bọn họ biết, là tự bản thân mình muốn ra.

Vấn đề này liên quan đến thể diện của chính mình.

“Cung kính tiễn ngã Phật.”

Phật Đà La Hán cung kính đưa tiễn, ngã Phật lại tự mình hành động, nhất định là ở sâu trong Tinh Không xuất hiện tà ma, ngã Phật đi vào độ hóa đối phương, không bao lâu nữa, bên ta có thể có thêm một vị cường giả chân chính.

Đây là kinh nghiệm của bọn họ.

Trước kia đều như vậy.

Núi Phổ Đà.

Khắp bầu trời ánh sáng màu vàng chiếu rọi vạn vật trên thế gian.

Pháp Thân của tiểu Như Lai quả thực không phải là để trưng cho đẹp, mặc kệ người khác tu luyện như thế nào, nhưng loại tình huống đối mặt này, nếu làm tốt, ấn tượng đầu tiên đối với người chính là vị trước mặt này, tuyệt đối không phải người thường.

Khi Phổ Độ Từ Hàng đang bị thương nặng nhìn thấy hình dáng thật sự của tiểu Như Lai, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Ước mơ lớn nhất của ông ta, chính là có thể đạt đến trình độ này của đối phương.

Ánh sáng của Phật che chở, nhất cử nhất động, đều bí ẩn vô cùng.

“Xin chào.” Lâm Phàm cười nói.

Anh ta là tồn tại duy nhất có thể bình tĩnh được trong lúc này.

Đám người Độc Nhãn Nam đã hoàn toàn rơi vào trong sự kinh ngạc, chính là loại hình dáng này, tồn tại trong thần thoại, đầu đầy bọc kim loại, toàn thân toát ra một loại ánh sáng vàng hài hòa.

“Thí chủ là ai?” tiểu Như Lai ổn định lại tâm trạng, lạnh nhạt hỏi.

Chương 916: Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (4)

Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (4)

Lâm Phàm nói: “Tôi tên là Lâm Phàm, một người bình thường thích tu luyện, thích cọ xát với cường giả, mà ông chính là một vị cường giả, tôi rất vừa ý với ông.”

“Thí chủ có biết ta là ai không?” tiểu Như Lai hỏi.

Lâm Phàm lắc đầu nói: “Không biết, nhưng ông có thể tự giới thiệu, chỉ cần ông giới thiệu, tôi sẽ không quên đâu, bởi vì ông là cường giả, có trí nhớ đặc biệt sâu sắc đối với cường giả.”

Lời này không có vấn đề.

Nhưng đối với một số người mà nói, khá là tổn thương.

Ví dụ… Hằng Kiến Thu.

Ông ta đặc biệt bị tổn thương, mắc gì phải nói thẳng ra như vậy, cậu có biết là hành động của cậu quá đáng lắm không, tôi với cậu cũng coi là người quen, nhưng cậu lại quên mất tôi, không phải là nói thẳng ra là sức mạnh của tôi quá yếu, khó mà vừa mắt sao.

Tiểu Như Lai ổn định tâm trạng, không tức giận, đối phương kéo ông ta từ vết nứt trong không khí ra ngoài, cũng đã là loại chuyện gặp phải quỷ rồi.

Độc Nhãn Nam ghé sát vào bên tai của Lâm Phàm nói nhỏ: “Người ta tên là tiểu Như Lai.”

“À, vừa nãy tôi thật sự không chú ý.” Lâm Phàm phản ứng lại, nhớ lại quá trình vừa nãy nói chuyện, quả thực là đối phương đã nói tên của mình.

“Ông tên là tiểu Như Lai, tôi nhớ rồi.”

Tiểu Như Lai nghe thấy những lời này, tức tới mức giống như đầu sắp nổ tung vậy, đối phương cũng không cho ông ta mặt mũi, rõ ràng là một loại sỉ nhục.

“Cái gì mà tiểu Như Lai không tiểu Như Lai, một trong những người đi theo, một thằng nhóc đạt được một chút truyền thừa rồi đi theo con đường tu luyện mà thôi.” anh Nhân Sâm không hổ là anh cả, từ sau khi xác định được sức mạnh của chủ nhân hiện tại, là bắt đầu buông thả bản thân, sức mạnh của tiểu Như Lai không yếu, thậm chí có thể nói là rất mạnh, đặt ở bất kỳ nơi nào, cũng là sự tồn tại đỉnh cao.

Nhưng dựa theo tham khảo và đánh giá của Nhân Sâm, nó vẫn cảm thấy Lâm Phàm lợi hại hơn.

Tiểu Như Lai luôn cảm thấy chói tai với những lời này, một loại phẫn nộ không nói nên lời, rốt cuộc là ai dám ngang ngược như vậy, vậy mà lại không để ông ta vào mắt.

Nhưng khi ánh mắt của ông ta dừng lại ở trên người Nhân Sâm, tâm Phật vững vàng kích động kịch liệt.

“Nhân Sâm tinh.” tiểu Như Lai tung hoành ngang dọc ở Tinh Không, gặp được rất nhiều bảo bối, nhưng cho dù bảo bối quý giá, cũng đều là vật chết mà thôi, nhưng loại vật đại bổ còn đang sống, thật là hiếm thấy, hơn nữa nhìn tình hình này, đạo hạnh không cạn, đặt ở trong Chư Thiên Tinh Thần, đều vô cùng quý giá.

Muốn.

Tiểu Như Lai ta thật sự rất muốn.

Kiên quyết đoạt lấy sao?

Có chút ý tưởng.

“Ngươi trong mắt ta, chỉ là loại tham lam trơ trẽn.” Nhân Sâm liếc mắt nhìn thấu được ý đồ của tiểu Như Lai, điều khiển Tà Vật Công Kê, hướng về phía Lâm Phàm đứng bên cạnh.

“Toàn thân Nhân Sâm ta đều là báu vật, ai nhìn thấy cũng sẽ nổi lòng tham, nhưng ta không sợ hãi, vị này là chủ nhân của ta, phiền ngươi thu lại ánh mắt tham lam của mình, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng được đâu.”

“Chủ nhân ngao…”

Lâm Phàm cười nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Nhân Sâm gật đầu điên cuồng: “Tôi biết mà.”

Nhưng vào lúc này.

Từ xa truyền tới một luồng hơi thở mạnh mẽ.

“Là ông ta.”

Tiểu Như Lai cảm nhận được hơi thở, sắc mặt không đổi, tâm trạng lại có chút không vui.

Một con rồng màu vàng từ xa bay tới, trong nháy mắt biến thành hình người.

“Có chuyện gì náo nhiệt thế, không để ý bổn tọa coi chút chứ.” Long Thần xuất hiện trong phòng, cười nói: “Tiểu Như Lai ngươi không ở trong thế giới cực lạc nhỏ bé của ngươi đi sao lại tới đây rồi?”

Tiểu Như Lai tức giận mắng trong lòng tức giận, là ta muốn đến sao?

Đó là bị người ta kéo ra, có ma mới biết được sức mạnh của thằng nhóc này lại đáng sợ như vậy, nắm lấy ngón tay của ông ta, kéo ông ta từ trong thế giới cực lại nhỏ bé ra ngoài.

“Lâu rồi không gặp.” Lâm Phàm vẫy vẫy tay, khi nhìn thấy Long Thần, tâm trạng rất tốt.

Long Thần nói: “Chúng ta mới gặp nhau cách đây không lâu.”

Lâm Phàm cười nói: “Ông ta là do tôi kéo ra đó, tôi phát hiện sức mạnh của ông ta rất mạnh, muốn cùng ông ta cọ xát một trận, không ngờ ông cũng tới rồi.”

Long Thần nghe thấy mấy lời này có chút không vui.

Cọ xát?

Tôi bảo cậu theo tôi đến Tinh Không cọ xát cậu không đi, vậy mà lại tìm con lừa ngốc này cọ xát, có nhất thiết phải như vậy không?

Luôn cảm thấy là đang sỉ nhục tôi một cách vô hình vậy.

“Làm sao mà ngươi biết được?”

Phổ Độ Từ Hàng kinh ngạc vô cùng, mấy loài người này có lai lịch gì, sao cái gì cũng biết, lúc trước thần ẩn bị người khác nhìn thấu, bây giờ cái gốc cây vạn tuế ngoài kia cũng bị nhìn thấu.

Ông cụ Từ nói: “Trong sách cổ có ghi chép mà thôi.”

“Ha ha ha…” Phổ Độ Từ Hàng lúc cười, âm thanh vô cùng chói tai, “Thật không ngờ tên của bản pháp sư được lưu truyền cả nghìn đời, những con lừa ngu ngốc này làm sao có thể trấn áp được ta, bọn chúng đã sớm tan thành mây khói rồi, không ai biết bọn chúng là ai, nhưng uy phong của bản pháp sư thì không ai không biết, lấy con rết làm bản thể, tu luyện thành rồng, không ai không bái phục.”

Rất tự hào.

Tâm trạng trở nên rất tốt.

Chương 917: Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (5)

Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (5)

Ông cụ Từ nói như tạt gáo nước lạnh: “Tên của ngươi không có lưu truyền ra ngoài, mà là ý nghĩa của cây vạn tuế khi nở hoa là để trấn áp những yêu ma quỷ quái ngươi đang đợi mà thôi.”

“Hả?”

Quả nhiên, khi ông cụ Từ nói ra lời này, vẻ mặt của Phổ Độ Từ Hàng biến sắc, một luồng khí u ám bao trùm khắp cung điện, ông ta vốn cũng là một Đại Yêu đầu con rết, tà tính cực nặng, đã từng là quốc sư của triều đình, sức mạnh phi thường, nghiêng trời lệch đất, không có gì là không làm được, tự mình tu luyện nuốt chửng long mạch triều đình, muốn hóa rồng, nhưng thế gian chi sĩ tự xưng là chính nghĩa nhiều vô số kể.

Lại bởi vì một vị râu ria người phàm nào đó, cuối cùng dẫn đến bị vây giết bởi Lạp Tháp Kiếm Tiên.

ông ta nuốt chửng long mạch, sức mạnh đã sớm không phải người bình thường có thể đối phó được.

Nhưng tình hình khi đó có chút không khả quan, ngày nhật thực, là thời điểm dùng toàn bộ sức mạnh để hóa rồng, sức mạnh giảm đáng kể, mười người không còn ai, cuối cùng bị hủy thân thể, nguyên thần xung quanh trốn hết, sau đó gặp được một đầu con rết có phật tính, không nói gì, trực tiếp đoạt lấy.

Mặc dù đầu con rết đó có phật tính bảo vệ, nhưng Phổ Độ Từ Hàng ông ta chính là con rết thần biết bay đã nuốt chửng long mạch, nguyên thần vô cùng mạnh, cướp đoạt cũng rất đơn giản.

Cuối cùng… ông ta ngồi trong ngôi chùa này chuyên tâm tu luyện, mất thời gian gần trăm năm, mới khôi phục toàn bộ sức mạnh.

Đúng lúc ông ta chuẩn bị làm mưa làm gió lần nữa.

Ngôi chùa có cao tăng phát hiện ra tà tính của ông ta, hợp lực lại trấn áp, vốn tưởng rằng bản thân sẽ bị diệt hoàn toàn, nhưng không ngờ rằng não của những con lừa này lại ngu ngốc đến vậy, thấy ông ta có một chút phật tính, lại không tiêu diệt triệt để ông ta, mà trấn áp ở đây, để loại bỏ tà tính trong người.

Không biết bao nhiêu năm trôi qua.

ông ta cảm nhận được sức mạnh của phong ấn đang dần dần yếu đi, trực tiếp phá vỡ, nhưng phát hiện trong chùa không một bóng người, chỉ có mình ông ta tồn tại.

Trải qua những bài học lần trước, lần này ông ta rất khiêm tốn, không tùy ý làm càn, người phàm đều tin vào Phật, vậy thì ông ta chuyên tu vào đạo Phật, ngưng tụ thành thân giả, thì có thể đi ra ngoài lừa được người phàm.

Trí tuệ của con rết không cao, chỉ có thể học thuộc lòng, chứ không hiểu được ý nghĩa trong đó.

Nhưng chỉ cần khi nói chuyện mang theo Phật lý, thì có thể lừa được người phàm.

Lúc này, Nhân Sâm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hình như tôi có nghe qua, kẻ thù của con rết chính là gà, Gà Mái, mày lên đi, tiêu diệt cái tên này đi.”

Độc Nhãn Nam nói: “Cũng có lý.”

Ông cụ Từ nói: “Ở phương diện là kẻ thù khắc chế, gà quả thực khắc chế được rết, đây là sự áp chế bẩm sinh, không liên quan gì tới sức mạnh, có lẽ Gà Mái thực sự có thể làm điều đó.”

Tà Vật Công Kê bị Nhân Sâm cưỡi trên lưng, nghe thấy những lời này, hai con mắt gà trừng lên tròn xoe, trong lòng tức giận mắng.

Ôi mẹ ơi các người có còn là con người không?

Thật sự là quá coi trọng tôi rồi.

Tà Vật Công Kê im lặng suy nghĩ, nó thân là anh hùng Tà Vật, tất nhiên phải có lòng dũng cảm, không thể để mất thể diện, nhưng nó biết, chỉ cần bản thân đứng trước mặt cái tên này, nhất định sẽ bị nuốt chửng tới xác cũng không còn.

Nhưng mà, Lâm Phàm đang ở trước mặt mình.

Nếu như gặp phải nguy hiểm, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.

Cục cục!

Tà Vật Công Kê ngẩng đầu gà lên, kiêu ngạo oai hùng đứng trước mặt Phổ Độ Từ Hàng, bây giờ nó là đang gào lên, tên cặn bã quỳ xuống cho bố Gà.

“Nam mô A di đà Phật, lệ khí của các vị thí chủ quá nặng, tâm trạng bị vấy bẩn bởi tà khí, Phương Tây Như Lai Pháp đang ở đây, còn không mau quỳ xuống.”

Phổ Độ Từ Hàng chắp hai tay trước ngực, ánh sáng vàng kim loé sáng, ngay sau đó, một pho tượng Như Lai Pháp Thân bằng đồng xuất hiện, xung quanh mây mù u ám, không có cái kiểu ánh sáng màu vàng kim, càng có nhiều hơn là cái bầu không khí u ám ở trong lòng Phổ Độ Từ Hàng hóa thành tà quang chiếu khắp nơi.

“Chơi bẩn.” Độc Nhãn Nam trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Ông ta trước giờ chưa từng nghĩ rằng có người dám cả gan biến ra loại Như Lai Pháp Thân này.

Nói thật, cho dù là không ai quan tâm, trong lòng ông ta vẫn hoảng sợ, dường như ông ta đang khinh bỉ sự tồn tại tối cao nào đó vậy.

“Ta không sợ ngươi.”

Tà Vật Công Kê hai chân run rẩy, con mẹ nó ai nói là loài giống có thể áp chế được, trợn to mắt chó của các ngươi lên mà xem cho kĩ, người ta biểu hiện hình dáng ra ngoài, không phải hình dáng của con người, chính là loại cao cấp Như Lai Pháp Thân, cho tới bây giờ ông ta chưa hiện ra bản thể con rết đó.

Đám người lão kiếm thần Bạch Vân đã có sự thay đổi lớn về nhận thức đối với Tà Vật Công Kê.

Thật sự không tồi.

Quả nhiên giống như bọn họ nghĩ, Tà Vật có thể ở bên cạnh Lâm Phàm, thì có bao nhiêu là đơn giản?

Khi bọn họ đối mặt với Phổ Độ Từ Hàng, cũng cảm thấy được một áp lực rất lớn, là đến từ sự áp chế trên sức mạnh, cho dù là không ra tay, thì cũng hiểu được sâu sắc, chênh lệch giữa hai người họ là rất lớn.

Nhưng khi nhìn Tà Vật Công Kê trước mặt, thật sự là rất bá đạo.

Chương 918: Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (6)

Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (6)

Gặp đối thủ đáng sợ như vậy, lại có thể không có chút sợ hãi, đủ để nói rõ rằng việc đi cùng nhau là rất quan trọng.

Phổ Độ Từ Hàng biến hóa ra Như Lai Pháp, mang đến cho mọi người cảm giác áp lực mạnh mẽ, âm thanh oai nghiêm, tựa như mang theo dàn âm thanh và hiệu ứng ba chiều mạnh mẽ, giống như có một đám người đang vây xung quanh bạn, nói thao thao bất diệt cái gì đó vậy.

“Người phàm đều bị những thứ bẩn thỉu che mờ hai mắt, hôm nay Như Lai Pháp Thân đến, các ngươi còn không mau quy y ngã phật.”

“Buông đao sát sinh, lập tức thành Phật.”

Tiếng của Phật chấn động, Tác Mệnh Phạm m bùng lên, nếu như lần này không có Lâm Phàm ở đây.

Đột nhiên.

Tình huống khác thường xảy ra.

Một luồng khí dũng mãnh quét qua đến từ phía ngoài kia, giáng xuống trên cơ thể của Phổ Độ Từ Hàng.

Một tiếng hét, Phổ Độ Từ Hàng kêu thảm thiết, Như Lai Pháp Thân lùi vào trong bóng tối, hồi phục lại hình dáng con người, giống như bị thương nặng vậy, miệng đầy máu, hơi thở thoi thóp.

“Lâm Phàm, cậu lại mạnh lên rồi, vừa nãy cậu làm như thế nào vậy?” Độc Nhãn Nam kinh ngạc hỏi.

Ông ta thậm chí còn không nhìn được Lâm Phàm ra tay như thế nào, chỉ thấy Phổ Độ Từ Hàng đã bị thương nặng.

Đừng nói là Độc Nhãn Nam không thấy, đám người ông cụ Từ cũng như thế, dáng vẻ kinh ngạc, rõ ràng là bọn họ đều bị Lâm Phàm làm cho mông lung rồi, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như không phải Lâm Phàm ra tay, thì còn ai có thể có được năng lực như vậy.

Đám người bọn họ đối phó với những cường giả tộc Tinh Không, là quá đủ, nhưng sức mạnh của Phổ Độ Từ Hàng rõ như ban ngày, thật sự rất mạnh, làm sao bọn họ có khả năng đối phó được.

Tà Vật Công Kê ưỡn ngực ngẩng đầu, rất đắc chí.

Thấy chưa hả.

Đây chính là sức mạnh của Tà Vật ông đây, ngươi dám động vào ta, người vĩ đại bên cạnh ta, sẽ ra tay dạy dỗ ngươi, đánh cho ngươi khỏe mạnh bụ bẫm, hử… khỏe mạnh bụ bẫm có thể dùng tính từ này cho trường hợp này không?

Lâm Phàm nói: “Tôi không có làm gì ông ta cả.”

Hả?

Mọi người nhìn Lâm Phàm đầy nghi ngờ.

“Không phải cậu làm hả?”

Bọn họ có chút không tin, nếu như không phải Lâm Phàm, thì còn ai có thể làm được.

Lâm Phàm nói: “Ừ, thật sự không phải tôi, vừa nãy tôi không làm cái gì cả, nhưng tôi cảm nhận được, luồng khí vừa nãy thật sự rất mạnh, so với ông ta mạnh hơn rất nhiều, giống như một vị cường giả mà tôi đã gặp trước đây, đều rất mạnh.”

“Có chuyện gì vậy, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.”

Phổ Độ Từ Hàng bị thương nặng kêu thảm, thấp thỏm lo sợ, cảm giác vừa nãy quá kinh khủng, cảm giác bản thân giống như cách cái chết rất gần vậy.

Đột nhiên.

Không trung vỡ ra, một bàn tay khổng lồ màu vàng kim thò ra từ trong không trung, túm lấy Phổ Độ Từ Hàng đang bị thương nặng.

“Không…”

Phổ Độ Từ Hàng sắc mặt tuyệt vọng, mới từ trong phong ấn ra chưa được lâu, thì gặp phải loại tình huống này, thật sự là không cam tâm, rốt cuộc là vị cao thủ nào nhìn ông ta không vừa lòng, lại muốn làm khó ông ta.

Lâm Phàm ra tay, ngăn cản bàn tay khổng lồ màu vàng kim, “Ông là ai?”

Trong mắt anh ta hiện lên một tia kinh ngạc.

Gần đây vận khí đặc biệt tốt, thường xuyên gặp phải cường giả, thỏa mãn lòng ham học hỏi của anh ta đối với cường giả.

“Tà ma yêu đạo giả mạo Như Lai Pháp Thân, vô cùng bất kính.”

m thanh từ trong hư không truyền ra còn bá đạo hơn âm thanh của Phổ Độ Từ Hàng, là loại sợ hãi đến từ sâu trong tâm hồn.

Phổ Độ Từ Hàng nghe xong lời này, sắc mặt trắng bệch, nằm rạp xuống đất, rên rỉ nói:

“Tha mạng, tha mạng, bản thể của tiểu nhân chỉ là một con trùng trăm chân, có cơ duyên, mà lĩnh ngộ được giáo lý Phật giáo, Như Lai Pháp Thân này là tiểu nhân vừa mới tu thành sau đó không lâu, đây là lần đầu tiên thi triển được.”

“Hừ, nói khoác không biết ngượng, cơ thể tràn ngập khí bẩn, vậy mà dám nói tu thành Như Lai Pháp Tương, bổn tọa diệt lần đầu của ngươi, khắc ghi sợ hãi trong tim.”

Vừa dứt lời.

Đối phương đã ra đòn chí mạng, rõ ràng là muốn cái mạng nhỏ của Phổ Độ Từ Hàng.

Nhưng mà lại bị Lâm Phàm ngăn lại.

“Ngươi là ai? Tại sao lại ngăn cản bổn tọa.”

Lâm Phàm nói: “Ông là ai?”

“Hừ, bổn tọa theo bước chân của Thượng Cổ Như Lai, được kế thừa phương pháp, tu thành Trượng Lục Kim Thân, nhân xưng là tiểu Như Lai.” âm thanh truyền tới từ trong hư không, khi nói đến tên của bản thân, không có chút cảm giác là có gì đó không thích hợp.

Giống như được người ta gọi là tiểu Như Lai, chính là một loại vinh quang tối cao vậy.

Đám người Độc Nhãn Nam liếc nhìn nhau, phát hiện ra vấn đề rất nghiêm trọng, vốn dĩ, bọn họ chỉ coi đối phương là một vị cường giả nào đó của tộc Tinh Không, nhưng sau khi nghe đối phương tự giới thiệu.

Bọn họ lại phát hiện nhân vật trong thần thoại cổ xưa, hình như là thật sự tồn tại.

Dựa vào ghi chép của bọn họ trong thần thoại, có rất nhiều loại Như Lai, Như Lai Đại Nhật là sự tồn tại của Lục Áp sau khi quy y, Như Lai Đa Bảo là đa bảo đạo sĩ.

Nhưng đây đều là tiểu thuyết.

Muốn kiểm chứng tính xác thực, nhưng lại không hiểu rõ.

Dần dần.

Đám người Độc Nhãn Nam cảm thấy não của mình rất có thể có vấn đề.

Đúng,

Tiểu thuyết là tiểu thuyết, làm sao có thể trở thành.

Chương 919: Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (7)

Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (7)

Mà trong tình hình lúc này, bọn họ lại phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.

Phổ Độ Từ Hàng chỉ là thi triển Như Lai Pháp Thân, tự xưng là Như Lai, đã bị đối phương cảm nhận được, điều này giải thích rõ hai vấn đề, thứ nhất chính là nhắc đến tên cấm kỵ sẽ bị đối phương cảm nhận được.

Thứ hai chính là phương pháp tu luyện này có vấn đề.

Lâm Phàm nói: “Tôi muốn gặp ông một lần, cùng ông cọ xát một trận.”

Tiểu Như Lai rõ ràng rất kinh ngạc, chưa bao giờ có người nói những lời như vậy với ông ta.

Cọ xát?

Ngươi cũng xứng?

“Mọi người đều muốn thân thiết với Phật, nhưng Phật chỉ ở trong lòng các người, thí chủ nói muốn cùng Phật cọ xát, là bất kính với Phật, hi vọng ngươi biết sai mà sửa, tránh đi lệch hướng.” khi tiểu Như Lai nói lời này, âm thanh của Phật rất nặng, nhưng tỉ mỉ cảm nhận, vẫn có thể cảm nhận được, trong giọng nói của ông ta vốn đã tràn đầy một loại sát ý.

Đối với ông ta mà nói, Lâm Phàm chính là con kiến.

Con kiến khiêu khích ông ta, chính là một loại sỉ nhục đối với ông ta.

“Nói chuyện mà không xuất hiện, thật sự là bất lịch sự, ra đây cho tôi đi.”

Lâm Phàm nắm lấy ngón tay của bàn tay khổng lồ màu vàng kim, dồn sức kéo về phía bên ngoài, ý tưởng của anh ta rất đơn giản, chính là kéo đối phương ra, muốn cùng ông ta nói chuyện.

Phương xa trình độ cao.

Tiểu Như Lai ngồi ngay ngắn trong cung điện, xung quanh tường vân trôi nổi, muôn vàn hào quang của Phật, Chư Thiên Tinh Thần quay xung quanh cái thế giới đang xoay tròn này, vô số Phật Thích Ca đều ngồi xuống tu luyện.

Ông ta bây giờ, tách một đường thông đạo trong hư không, ngăn cách thời gian và không gian vô tận, đồng thời trấn áp Phổ Độ Từ Hàng bằng sức mạnh tuyệt đối

Nhưng điều khiến ông ta có chút khó chịu chính là, thằng nhóc này xuất hiện rất kỳ lạ không thể giải thích được.

Có chút điên cuồng.

Nhất thời.

Tiểu Như Lai hơi di chuyển phần mông một chút, cứ di chuyển như vậy, gây nên sóng to gió lớn, vô số Phật Thích Ca đang tu luyện kinh ngạc nhìn tiểu Như Lai, rốt cuộc là ai khiến cho tiểu Như Lai di chuyển vị trí.

Ngay cả những Tinh Thần xung quanh cũng đang run rẩy.

“Hả?”

Tiểu Như Lai cảm nhận đường một luồng sức mạnh cực mạnh kéo cơ thể ông ta xuống, mặt Phật trừng lên, ánh sáng của Phật cùng nhau hóa thành hàng vạn hàng nghìn câu thần chú, thuận theo hư không mà chém giết.

Ông ta ngồi ngay ngắn trong thế giới cực lạc nhỏ bé, ánh sáng của Phật bao phủ bầu trời vô tận và các vì sao, cho dù là ai, cũng không thể lay động chân thân của ông ta, nhưng tình hình hiện tại, hiển nhiên ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

“Rốt cuộc là ai…”

Suy nghĩ của ông ta chính là có cường giả ngang bằng với ông ta, ra tay trong bóng tối.

Với cái cường độ đó ngày một mạnh hơn.

Không thể không đi.

“Bổn tọa đi một chút sẽ trở lại.”

Ông ta không thể biểu hiện ra là mình bị người ta cưỡng ép kéo ra ngoài, bắt buộc phải cho bọn họ biết, là tự bản thân mình muốn ra.

Vấn đề này liên quan đến thể diện của chính mình.

“Cung kính tiễn ngã Phật.”

Phật Đà La Hán cung kính đưa tiễn, ngã Phật lại tự mình hành động, nhất định là ở sâu trong Tinh Không xuất hiện tà ma, ngã Phật đi vào độ hóa đối phương, không bao lâu nữa, bên ta có thể có thêm một vị cường giả chân chính.

Đây là kinh nghiệm của bọn họ.

Trước kia đều như vậy.

Núi Phổ Đà.

Khắp bầu trời ánh sáng màu vàng chiếu rọi vạn vật trên thế gian.

Pháp Thân của tiểu Như Lai quả thực không phải là để trưng cho đẹp, mặc kệ người khác tu luyện như thế nào, nhưng loại tình huống đối mặt này, nếu làm tốt, ấn tượng đầu tiên đối với người chính là vị trước mặt này, tuyệt đối không phải người thường.

Khi Phổ Độ Từ Hàng đang bị thương nặng nhìn thấy hình dáng thật sự của tiểu Như Lai, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Ước mơ lớn nhất của ông ta, chính là có thể đạt đến trình độ này của đối phương.

Ánh sáng của Phật che chở, nhất cử nhất động, đều bí ẩn vô cùng.

“Xin chào.” Lâm Phàm cười nói.

Anh ta là tồn tại duy nhất có thể bình tĩnh được trong lúc này.

Đám người Độc Nhãn Nam đã hoàn toàn rơi vào trong sự kinh ngạc, chính là loại hình dáng này, tồn tại trong thần thoại, đầu đầy bọc kim loại, toàn thân toát ra một loại ánh sáng vàng hài hòa.

“Thí chủ là ai?” tiểu Như Lai ổn định lại tâm trạng, lạnh nhạt hỏi.

Lâm Phàm nói: “Tôi tên là Lâm Phàm, một người bình thường thích tu luyện, thích cọ xát với cường giả, mà ông chính là một vị cường giả, tôi rất vừa ý với ông.”

“Thí chủ có biết ta là ai không?” tiểu Như Lai hỏi.

Lâm Phàm lắc đầu nói: “Không biết, nhưng ông có thể tự giới thiệu, chỉ cần ông giới thiệu, tôi sẽ không quên đâu, bởi vì ông là cường giả, có trí nhớ đặc biệt sâu sắc đối với cường giả.”

Lời này không có vấn đề.

Nhưng đối với một số người mà nói, khá là tổn thương.

Ví dụ… Hằng Kiến Thu.

Ông ta đặc biệt bị tổn thương, mắc gì phải nói thẳng ra như vậy, cậu có biết là hành động của cậu quá đáng lắm không, tôi với cậu cũng coi là người quen, nhưng cậu lại quên mất tôi, không phải là nói thẳng ra là sức mạnh của tôi quá yếu, khó mà vừa mắt sao.

Tiểu Như Lai ổn định tâm trạng, không tức giận, đối phương kéo ông ta từ vết nứt trong không khí ra ngoài, cũng đã là loại chuyện gặp phải quỷ rồi.

Chương 920: Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (8)

Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (8)

Độc Nhãn Nam ghé sát vào bên tai của Lâm Phàm nói nhỏ: “Người ta tên là tiểu Như Lai.”

“À, vừa nãy tôi thật sự không chú ý.” Lâm Phàm phản ứng lại, nhớ lại quá trình vừa nãy nói chuyện, quả thực là đối phương đã nói tên của mình.

“Ông tên là tiểu Như Lai, tôi nhớ rồi.”

Tiểu Như Lai nghe thấy những lời này, tức tới mức giống như đầu sắp nổ tung vậy, đối phương cũng không cho ông ta mặt mũi, rõ ràng là một loại sỉ nhục.

“Cái gì mà tiểu Như Lai không tiểu Như Lai, một trong những người đi theo, một thằng nhóc đạt được một chút truyền thừa rồi đi theo con đường tu luyện mà thôi.” anh Nhân Sâm không hổ là anh cả, từ sau khi xác định được sức mạnh của chủ nhân hiện tại, là bắt đầu buông thả bản thân, sức mạnh của tiểu Như Lai không yếu, thậm chí có thể nói là rất mạnh, đặt ở bất kỳ nơi nào, cũng là sự tồn tại đỉnh cao.

Nhưng dựa theo tham khảo và đánh giá của Nhân Sâm, nó vẫn cảm thấy Lâm Phàm lợi hại hơn.

Tiểu Như Lai luôn cảm thấy chói tai với những lời này, một loại phẫn nộ không nói nên lời, rốt cuộc là ai dám ngang ngược như vậy, vậy mà lại không để ông ta vào mắt.

Nhưng khi ánh mắt của ông ta dừng lại ở trên người Nhân Sâm, tâm Phật vững vàng kích động kịch liệt.

“Nhân Sâm tinh.” tiểu Như Lai tung hoành ngang dọc ở Tinh Không, gặp được rất nhiều bảo bối, nhưng cho dù bảo bối quý giá, cũng đều là vật chết mà thôi, nhưng loại vật đại bổ còn đang sống, thật là hiếm thấy, hơn nữa nhìn tình hình này, đạo hạnh không cạn, đặt ở trong Chư Thiên Tinh Thần, đều vô cùng quý giá.

Muốn.

Tiểu Như Lai ta thật sự rất muốn.

Kiên quyết đoạt lấy sao?

Có chút ý tưởng.

“Ngươi trong mắt ta, chỉ là loại tham lam trơ trẽn.” Nhân Sâm liếc mắt nhìn thấu được ý đồ của tiểu Như Lai, điều khiển Tà Vật Công Kê, hướng về phía Lâm Phàm đứng bên cạnh.

“Toàn thân Nhân Sâm ta đều là báu vật, ai nhìn thấy cũng sẽ nổi lòng tham, nhưng ta không sợ hãi, vị này là chủ nhân của ta, phiền ngươi thu lại ánh mắt tham lam của mình, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng được đâu.”

“Chủ nhân ngao…”

Lâm Phàm cười nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Nhân Sâm gật đầu điên cuồng: “Tôi biết mà.”

Nhưng vào lúc này.

Từ xa truyền tới một luồng hơi thở mạnh mẽ.

“Là ông ta.”

Tiểu Như Lai cảm nhận được hơi thở, sắc mặt không đổi, tâm trạng lại có chút không vui.

Một con rồng màu vàng từ xa bay tới, trong nháy mắt biến thành hình người.

“Có chuyện gì náo nhiệt thế, không để ý bổn tọa coi chút chứ.” Long Thần xuất hiện trong phòng, cười nói: “Tiểu Như Lai ngươi không ở trong thế giới cực lạc nhỏ bé của ngươi đi sao lại tới đây rồi?”

Tiểu Như Lai tức giận mắng trong lòng tức giận, là ta muốn đến sao?

Đó là bị người ta kéo ra, có ma mới biết được sức mạnh của thằng nhóc này lại đáng sợ như vậy, nắm lấy ngón tay của ông ta, kéo ông ta từ trong thế giới cực lại nhỏ bé ra ngoài.

“Lâu rồi không gặp.” Lâm Phàm vẫy vẫy tay, khi nhìn thấy Long Thần, tâm trạng rất tốt.

Long Thần nói: “Chúng ta mới gặp nhau cách đây không lâu.”

Lâm Phàm cười nói: “Ông ta là do tôi kéo ra đó, tôi phát hiện sức mạnh của ông ta rất mạnh, muốn cùng ông ta cọ xát một trận, không ngờ ông cũng tới rồi.”

Long Thần nghe thấy mấy lời này có chút không vui.

Cọ xát?

Tôi bảo cậu theo tôi đến Tinh Không cọ xát cậu không đi, vậy mà lại tìm con lừa ngốc này cọ xát, có nhất thiết phải như vậy không?

Luôn cảm thấy là đang sỉ nhục tôi một cách vô hình vậy.

“Làm sao mà ngươi biết được?”

Phổ Độ Từ Hàng kinh ngạc vô cùng, mấy loài người này có lai lịch gì, sao cái gì cũng biết, lúc trước thần ẩn bị người khác nhìn thấu, bây giờ cái gốc cây vạn tuế ngoài kia cũng bị nhìn thấu.

Ông cụ Từ nói: “Trong sách cổ có ghi chép mà thôi.”

“Ha ha ha…” Phổ Độ Từ Hàng lúc cười, âm thanh vô cùng chói tai, “Thật không ngờ tên của bản pháp sư được lưu truyền cả nghìn đời, những con lừa ngu ngốc này làm sao có thể trấn áp được ta, bọn chúng đã sớm tan thành mây khói rồi, không ai biết bọn chúng là ai, nhưng uy phong của bản pháp sư thì không ai không biết, lấy con rết làm bản thể, tu luyện thành rồng, không ai không bái phục.”

Rất tự hào.

Tâm trạng trở nên rất tốt.

Ông cụ Từ nói như tạt gáo nước lạnh: “Tên của ngươi không có lưu truyền ra ngoài, mà là ý nghĩa của cây vạn tuế khi nở hoa là để trấn áp những yêu ma quỷ quái ngươi đang đợi mà thôi.”

“Hả?”

Quả nhiên, khi ông cụ Từ nói ra lời này, vẻ mặt của Phổ Độ Từ Hàng biến sắc, một luồng khí u ám bao trùm khắp cung điện, ông ta vốn cũng là một Đại Yêu đầu con rết, tà tính cực nặng, đã từng là quốc sư của triều đình, sức mạnh phi thường, nghiêng trời lệch đất, không có gì là không làm được, tự mình tu luyện nuốt chửng long mạch triều đình, muốn hóa rồng, nhưng thế gian chi sĩ tự xưng là chính nghĩa nhiều vô số kể.

Lại bởi vì một vị râu ria người phàm nào đó, cuối cùng dẫn đến bị vây giết bởi Lạp Tháp Kiếm Tiên.

ông ta nuốt chửng long mạch, sức mạnh đã sớm không phải người bình thường có thể đối phó được.

Nhưng tình hình khi đó có chút không khả quan, ngày nhật thực, là thời điểm dùng toàn bộ sức mạnh để hóa rồng, sức mạnh giảm đáng kể, mười người không còn ai, cuối cùng bị hủy thân thể, nguyên thần xung quanh trốn hết, sau đó gặp được một đầu con rết có phật tính, không nói gì, trực tiếp đoạt lấy.

Chương 921: Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (9)

Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (9)

Mặc dù đầu con rết đó có phật tính bảo vệ, nhưng Phổ Độ Từ Hàng ông ta chính là con rết thần biết bay đã nuốt chửng long mạch, nguyên thần vô cùng mạnh, cướp đoạt cũng rất đơn giản.

Cuối cùng… ông ta ngồi trong ngôi chùa này chuyên tâm tu luyện, mất thời gian gần trăm năm, mới khôi phục toàn bộ sức mạnh.

Đúng lúc ông ta chuẩn bị làm mưa làm gió lần nữa.

Ngôi chùa có cao tăng phát hiện ra tà tính của ông ta, hợp lực lại trấn áp, vốn tưởng rằng bản thân sẽ bị diệt hoàn toàn, nhưng không ngờ rằng não của những con lừa này lại ngu ngốc đến vậy, thấy ông ta có một chút phật tính, lại không tiêu diệt triệt để ông ta, mà trấn áp ở đây, để loại bỏ tà tính trong người.

Không biết bao nhiêu năm trôi qua.

ông ta cảm nhận được sức mạnh của phong ấn đang dần dần yếu đi, trực tiếp phá vỡ, nhưng phát hiện trong chùa không một bóng người, chỉ có mình ông ta tồn tại.

Trải qua những bài học lần trước, lần này ông ta rất khiêm tốn, không tùy ý làm càn, người phàm đều tin vào Phật, vậy thì ông ta chuyên tu vào đạo Phật, ngưng tụ thành thân giả, thì có thể đi ra ngoài lừa được người phàm.

Trí tuệ của con rết không cao, chỉ có thể học thuộc lòng, chứ không hiểu được ý nghĩa trong đó.

Nhưng chỉ cần khi nói chuyện mang theo Phật lý, thì có thể lừa được người phàm.

Lúc này, Nhân Sâm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hình như tôi có nghe qua, kẻ thù của con rết chính là gà, Gà Mái, mày lên đi, tiêu diệt cái tên này đi.”

Độc Nhãn Nam nói: “Cũng có lý.”

Ông cụ Từ nói: “Ở phương diện là kẻ thù khắc chế, gà quả thực khắc chế được rết, đây là sự áp chế bẩm sinh, không liên quan gì tới sức mạnh, có lẽ Gà Mái thực sự có thể làm điều đó.”

Tà Vật Công Kê bị Nhân Sâm cưỡi trên lưng, nghe thấy những lời này, hai con mắt gà trừng lên tròn xoe, trong lòng tức giận mắng.

Ôi mẹ ơi các người có còn là con người không?

Thật sự là quá coi trọng tôi rồi.

Tà Vật Công Kê im lặng suy nghĩ, nó thân là anh hùng Tà Vật, tất nhiên phải có lòng dũng cảm, không thể để mất thể diện, nhưng nó biết, chỉ cần bản thân đứng trước mặt cái tên này, nhất định sẽ bị nuốt chửng tới xác cũng không còn.

Nhưng mà, Lâm Phàm đang ở trước mặt mình.

Nếu như gặp phải nguy hiểm, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.

Cục cục!

Tà Vật Công Kê ngẩng đầu gà lên, kiêu ngạo oai hùng đứng trước mặt Phổ Độ Từ Hàng, bây giờ nó là đang gào lên, tên cặn bã quỳ xuống cho bố Gà.

“Nam mô A di đà Phật, lệ khí của các vị thí chủ quá nặng, tâm trạng bị vấy bẩn bởi tà khí, Phương Tây Như Lai Pháp đang ở đây, còn không mau quỳ xuống.”

Phổ Độ Từ Hàng chắp hai tay trước ngực, ánh sáng vàng kim loé sáng, ngay sau đó, một pho tượng Như Lai Pháp Thân bằng đồng xuất hiện, xung quanh mây mù u ám, không có cái kiểu ánh sáng màu vàng kim, càng có nhiều hơn là cái bầu không khí u ám ở trong lòng Phổ Độ Từ Hàng hóa thành tà quang chiếu khắp nơi.

“Chơi bẩn.” Độc Nhãn Nam trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Ông ta trước giờ chưa từng nghĩ rằng có người dám cả gan biến ra loại Như Lai Pháp Thân này.

Nói thật, cho dù là không ai quan tâm, trong lòng ông ta vẫn hoảng sợ, dường như ông ta đang khinh bỉ sự tồn tại tối cao nào đó vậy.

“Ta không sợ ngươi.”

Tà Vật Công Kê hai chân run rẩy, con mẹ nó ai nói là loài giống có thể áp chế được, trợn to mắt chó của các ngươi lên mà xem cho kĩ, người ta biểu hiện hình dáng ra ngoài, không phải hình dáng của con người, chính là loại cao cấp Như Lai Pháp Thân, cho tới bây giờ ông ta chưa hiện ra bản thể con rết đó.

Đám người lão kiếm thần Bạch Vân đã có sự thay đổi lớn về nhận thức đối với Tà Vật Công Kê.

Thật sự không tồi.

Quả nhiên giống như bọn họ nghĩ, Tà Vật có thể ở bên cạnh Lâm Phàm, thì có bao nhiêu là đơn giản?

Khi bọn họ đối mặt với Phổ Độ Từ Hàng, cũng cảm thấy được một áp lực rất lớn, là đến từ sự áp chế trên sức mạnh, cho dù là không ra tay, thì cũng hiểu được sâu sắc, chênh lệch giữa hai người họ là rất lớn.

Nhưng khi nhìn Tà Vật Công Kê trước mặt, thật sự là rất bá đạo.

Gặp đối thủ đáng sợ như vậy, lại có thể không có chút sợ hãi, đủ để nói rõ rằng việc đi cùng nhau là rất quan trọng.

Phổ Độ Từ Hàng biến hóa ra Như Lai Pháp, mang đến cho mọi người cảm giác áp lực mạnh mẽ, âm thanh oai nghiêm, tựa như mang theo dàn âm thanh và hiệu ứng ba chiều mạnh mẽ, giống như có một đám người đang vây xung quanh bạn, nói thao thao bất diệt cái gì đó vậy.

“Người phàm đều bị những thứ bẩn thỉu che mờ hai mắt, hôm nay Như Lai Pháp Thân đến, các ngươi còn không mau quy y ngã phật.”

“Buông đao sát sinh, lập tức thành Phật.”

Tiếng của Phật chấn động, Tác Mệnh Phạm m bùng lên, nếu như lần này không có Lâm Phàm ở đây.

Đột nhiên.

Tình huống khác thường xảy ra.

Một luồng khí dũng mãnh quét qua đến từ phía ngoài kia, giáng xuống trên cơ thể của Phổ Độ Từ Hàng.

Một tiếng hét, Phổ Độ Từ Hàng kêu thảm thiết, Như Lai Pháp Thân lùi vào trong bóng tối, hồi phục lại hình dáng con người, giống như bị thương nặng vậy, miệng đầy máu, hơi thở thoi thóp.

“Lâm Phàm, cậu lại mạnh lên rồi, vừa nãy cậu làm như thế nào vậy?” Độc Nhãn Nam kinh ngạc hỏi.

Ông ta thậm chí còn không nhìn được Lâm Phàm ra tay như thế nào, chỉ thấy Phổ Độ Từ Hàng đã bị thương nặng.

Đừng nói là Độc Nhãn Nam không thấy, đám người ông cụ Từ cũng như thế, dáng vẻ kinh ngạc, rõ ràng là bọn họ đều bị Lâm Phàm làm cho mông lung rồi, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chương 922: Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (10)

Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (10)

Nếu như không phải Lâm Phàm ra tay, thì còn ai có thể có được năng lực như vậy.

Đám người bọn họ đối phó với những cường giả tộc Tinh Không, là quá đủ, nhưng sức mạnh của Phổ Độ Từ Hàng rõ như ban ngày, thật sự rất mạnh, làm sao bọn họ có khả năng đối phó được.

Tà Vật Công Kê ưỡn ngực ngẩng đầu, rất đắc chí.

Thấy chưa hả.

Đây chính là sức mạnh của Tà Vật ông đây, ngươi dám động vào ta, người vĩ đại bên cạnh ta, sẽ ra tay dạy dỗ ngươi, đánh cho ngươi khỏe mạnh bụ bẫm, hử… khỏe mạnh bụ bẫm có thể dùng tính từ này cho trường hợp này không?

Lâm Phàm nói: “Tôi không có làm gì ông ta cả.”

Hả?

Mọi người nhìn Lâm Phàm đầy nghi ngờ.

“Không phải cậu làm hả?”

Bọn họ có chút không tin, nếu như không phải Lâm Phàm, thì còn ai có thể làm được.

Lâm Phàm nói: “Ừ, thật sự không phải tôi, vừa nãy tôi không làm cái gì cả, nhưng tôi cảm nhận được, luồng khí vừa nãy thật sự rất mạnh, so với ông ta mạnh hơn rất nhiều, giống như một vị cường giả mà tôi đã gặp trước đây, đều rất mạnh.”

“Có chuyện gì vậy, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.”

Phổ Độ Từ Hàng bị thương nặng kêu thảm, thấp thỏm lo sợ, cảm giác vừa nãy quá kinh khủng, cảm giác bản thân giống như cách cái chết rất gần vậy.

Đột nhiên.

Không trung vỡ ra, một bàn tay khổng lồ màu vàng kim thò ra từ trong không trung, túm lấy Phổ Độ Từ Hàng đang bị thương nặng.

“Không…”

Phổ Độ Từ Hàng sắc mặt tuyệt vọng, mới từ trong phong ấn ra chưa được lâu, thì gặp phải loại tình huống này, thật sự là không cam tâm, rốt cuộc là vị cao thủ nào nhìn ông ta không vừa lòng, lại muốn làm khó ông ta.

Lâm Phàm ra tay, ngăn cản bàn tay khổng lồ màu vàng kim, “Ông là ai?”

Trong mắt anh ta hiện lên một tia kinh ngạc.

Gần đây vận khí đặc biệt tốt, thường xuyên gặp phải cường giả, thỏa mãn lòng ham học hỏi của anh ta đối với cường giả.

“Tà ma yêu đạo giả mạo Như Lai Pháp Thân, vô cùng bất kính.”

m thanh từ trong hư không truyền ra còn bá đạo hơn âm thanh của Phổ Độ Từ Hàng, là loại sợ hãi đến từ sâu trong tâm hồn.

Phổ Độ Từ Hàng nghe xong lời này, sắc mặt trắng bệch, nằm rạp xuống đất, rên rỉ nói:

“Tha mạng, tha mạng, bản thể của tiểu nhân chỉ là một con trùng trăm chân, có cơ duyên, mà lĩnh ngộ được giáo lý Phật giáo, Như Lai Pháp Thân này là tiểu nhân vừa mới tu thành sau đó không lâu, đây là lần đầu tiên thi triển được.”

“Hừ, nói khoác không biết ngượng, cơ thể tràn ngập khí bẩn, vậy mà dám nói tu thành Như Lai Pháp Tương, bổn tọa diệt lần đầu của ngươi, khắc ghi sợ hãi trong tim.”

Vừa dứt lời.

Đối phương đã ra đòn chí mạng, rõ ràng là muốn cái mạng nhỏ của Phổ Độ Từ Hàng.

Nhưng mà lại bị Lâm Phàm ngăn lại.

“Ngươi là ai? Tại sao lại ngăn cản bổn tọa.”

Lâm Phàm nói: “Ông là ai?”

“Hừ, bổn tọa theo bước chân của Thượng Cổ Như Lai, được kế thừa phương pháp, tu thành Trượng Lục Kim Thân, nhân xưng là tiểu Như Lai.” âm thanh truyền tới từ trong hư không, khi nói đến tên của bản thân, không có chút cảm giác là có gì đó không thích hợp.

Giống như được người ta gọi là tiểu Như Lai, chính là một loại vinh quang tối cao vậy.

Đám người Độc Nhãn Nam liếc nhìn nhau, phát hiện ra vấn đề rất nghiêm trọng, vốn dĩ, bọn họ chỉ coi đối phương là một vị cường giả nào đó của tộc Tinh Không, nhưng sau khi nghe đối phương tự giới thiệu.

Bọn họ lại phát hiện nhân vật trong thần thoại cổ xưa, hình như là thật sự tồn tại.

Dựa vào ghi chép của bọn họ trong thần thoại, có rất nhiều loại Như Lai, Như Lai Đại Nhật là sự tồn tại của Lục Áp sau khi quy y, Như Lai Đa Bảo là đa bảo đạo sĩ.

Nhưng đây đều là tiểu thuyết.

Muốn kiểm chứng tính xác thực, nhưng lại không hiểu rõ.

Dần dần.

Đám người Độc Nhãn Nam cảm thấy não của mình rất có thể có vấn đề.

Đúng,

Tiểu thuyết là tiểu thuyết, làm sao có thể trở thành.

Mà trong tình hình lúc này, bọn họ lại phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.

Phổ Độ Từ Hàng chỉ là thi triển Như Lai Pháp Thân, tự xưng là Như Lai, đã bị đối phương cảm nhận được, điều này giải thích rõ hai vấn đề, thứ nhất chính là nhắc đến tên cấm kỵ sẽ bị đối phương cảm nhận được.

Thứ hai chính là phương pháp tu luyện này có vấn đề.

Lâm Phàm nói: “Tôi muốn gặp ông một lần, cùng ông cọ xát một trận.”

Tiểu Như Lai rõ ràng rất kinh ngạc, chưa bao giờ có người nói những lời như vậy với ông ta.

Cọ xát?

Ngươi cũng xứng?

“Mọi người đều muốn thân thiết với Phật, nhưng Phật chỉ ở trong lòng các người, thí chủ nói muốn cùng Phật cọ xát, là bất kính với Phật, hi vọng ngươi biết sai mà sửa, tránh đi lệch hướng.” Khi tiểu Như Lai nói lời này, âm thanh của Phật rất nặng, nhưng tỉ mỉ cảm nhận, vẫn có thể cảm nhận được, trong giọng nói của ông ta vốn đã tràn đầy một loại sát ý.

Đối với ông ta mà nói, Lâm Phàm chính là con kiến.

Con kiến khiêu khích ông ta, chính là một loại sỉ nhục đối với ông ta.

“Nói chuyện mà không xuất hiện, thật sự là bất lịch sự, ra đây cho tôi đi.”

Lâm Phàm nắm lấy ngón tay của bàn tay khổng lồ màu vàng kim, dồn sức kéo về phía bên ngoài, ý tưởng của anh ta rất đơn giản, chính là kéo đối phương ra, muốn cùng ông ta nói chuyện.

Phương xa trình độ cao.

Tiểu Như Lai ngồi ngay ngắn trong cung điện, xung quanh tường vân trôi nổi, muôn vàn hào quang của Phật, Chư Thiên Tinh Thần quay xung quanh cái thế giới đang xoay tròn này, vô số Phật Thích Ca đều ngồi xuống tu luyện.

Chương 923: Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (11)

Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (11)

Ông ta bây giờ, tách một đường thông đạo trong hư không, ngăn cách thời gian và không gian vô tận, đồng thời trấn áp Phổ Độ Từ Hàng bằng sức mạnh tuyệt đối

Nhưng điều khiến ông ta có chút khó chịu chính là, thằng nhóc này xuất hiện rất kỳ lạ không thể giải thích được.

Có chút điên cuồng.

Nhất thời.

Tiểu Như Lai hơi di chuyển phần mông một chút, cứ di chuyển như vậy, gây nên sóng to gió lớn, vô số Phật Thích Ca đang tu luyện kinh ngạc nhìn tiểu Như Lai, rốt cuộc là ai khiến cho tiểu Như Lai di chuyển vị trí.

Ngay cả những Tinh Thần xung quanh cũng đang run rẩy.

“Hả?”

Tiểu Như Lai cảm nhận đường một luồng sức mạnh cực mạnh kéo cơ thể ông ta xuống, mặt Phật trừng lên, ánh sáng của Phật cùng nhau hóa thành hàng vạn hàng nghìn câu thần chú, thuận theo hư không mà chém giết.

Ông ta ngồi ngay ngắn trong thế giới cực lạc nhỏ bé, ánh sáng của Phật bao phủ bầu trời vô tận và các vì sao, cho dù là ai, cũng không thể lay động chân thân của ông ta, nhưng tình hình hiện tại, hiển nhiên ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

“Rốt cuộc là ai…”

Suy nghĩ của ông ta chính là có cường giả ngang bằng với ông ta, ra tay trong bóng tối.

Với cái cường độ đó ngày một mạnh hơn.

Không thể không đi.

“Bổn tọa đi một chút sẽ trở lại.”

Ông ta không thể biểu hiện ra là mình bị người ta cưỡng ép kéo ra ngoài, bắt buộc phải cho bọn họ biết, là tự bản thân mình muốn ra.

Vấn đề này liên quan đến thể diện của chính mình.

“Cung kính tiễn ngã Phật.”

Phật Đà La Hán cung kính đưa tiễn, ngã Phật lại tự mình hành động, nhất định là ở sâu trong Tinh Không xuất hiện tà ma, ngã Phật đi vào độ hóa đối phương, không bao lâu nữa, bên ta có thể có thêm một vị cường giả chân chính.

Đây là kinh nghiệm của bọn họ.

Trước kia đều như vậy.

Núi Phổ Đà.

Khắp bầu trời ánh sáng màu vàng chiếu rọi vạn vật trên thế gian.

Pháp Thân của tiểu Như Lai quả thực không phải là để trưng cho đẹp, mặc kệ người khác tu luyện như thế nào, nhưng loại tình huống đối mặt này, nếu làm tốt, ấn tượng đầu tiên đối với người chính là vị trước mặt này, tuyệt đối không phải người thường.

Khi Phổ Độ Từ Hàng đang bị thương nặng nhìn thấy hình dáng thật sự của tiểu Như Lai, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Ước mơ lớn nhất của ông ta, chính là có thể đạt đến trình độ này của đối phương.

Ánh sáng của Phật che chở, nhất cử nhất động, đều bí ẩn vô cùng.

“Xin chào.” Lâm Phàm cười nói.

Anh ta là tồn tại duy nhất có thể bình tĩnh được trong lúc này.

Đám người Độc Nhãn Nam đã hoàn toàn rơi vào trong sự kinh ngạc, chính là loại hình dáng này, tồn tại trong thần thoại, đầu đầy bọc kim loại, toàn thân toát ra một loại ánh sáng vàng hài hòa.

“Thí chủ là ai?” tiểu Như Lai ổn định lại tâm trạng, lạnh nhạt hỏi.

Lâm Phàm nói: “Tôi tên là Lâm Phàm, một người bình thường thích tu luyện, thích cọ xát với cường giả, mà ông chính là một vị cường giả, tôi rất vừa ý với ông.”

“Thí chủ có biết ta là ai không?” tiểu Như Lai hỏi.

Lâm Phàm lắc đầu nói: “Không biết, nhưng ông có thể tự giới thiệu, chỉ cần ông giới thiệu, tôi sẽ không quên đâu, bởi vì ông là cường giả, có trí nhớ đặc biệt sâu sắc đối với cường giả.”

Lời này không có vấn đề.

Nhưng đối với một số người mà nói, khá là tổn thương.

Ví dụ… Hằng Kiến Thu.

Ông ta đặc biệt bị tổn thương, mắc gì phải nói thẳng ra như vậy, cậu có biết là hành động của cậu quá đáng lắm không, tôi với cậu cũng coi là người quen, nhưng cậu lại quên mất tôi, không phải là nói thẳng ra là sức mạnh của tôi quá yếu, khó mà vừa mắt sao.

Tiểu Như Lai ổn định tâm trạng, không tức giận, đối phương kéo ông ta từ vết nứt trong không khí ra ngoài, cũng đã là loại chuyện gặp phải quỷ rồi.

Độc Nhãn Nam ghé sát vào bên tai của Lâm Phàm nói nhỏ: “Người ta tên là tiểu Như Lai.”

“À, vừa nãy tôi thật sự không chú ý.” Lâm Phàm phản ứng lại, nhớ lại quá trình vừa nãy nói chuyện, quả thực là đối phương đã nói tên của mình.

“Ông tên là tiểu Như Lai, tôi nhớ rồi.”

Tiểu Như Lai nghe thấy những lời này, tức tới mức giống như đầu sắp nổ tung vậy, đối phương cũng không cho ông ta mặt mũi, rõ ràng là một loại sỉ nhục.

“Cái gì mà tiểu Như Lai không tiểu Như Lai, một trong những người đi theo, một thằng nhóc đạt được một chút truyền thừa rồi đi theo con đường tu luyện mà thôi.” anh Nhân Sâm không hổ là anh cả, từ sau khi xác định được sức mạnh của chủ nhân hiện tại, là bắt đầu buông thả bản thân, sức mạnh của tiểu Như Lai không yếu, thậm chí có thể nói là rất mạnh, đặt ở bất kỳ nơi nào, cũng là sự tồn tại đỉnh cao.

Nhưng dựa theo tham khảo và đánh giá của Nhân Sâm, nó vẫn cảm thấy Lâm Phàm lợi hại hơn.

Tiểu Như Lai luôn cảm thấy chói tai với những lời này, một loại phẫn nộ không nói nên lời, rốt cuộc là ai dám ngang ngược như vậy, vậy mà lại không để ông ta vào mắt.

Nhưng khi ánh mắt của ông ta dừng lại ở trên người Nhân Sâm, tâm Phật vững vàng kích động kịch liệt.

“Nhân Sâm tinh.” tiểu Như Lai tung hoành ngang dọc ở Tinh Không, gặp được rất nhiều bảo bối, nhưng cho dù bảo bối quý giá, cũng đều là vật chết mà thôi, nhưng loại vật đại bổ còn đang sống, thật là hiếm thấy, hơn nữa nhìn tình hình này, đạo hạnh không cạn, đặt ở trong Chư Thiên Tinh Thần, đều vô cùng quý giá.

Muốn.

Tiểu Như Lai ta thật sự rất muốn.

Kiên quyết đoạt lấy sao?

Có chút ý tưởng.

“Ngươi trong mắt ta, chỉ là loại tham lam trơ trẽn.” Nhân Sâm liếc mắt nhìn thấu được ý đồ của tiểu Như Lai, điều khiển Tà Vật Công Kê, hướng về phía Lâm Phàm đứng bên cạnh.

“Toàn thân Nhân Sâm ta đều là báu vật, ai nhìn thấy cũng sẽ nổi lòng tham, nhưng ta không sợ hãi, vị này là chủ nhân của ta, phiền ngươi thu lại ánh mắt tham lam của mình, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng được đâu.”

“Chủ nhân ngao…”

Lâm Phàm cười nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Nhân Sâm gật đầu điên cuồng: “Tôi biết mà.”

Nhưng vào lúc này.

Từ xa truyền tới một luồng hơi thở mạnh mẽ.

“Là ông ta.”

Tiểu Như Lai cảm nhận được hơi thở, sắc mặt không đổi, tâm trạng lại có chút không vui.

Một con rồng màu vàng từ xa bay tới, trong nháy mắt biến thành hình người.

“Có chuyện gì náo nhiệt thế, không để ý bổn tọa coi chút chứ.” Long Thần xuất hiện trong phòng, cười nói: “Tiểu Như Lai ngươi không ở trong thế giới cực lạc nhỏ bé của ngươi đi sao lại tới đây rồi?”

Tiểu Như Lai tức giận mắng trong lòng tức giận, là ta muốn đến sao?

Đó là bị người ta kéo ra, có ma mới biết được sức mạnh của thằng nhóc này lại đáng sợ như vậy, nắm lấy ngón tay của ông ta, kéo ông ta từ trong thế giới cực lại nhỏ bé ra ngoài.

“Lâu rồi không gặp.” Lâm Phàm vẫy vẫy tay, khi nhìn thấy Long Thần, tâm trạng rất tốt.

Long Thần nói: “Chúng ta mới gặp nhau cách đây không lâu.”

Lâm Phàm cười nói: “Ông ta là do tôi kéo ra đó, tôi phát hiện sức mạnh của ông ta rất mạnh, muốn cùng ông ta cọ xát một trận, không ngờ ông cũng tới rồi.”

Long Thần nghe thấy mấy lời này có chút không vui.

Cọ xát?

Tôi bảo cậu theo tôi đến Tinh Không cọ xát cậu không đi, vậy mà lại tìm con lừa ngốc này cọ xát, có nhất thiết phải như vậy không?

Luôn cảm thấy là đang sỉ nhục tôi một cách vô hình vậy.

Chương 924: Sao cậu lại cứ không coi tôi ra gì như vậy?

Sao cậu lại cứ không coi tôi ra gì như vậy?

Sự xuất hiện của Long Thần khiến Tiểu Như Lai cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Qua sự tiếp xúc trong chốc lát, ông ta phát hiện ra hình như có gì đó sai sai, Long Thần là lão tổ tông của Long tộc, vẫn luôn tu hành trong Tinh Vực, rất ít khi dính dáng đến chuyện gì đó.

Bây giờ, Long Thần lại nhìn như khá quen thuộc với người này, chắc chắn là có vấn đề.

"Tôi muốn giao đấu với ông một trận, dùng võ kết bạn, ra tay có chừng mực, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, ông có thể yên tâm." Lâm Phàm ôm quyền, hy vọng có thể so tài hết sức một trận với đối phương.

Long Thần rất âu sầu, là bổn tọa không đủ lợi hại, vẫn là khó có thể khiến cậu vừa mắt.

Tôi muốn đơn độc so tài với cậu, cậu lại nói bản thân không biết bay, bây giờ cậu lại chủ động tìm người khác để sao tài, nói thật, hành vi này hơi quá đáng.

Nhưng tính tình Long Thần rất tốt.

Bất luận nói thế nào, lúc trước đã từng giao đấu rồi, có lẽ không tính là cuộc so tài hoàn chỉnh, nhưng nhân phẩm vẫn tạm chấp nhận được, rất đáng làm quen.

Bất kỳ một đại tộc nào đều có thể coi thường con kiến, nhưng tuyệt đối không thể coi thường sự tồn tại của một người mà thực lực có thể đối kháng lại với ông ta được, Long Thần cũng không ngại có thêm vài người bạn như vậy, bởi vì đối với ông ta hay Long tộc đều có chỗ tốt.

Bây giờ, các đại tộc ở Tinh Không đến tinh cầu này chỉ với một mục đích, chính là muốn thăm dò các di tích cổ ở những dãy núi nổi tiếng, tìm kiếm những bí mật đã từng nở rộ hào quang vô hạn trong thời thượng cổ, nhưng có quá nhiều bí mật, chia sẻ cùng mọi người thì thế nào, một người, một chủng tộc không có khả năng độc chiếm hết được.

Tiểu Như Lai muốn cự tuyệt, nhưng Long Thần đã xuất hiện tại nơi này, thì sự tình đã trở nên không giống với lúc trước nữa rồi, nếu như ông ta cự tuyệt, Long Thần rất có khả năng sẽ nói hết tình huống nơi này cho toàn bộ các tộc ở Tinh Không biết.

Nói Tiểu Như Lai ông ta không dám nhận lời khiêu chiến của người khác.

Không ai có thể chịu được những lời đồn đãi như vậy.

"Được, ta đấu với ngươi." Tiểu Như Lai trầm giọng nói.

Ông ta cũng muốn để cho đối phương nhìn thấy thực lực của mình, cho dù ngươi có chút năng lực, nhưng muốn so bì với ông ta, chênh lệch vẫn rất lớn, muốn đối kháng với ta, đó là chuyện không có khả năng xảy ra.

Vẻ mặt Lâm Phàm tươi cười, rất hài lòng với câu trả lời của đối phương.

Anh nhìn Long Thần: "Có thể đưa bọn họ cùng đến Tinh Không được không? Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của ông, có ông trông chừng, bọn họ có thể an toàn."

Đối với những lời này.

Trong lòng Long Thần bất mãn không thôi.

Lại đang nhục nhã tôi sao?

Tôi muốn đi Tinh Không đấu với cậu một trận, cậu lại tìm đủ loại lý do, nói bản thân không biết bay, dạy cậu tu hành, cậu cũng không học được, bây giờ lại chủ động muốn đến Tinh Không đấu một trận với Tiểu Như Lai, rốt cuộc Long Thần tôi không bằng đối phương ở điểm nào, nếu như có thể, tôi rất hi vọng cậu có thể giải thích rõ ràng.

"Không phải cậu không biết bay sao?" Long Thần hỏi.

Lâm Phàm chỉ vào hai chân nói: "Tôi sẽ nhảy."

Vẻ mặt Long Thần mông lung, ngây ngốc nhìn Lâm Phàm.

Nhảy?

Nếu đã có thể có cơ hội học bay, lại cứ muốn nhảy, rốt cuộc nghĩ như thế nào, sao đầu óc này lại khiến cho người ta thấy khó hiểu đến vậy.

"Bổn tọa đi đến Tinh Không trước và chờ ngươi ở đó." Tiểu Như Lai không muốn nhiều lời.

Có những việc chỉ sau khi giao thủ, hai bên mới có thể nhìn rõ nhau.

Tung hoành giữa các tầng tinh tú lâu như vậy rồi.

Có người nào dám phách lối như vậy đâu, chỉ có cái tên trước mắt này không biết lai lịch, không biết thực lực mạnh yếu thế nào, nhưng ông ta tin tưởng mình có thể nhanh chóng khiến cho người này, hiểu một cách sâu sắc, ra vẻ phách lối thì cần phải trả một cái giá thật lớn.

"Được, tôi sẽ nhanh chóng đến đó." Lâm Phàm nói.

Long Thần phất áo bào, đám người Độc Nhãn Nam bị một quầng sáng bao trùm, ngay cả cái người Phổ Độ Từ Hàng đáng thương kia cũng như vậy, thần tượng của ông ta đã xuất hiện, nhưng thần tượng lại không để ý đến ông ta.

Trực tiếp bỏ qua ông ta.

Hoàn toàn tổn thương trái tim nhỏ bé của ông ta.

Mà bây giờ, ông ta bị Long Thần đưa đi, kết quả cuối cùng ra sao, thật không dám tưởng tượng, cứ cảm giác có gì đó không ổn.

"Tấm khiên của ông có an toàn không vậy?" Lâm Phàm hỏi.

Long Thần nhìn Lâm Phàm với ánh mắt quái dị, giống như đang nói, cậu đang hoài nghi năng lực của tôi sao, không phục thì đợi lát nữa tôi cũng đấu với cậu một trận.

"Ừm, tôi biết nó rất an toàn." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Long Thần đưa bọn họ đi ra ngoài chùa, bay vút lên không trung, bay về phía Tinh Không, những trận chiến như này rất khó gặp được, bây giờ các Lão tổ của đại tộc trong Tinh Không, đều rất ít khi động thủ, bởi vì một khi bọn họ động thủ, tình huống kéo theo đó sẽ trở nên thật phức tạp.

Lúc này.

Hai chân Lâm Phàm gấp khúc, nếu như nhìn không lầm, trong khi hai chân gấp khúc, không khí chung quanh phần chân giống như cũng xoay tròn.

Một cỗ sức mạnh kinh người mạnh mẽ bạo phát, mặt đất xuất hiện vô số vết rạn, ngay lập tức phịch một tiếng, một tiếng nổ ầm vang khắp đất trời, Lâm Phàm bật lên, hóa thành một vệt sáng hướng thẳng lên trời.

Chương 925: Sao cậu lại cứ không coi tôi ra gì như vậy? (2)

Sao cậu lại cứ không coi tôi ra gì như vậy? (2)

Tốc độ cực nhanh, âm thanh đinh tai nhức óc.

"Tiếng nổ này?"

Long Thần kinh ngạc nhìn lại, phát hiện ra không ngờ Lâm Phàm lại dùng cách như vậy, quả thật có chút ngoài dự liệu, đối với bọn họ, đây là chuyện chưa từng thấy bao giờ, thật sự rất kinh ngạc.

"Vậy cũng được hả."

Nói thật, quả thật Long Thần rất kinh sợ, lần đầu tiên gặp được tình huống như này.

Trước kia Lâm Phàm cũng từng nhảy vụt lên, nhưng không giống như hôm nay, nhún chân bay thẳng lên bầu trời, chỉ mất khoảng nửa khắc, anh đã đến Tinh Không, nhìn xuống thì có thể nhìn thấy cảnh đẹp ở tinh cầu.

Trong vũ trụ không có khí oxi, trừ những cường giả trong đại tộc Tinh Không, con người trong tình huống không có sự hỗ trợ của máy móc, căn bản không thể hô hấp được.

Chỉ là loại tình huống này đối Lâm Phàm, lại không có bất cứ vấn đề nào cả.

Anh không hít thở cũng được.

Dưới sự chỉ dẫn của Long Thần mọi người đã đến bề mặt sao Kim, cát vàng đầy trời, hòn đá trên mặt đất đều cực kỳ cứng rắn.

Đám người Độc Nhãn Nam tò mò nhìn ngắm.

Cảnh tượng như vậy bọn họ chưa bao giờ thấy.

Tinh Không thật đẹp.

Nét đẹp có chút tối tăm, những nơi rất xa kia có ánh sáng xuất hiện, không biết là ánh sáng gì, nhưng nếu một mình trôi nổi cô độc ở trong Tinh Không, tuyệt đối sẽ bị dọa đến phát khóc.

"Đánh luôn ở đây được chứ?" Tiểu Như Lai chỉ vào chung quanh, ở đây đại chiến một trận thoải mái, chắc chắn sẽ gây ra những dao động rất lớn, nếu giao đấu ở trên tinh cầu kia, sẽ tạo ra những ảnh hưởng đáng sợ.

"Được." Lâm Phàm nói.

Long Thần đứng quan sát ở phương xa, vẻ mặt ông ta không chút biểu cảm, thậm chí có chút mong chờ, một trận chiến hết mình, không biết giữa Lâm Phàm và Tiểu Như Lai ai có thể thắng.

"Tại hạ Lâm Phàm, xin chỉ giáo." Lâm Phàm ôm quyền nói, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, song chưởng vươn ra, bày ra tư thế chiến đấu, tinh khí thần tăng vọt lên mức cao nhất.

Bởi vì khí thế quá mạnh mẽ, bề mặt cứng rắn của sao Kim cũng dần dần hiện lên vết rạn, căn bản không cách nào chống cự được sự công kích của luồng sức này.

Tiểu Như Lai nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, nâng tay lên tạo ra một chưởng vỗ về phía Lâm Phàm.

Một chưởng này khá thú vị.

Giống như núi Ngũ Chỉ trấn áp con khỉ Tôn Ngộ Không vậy.

Lâm Phàm ra một quyền hóa giải, ngay lập tức đánh lại một chưởng, ánh sáng rực rỡ nở rộ cực hạn, sóng xung kích đáng sợ lấy vị trí lực lượng của hai người va chạm vào nhau làm trung tâm, bùng nổ lan khắp xung quanh.

Uỳnh!

Uỳnh!

Nếu như nhìn xuống, có thể nhìn thấy mặt ngoài tinh cầu ngay lập tức bị khuyết một mảng lớn.

"Không tồi, làm mình xem đến độ vô cùng ngứa tay rồi." Long Thần cực kỳ bất đắc dĩ, ông ta rất hi vọng so tài với Lâm Phàm một trận, chính là đấu một trận thoải mái, hoàn toàn thích phóng ra sức mạnh, ông ta đã không vận động vô số năm rồi, thật sự rất tịch mịch.

Ông ta cũng từng nghĩ tới...

Rốt cuộc tên nhóc này đã tu luyện như thế nào.

Ông ta nghi ngờ Lâm Phàm có huyết mạch đặc thù, đã từng lưu lạc đến đây, sau này trải qua nhiều đời truyền thừa huyết mạch, đến thế hệ này của Lâm Phàm, mới triệt để giác tỉnh.

Chỉ là rốt cuộc phải là một gia tộc như thế nào mới có thể có được huyết mạch như vậy?

Không thể nào, loại tình huống này hẳn là không có khả năng tồn tại.

Tuổi còn trẻ như vậy, đã tu luyện đến cảnh giới này, cho dù là huyết mạch nghịch thiên cũng không đến mức này.

Long Thần nhìn về phía Độc Nhãn Nam nói: "Cậu ta là người bên phía các ngươi, bố mẹ cậu ta là ai?"

Như nếu đối phương có bố mẹ, Long Thần lại muốn đi thăm hỏi một chuyến, có lẽ có thể phát hiện ra vấn đề mấu chốt trong đó.

Độc Nhãn Nam nói: "Không bố mẹ."

Quả nhiên.

Long Thần suy nghĩ, có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề, người như vậy sao có thể không có bố mẹ, nếu thật sự không có bố mẹ, vậy thì có thể cho thấy, lai lịch của người này tuyệt đối không đơn giản.

Ngay tại lúc bọn họ nói chuyện với nhau.

Cuộc chiến đã rất kịch liệt, mọi thứ chung quanh bị đến đánh rách nát, nếu như ở hành tinh ban đầu, sẽ tạo ra ảnh hưởng khủng bố đến mức tận cùng.

"Vạn Phật Vực."

Tiểu Như Lai hoàn toàn nghiêm túc, biến ảo thành một pho tượng Phật cổ vĩ đại ngàn tay, Phật quang chói mắt, luồng khí nhu hòa quấn quanh người, sức mạnh đã lên đến mức tận cùng.

"Không ngờ rằng Tiểu Như Lai lại tu thành loại tuyệt học như này." Long Thần cảm nhận được sức mạnh trong Tinh Không đã bị Tiểu Như Lai dẫn dắt, ông ta cảm giác rất mạnh, thuộc loại cảm giác cường đại siêu thoát bản thân.

Lúc này, chỉ thấy nghìn tay của Tiểu Như Lai hợp lại, Phật âm chấn động, trong phút chốc khi các tay khép lại, một đạo kim quang bùng nổ từ mi tâm, hóa thành chùm tia sáng đáng sợ, trực tiếp bao trùm lấy Lâm Phàm.

"Ấn Phục Yêu!"

Lâm Phàm vỗ ra một chưởng, không gian chấn động, xuất hiện vô số vết nứt, khi hai loại lực lượng va chạm với nhau, toàn bộ tinh cầu giống như đang chấn động, hai người bọn họ đều đã đạt tới trình độ có thể hủy diệt một hành tinh.

Thủ đoạn của Tiểu Như Lai thiên kì bách quái, tu hành các loại tuyệt học, mà Lâm Phàm đại đa số đều là quyền cước, va chạm với Tiểu Như Lai bằng sức mạnh thuần túy.

Chương 926: Tương lai tốt đẹp của Tà Vật Công Kê

Tương lai tốt đẹp của Tà Vật Công Kê

Dư âm mà lực lượng này sinh ra thật khủng bố.

Long Thần cũng có thể cảm nhận được, nếu là ông ta, cũng có thể cảm nhận áp lực lớn lao.

Soạt!

Có tiếng vỡ vụn.

Chỉ thấy Kim Phật nghìn tay của Tiểu Như Lai trực vỡ vụn, hóa thành mảnh nhỏ tiêu tán tại trong đất trời, dưới lực va chạm khủng bố, Tiểu Như Lai đã hiểu rõ một cách sâu sắc, thực lực của đối phương rất mạnh, chênh lệch với ông ta cũng không lớn lắm.

Nhưng những điều này mới chỉ là bắt đầu.

Tiểu Như Lai một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, ngay lập tức, Tinh Không chấn động, vô số Phật văn màu vàng xoay tròn thoát ra từ trong thân thể, Phật văn bay khắp bầu trời, bao trùm cả sao Kim.

"Thật mạnh mẽ." Lâm Phàm khen, gặp được cường giả chân chính có thể khiến anh cảm thấy hưng phấn, năm ngón tay nắm chặt lại, thành quả vài năm tu luyện có đủ mạnh mẽ hay không, chính là xem bây giờ có thể đánh thắng đối phương được hay không.

"Tru!"

Mắt Phật của Tiểu Như Lai mở to, vô số Phật văn thổi quét đến, muốn trấn áp Lâm Phàm.

Lâm Phàm đánh ra một quyền, quyền kình vô cùng hung mãnh, hóa thành một tia sáng trắng xuyên suốt Thiên Địa, những tảng đá trên mặt đất rất cứng rắn, nhưng gặp phải tình huống như vậy, trực tiếp nứt ra thành một lỗ sâu.

Ầm!

Tiểu Như Lai lui về một bước, Phật tướng nghiêm túc, hiển nhiên không có chiếm được ưu thế gì.

"Ngươi chỉ biết dùng nắm đấm thôi à?"

Ông ta thi triển tất cả tuyệt sát thần thông, nhưng đối phương lại cứ một quyền lại một quyền vung đến như vậy, làm cho tâm tính của ông ta không tốt lắm, cảm giác như Lâm Phàm chỉ đánh cho có lệ, giống như khinh thường ai đó vậy.

"Không phải, tôi còn biết cái khác, nhưng chúng ta chỉ là giao đấu, tôi sợ sẽ làm ông bị thương." Lâm Phàm nói.

Tiểu Như Lai cười to: "Làm ta bị thương, ngươi thực sự không coi ta ra gì hay sao?"

Lâm Phàm phát hiện hình như Tiểu Như Lai đã hơi nổi nóng, ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng bản thân là vì muốn tốt cho đối phương, nhưng nếu không thi triển ra, sao đối phương biết được mình thế nào, cho nên phải để cho đối phương nhìn thấy, mới có thể biết, rốt cuộc ông ta có khả năng ngăn cản lại hay không.

Nhất thời.

Một ngọn hỏa diễm thiêu đốt từ thân thể đi ra.

Mà trong khoảng khắc hỏa diễm bạo phát.

Sắc mặt Long Thần và Tiểu Như Lai đều thay đổi.

"Hỏa diễm thật mạnh mẽ, căn nguyên hỏa diễm, không ngờ cậu lại nắm trong tay loại hỏa diễm này."

Bất kể là Long Thần hay là Tiểu Như Lai, đều cảm nhận được cảm giác nguy cơ mà hỏa diễm này mang lại cho bọn họ, đó là sự tồn tại có thể tổn thương tới bọn họ.

Long Thần lẩm bẩm: "Ngược lại che giấu hơi sâu."

Tiểu Như Lai rất nghiêm túc: "Được, nếu ngươi đã có năng lực như vậy, vậy thì thi triển ra đi, bổn tọa đã ngồi trên tiểu thế giới cực lạc vô số năm rồi, rất ít khi giao đấu với người khác, ngươi là người đầu tiên, cũng là người có thể khiến bổn tọa ra tay thoải mái một lần."

Lúc chưa động thủ.

Tiểu Như Lai vẫn có chút xem thường Lâm Phàm, cho rằng sao đối phương có thể có năng lực so sánh với ông ta.

Nhưng bây giờ, ông ta đã sớm thu hồi suy nghĩ coi thường đó.

Trượng Lục Kim Thân.

Tuyệt học duy nhất tu luyện đến mức cao nhất, bởi vì Trượng Lục Kim Thân thật sự rất bá đạo, hơn nữa rất có cảm giác ngầu lòi, cho nên, từ trước đến giờ ông ta tiểu thế giới cực lạc, vẫn luôn duy trì kim thân.

Phòng ngự cực cao, lực sát thương rất mạnh.

Có thể thủ có thể công, thuộc môn tuyệt học mạnh nhất, cũng là tuyệt học cao nhất trong tiểu thế giới cực lạc.

Tiểu Như Lai ỷ vào đặc điểm phòng ngự cực cao, không người nào có thể phá của bản thân này, trực tiếp va chạm với sức mạnh của Lâm Phàm, dư âm của uy thế hai bên rất mạnh, truyền đến chỗ sâu trong hư không.

Rất nhiều cường giả chân chính của các đại tộc Tinh Không, cũng có thể cảm nhận được cổ uy thế này.

Ầm!

Sau khi Lâm Phàm va chạm với Tiểu Như Lai, hai người đều lui về sau, Lâm Phàm thì bị đánh vào trong vũ trụ, sau đó mượn lực một khối thiên thạch đi ngang qua, hai chân đạp lên, mạnh mẽ dùng sức, lại lao xuống, tiếp tục dây dưa cùng một chỗ với Tiểu Như Lai.

Uy lực của căn nguyên hỏa diễm quá mạnh mẽ.

Tiểu Như Lai dựa vào Trượng Lục Kim Thân có thể chống lại, nhưng tiêu hao rất lớn, căn nguyên hỏa diễm có thể đốt cháy hết thảy, ngưng tụ tinh hoa vạn vật, đây vốn là hỏa diễm không nên xuất hiện trên cơ thể người, bây giờ lại xuất hiện rồi.

Không phải tận mắt nhìn thấy.

Thật sự không thể tin được.

Long Thần nói với Độc Nhãn Nam: "Các ngươi có cường giả như vậy che chở, không ai có thể làm gì được các ngươi."

Độc Nhãn Nam gật đầu, rất là tán thành với cách nói như vậy, nói rất đúng, chính là như thế, cho nên bất luận đi nơi nào, chỉ cần có Lâm Phàm ở đó, vậy thì độ an toàn tuyệt đối cao.

Đi đâu có thể tìm được cảm giác an toàn như vậy.

"Chỉ là cậu ta mạnh như vậy, sao các ngươi lại có thể yếu như vậy, cho dù có chênh lệch, cũng không thể chênh lệch lớn như thế." Long Thần nói chuyện tương đối thẳng thắn, chưa bao giờ bận tâm đến mặt mũi của đám người Độc Nhãn Nam.

Ông cụ Từ hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như biết rõ đối phương đang nhục nhã bọn họ, lại vẫn làm như không nghe thấy gì.

Dù sao người tiếp lời là Độc Nhãn Nam, cũng không phải ông ta.

Độc Nhãn Nam cực kỳ xấu hổ, ông nói trắng ra như thế làm gì?

Chương 927: Tương lai tốt đẹp của Tà Vật Công Kê (2)

Tương lai tốt đẹp của Tà Vật Công Kê (2)

Còn nói ông là lão tổ của một tộc, sống lâu như vậy rồi, lại không biết nói chuyện như vậy sao, đến Lâm Phàm nhà chúng tôi, tuy rằng bị bệnh tâm thần nhưng còn khéo miệng hơn ông rất nhiều đấy.

"Bận việc chính sự, không có thời gian tu luyện." Độc Nhãn Nam viện ra lý do trả lời qua loa.

Long Thần tiếc nuối lắc đầu nói: "Người si mê quyền lợi, sẽ rất khó tăng tu vi."

Độc Nhãn Nam nhìn đối phương, cặp mắt trắng dã đảo qua lại, đúng, không sai, những lời ông nói đều đúng, tôi đã không muốn nói thêm với ông một câu vô nghĩa nào nữa, lúc ở Bộ phận đặc biệt, đều là ông ta ra lệnh cho người khác, dù sao cũng là thủ lĩnh, còn có thể có ai không nể mặt.

Nhưng hiện tại... Không có cách nào, thực lực đối phương mạnh đến đáng sợ, hơn nữa còn là lão tổ một tộc, ông ta không đắc tội nổi.

Nhưng vào lúc này.

Trận chiến kịch liệt đã dừng lại.

"Dừng lại, không đánh nữa."

Tiểu Như Lai hô lên, nhìn như trấn định tự nhiên, nhưng Long Thần liếc mắt đã nhìn ra, Tiểu Như Lai tiêu hao rất lớn, nếu đấu tiếp, thắng bại khó nói, nhưng chắc chắn Tiểu Như Lai sẽ cảm thấy trầy trật.

Hoặc là nói, bắt đầu từ giờ, cũng đã bắt đầu thấy mệt mỏi rồi.

Cái nhìn của Long Thần về Lâm Phàm, lại tăng cao, xảy ra chuyện như vậy, hiển nhiên là lúc trước đã xem thường đối phương, thực lực người này nếu ở trong các tộc ở Tinh Không, đều là đứng đầu.

"Ông không sao chứ?" Lâm Phàm cảm thấy cuộc so tài rất mỹ mãn, ngay sau đó, chính là quan tâm đến tình huống của Tiểu Như Lai, bị tổn thương trong chiến đấu là chuyện rất bình thường, nhưng nếu như rất nghiêm trọng, thì phải chú ý.

Tiểu Như Lai nói: "Ta có thể có chuyện gì."

Dáng vẻ của ông ta vẫn không có thay đổi gì, uy thế phát ra trên người vẫn giống như lúc trước, vẫn là người đứng đầu tiểu thế giới cực lạc, địa vị trên cao, được vạn tăng cúng bái.

Tình huống vừa rồi, người duy nhất có thể nhìn thấu sự thật chỉ có Long Thần.

Người khác có thể không nhìn ra vừa rồi Tiểu Như Lai rơi vào thế hạ phong.

Lâm Phàm vỗ ngực, thở phào một hơi: "Không có việc gì là tốt rồi, nhưng cho dù có cũng không sao, bạn của tôi là ông Trương châm cứu rất giỏi, có thể châm cho ông mấy châm."

Long Thần nói: "Tiểu Như Lai, cảm thấy thế nào?"

Những lời nói này, rõ ràng chính là cố ý bới móc.

"Cáo từ."

Tiểu Như Lai hóa thành kim quang biến mất ngay lập tức, rõ ràng không muốn nói thêm một câu vô nghĩa nào, biết nếu tiếp tục ở lại chỗ này, chắc chắn sẽ bị Long Thần hỏi đểu, rơi vào thế hạ phong là cảm giác như thế nào, ông ta là người sĩ diện như vậy, sao có thể chịu được?

"Ha ha." Long Thần nở nụ cười, đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, cũng không biết sau khi Tiểu Như Lai trở về, sẽ nghĩ sao.

Rất nhanh.

Lâm Phàm cảm thấy mỹ mãn sau một trận chiến thì trở lại ngôi chùa.

"Xử lý ông ta như thế nào?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Phổ Độ Tử Hàng đã bị thương nặng tuyệt vọng nhìn mọi người, xuất sư bất lợi, không ngờ lại gặp phải mấy người đáng sợ này, thần tượng không để ý đến ông ta, trực tiếp rời đi, càng khiến ông ta đau thấu tâm can, đưa tôi đi cùng cũng được mà.

Nhưng ông ta không có địa vị, không có gì nổi bật, sao Tiểu Như Lai có thể đưa ông ta đi.

Nhân Sâm vỗ đầu Tà Vật Công Kê: "Tên ngốc, thừa dịp ông ta bệnh, lấy mạng ông ta, ngươi là gà, ông ta là rết, đảm bảo cực kỳ bổ, nuốt sạch ông ta, cam đoan ngươi sẽ phê đến tột cùng."

Tà Vật Công Kê không muốn để ý Nhân sâm, cảm thấy người này không có ý tốt.

Bây giờ người ta đang là hình người, ngươi nói ta nuốt thế nào được?

Phổ Độ Từ Hàng bò lên một cách khó khăn, phủ phục dưới chân Lâm Phàm: "Tha mạng, xin hãy tha mạng, xin hãy xét đến ta tu hành không dễ, cho ta một con đường sống đi, ta thề, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không làm việc ác nữa."

Ông ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Lâm Phàm.

Về phần vị Long Thần kia...ông ta cũng không dám nhìn, trên người đối phương có cỗ uy áp đáng sợ, giống như áp lực đến từ huyết mạch, liếc nhìn ông ta một cái đều có khả năng là một loại khinh nhờn.

Bách Túc Trùng muốn hóa rồng, chính là một sự nhục nhã đối với Long Thần.

"Tôi không thể bỏ qua cho ông." Lâm Phàm nói.

Đám người Độc Nhãn Nam vừa định bảo Lâm Phàm không nên quá tốt bụng, lại không ngờ rằng Lâm Phàm trực tiếp cự tuyệt, đối với bọn họ, có chút ngoài ý muốn, thậm chí là rất bất ngờ.

Những người khác không dám nói, Độc Nhãn Nam tự nhận khá quen thuộc Lâm Phàm.

Tâm địa thiện lương, sẵn sàng cho người khác cơ hội, một khi người khác cầu xin, thì sẽ bỏ qua cho đối phương, rất dễ bị người khác lừa gạt, bởi vậy đối với Độc Nhãn Nam, chỉ cần đi các di tích cổ tại những ngọn núi nổi tiếng, ông ta đều muốn đi cùng.

Chỉ sợ bị lừa.

Phổ Độ Từ Hàng tuyệt vọng nhìn Lâm Phàm, trong ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin.

Lâm Phàm nói: "Tôi có thể nhìn thấu nội tâm của ông, nội tâm của ông rất đen tối, đã giết hại rất nhiều người, nếu tôi buông tha cho ông, thì sẽ chỉ có càng nhiều người chết vì tôi, cho nên không được."

Bốp bốp bốp!

Độc Nhãn Nam vỗ tay: "Nói được lắm."

Ông Trương nói: "Quả thực nói rất tuyệt."

Chương 928: Tương lai tốt đẹp của Tà Vật Công Kê (3)

Tương lai tốt đẹp của Tà Vật Công Kê (3)

Cái khác không nói, Độc Nhãn Nam là người kích động nhất, ông ta vẫn cho là Lâm Phàm rất dễ bị người khác lừa gạt, nhưng bây giờ xem ra, tất cả đều là bản thân nghĩ quá nhiều, ai dám nói Lâm Phàm nhà chúng ta là bệnh nhân tâm thần, không có đầu óc, má ơi, nhìn xem hành động của người ta bây giờ đi, bá đạo biết bao.

Liếc mắt một cái đã nhìn thấu nội tâm của ông.

Nói ông là người xấu, cũng đừng nghĩ sửa lại, không quan tâm ông đã hoàn toàn thay đổi hay chưa, dù sao ông cũng đừng mong sống.

Kim Thượng Võ và Hạ Khôn Vân thì không hiểu rõ, Độc Nhãn Nam có nhất thiết phải kích động như thế không?

Cũng không phải chuyện lớn gì.

"Các ngươi thực sự không cho ta một cơ hội nào hay sao?" Phổ Độ Từ Hàng hít một hơi thật sâu, tức giận rít gào, ông ta lâm vào tuyệt vọng, đã không biết nên làm thế nào cho phải, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, tôi muốn sống.

"Là tự ông không cho bản thân cơ hội." Lâm Phàm nói.

Vãi đạn!

Độc Nhãn Nam trừng mắt, không ngờ rằng Lâm Phàm lại nói ra được những câu triết lý như vậy, nếu không phải đã biết cảm giác, hơi thở của Lâm Phàm, ông ta còn hoài nghi Lâm Phàm có phải bị người khác chiếm lấy rồi hay không.

Một lần lại một lần cho ông ta cơ hội.

Phổ Độ Từ Hàng cúi đầu, vô cùng trầm mặc, sau đó giống như nổi điên quát: "Ai cũng không thể quyết định sự sống chết của ta."

Vừa dứt lời.

Ngay lập tức xông ra bên ngoài.

Muốn chạy trốn ngay trước mặt hai vị cường giả chân chính, cảm thấy ông ta đang nằm mơ.

Đầu ngón tay Lâm Phàm bắn ra, một luồng hỏa diễm dừng ở trên người Phổ Độ Từ Hàng, ngay lập tức hỏa diễm bao trùm lấy ông ta, thậm chí đến tiếng kêu rên cũng không có, đã biến thành tro tàn, nhưng không ngờ trên mặt đất lại còn một cái xác con rết màu đen.

"Điều duy nhất tôi có thể làm, chính là không để cho ông phơi thây nơi hoang dã."

Những điều này đó đều là anh ta xem được trong TV, sau khi con người chết cần được hoả táng, vừa khéo anh có năng lực hoả táng cho đối phương, thì sao lại không làm.

Ông Trương nói: "Lâm Phàm, cậu thật thiện lương, một tên xấu xa như vậy, mà cậu còn hoả táng giúp ông ta."

"Đây là điều tôi phải làm." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Long Thần liếc mắt nhìn Tà Vật Công Kê nói: "Vật nhỏ, thứ đồ chơi này là vật vô cùng bổ, ngươi và hắn trời sinh tương khắc, sau khi nuốt xuống, thực lực của ngươi hẳn là sẽ tăng lên rất cao đấy."

Nhân Sâm vỗ đầu gà mái: "Gà, ngươi có nghe thấy không, cơ duyên của ngươi đến rồi, chạy đi ăn nhanh, ăn xong thực lực của ngươi có thể tăng vọt, đến lúc đó, ngươi sẽ không còn là ngươi bây giờ, nhưng chắc chắn ngươi vẫn là gà, tuyệt đối sẽ không bởi vì nuốt con rết mà biến thành gà rết đâu."

Tà Vật Công Kê thật sự bị Nhân Sâm vỗ muốn bùng nổ luôn.

Đáng giận.

Ai cũng dám nhục nhã ta, thực sự cho rằng Tà Vật Anh Hùng là phế vật sao?

Ta có thể chịu được, không phải vì ta là phế vật, mà là ta không muốn gây chuyện, trước khi chuyện lớn chưa thành, tuyệt đối sẽ không bại lộ thân phận của bản thân.

Chỉ là thật đáng tiếc, hình như Tà Vật Công Kê không cho rằng những nhân loại ngu xuẩn có thể phát hiện nó là nằm vùng, chỉ là đám người Độc Nhãn Nam này, từ cảnh giác lúc ban đầu đến sự tùy ý của bây giờ, đã không quan tâm nó có phải nằm vùng hay không, đều không quan trọng.

Còn có thể lật trời sao?

Lúc này, tâm tình Tà Vật Công Kê rất tốt đẹp, có thể tăng cường thực lực đương nhiên là chuyện vô cùng tốt, bản thân không cần nỗ lực, lại có được tài nguyên từ trong tay đám nhân loại ngu xuẩn, trong tương lai chờ đến khi thực lực tăng lên đến mức bọn họ đều khiếp sợ, đột nhiên bại lộ thân phận của chính mình, hét lớn một tiếng, các ngươi đều bị lừa rồi, Tà Vật Công Kê ta là nằm vùng, là anh hùng.

Nghĩ đến bộ dáng run run ở dưới chân mình của những người này.

Tâm tình của nó vô cùng sôi sục đó.

Tà Vật Công Kê bước những bước nhỏ, cõi lòng tràn đầy mong chờ chuẩn bị sử dụng xác rết, chính vào lúc nó chuẩn bị há miệng, thì không ngờ rằng Nhân Sâm đã vung vẩy phần gốc, nhanh chóng thu thi thể con rết lại trước nó một bước.

Rồi lại lấy ra một chút ném tới trước mặt Tà Vật Công Kê.

"Đây là đồ đại bổ, ngươi một ngụm nuốt sạch chắc chắn không được, phần thừa lại ta sẽ bảo quản giúp ngươi, qua mỗi một khoảng thời gian ta sẽ cho ngươi một ít."

Nhân Sâm thuần thục cất kỹ xác con rết lại.

Cục Cục!

Tà Vật Công Kê kháng nghị, vô cùng không phục, con mẹ nó, đây là chuyện mà Nhân Sâm có thể làm sao, rồi nó nhìn Lâm Phàm với ánh mắt tội nghiệp, hi vọng nhân loại vĩ đại này có thể giúp nó nói mấy câu.

Chỉ là...

"Nhân Sâm nói cũng có lý, để nó bảo quản cũng tốt, sau này không có việc gì cũng có thể ăn chút."

Tà Vật Công Kê tuyệt vọng, nó biết đã không có ai có thể trợ giúp nó nữa, đành cúi đầu, nhìn vào mảnh xác rết nhỏ dưới mặt đất một chút, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống.

Sau khi nuốt xuống, chỉ sau khoảng nửa khắc, Tà Vật Công Kê cảm thấy trong cơ thể tràn ngập sức mạnh, nếu như có thể nói chuyện, tuyệt đối nó muốn lớn tiếng quát to, cả người ta tràn ngập năng lượng, ta muốn nổ tung luôn.

Chương 929: Một quyển kinh văn lâu đời

Một quyển kinh văn lâu đời

Tà vật anh hùng Công Kê cấp tám giáng thế.

Khí chất tăng lên đôi chút.

Hơi uy vũ bất phàm một chút.

Long Thần chưa muốn rời đi, ngôi chùa này có chút vấn đề, tuy rằng thực lực của Phổ Độ Từ Hàng khá yếu, nhưng nơi này cũng không phải chùa của ông ta, cho nên không thể thấy ông ta yếu, mà cho rằng nơi này không có đồ tốt.

Trước mắt xem ra, quả thật không phát hiện ra thứ tốt gì, nhưng nhóm người này đều ở đây, chờ khi bọn họ tìm kiếm, đến lúc đó nếu thấy có vài thứ tương đối có thú vị, xin bọn họ một ít, khẳng định không quá đáng.

Mục đích Lâm Phàm đi ra ngoài chuyến này chính là chiến đấu một trận kịch liệt với các cường giả.

Đã cảm thấy mỹ mãn, nên tính đến chuyện trở về.

Độc Nhãn Nam vội vàng xua tay, bảo Lâm Phàm chờ chút, bọn họ muốn tìm kiếm một chút tại ngôi chùa này, tranh thủ tìm hiểu, khám phá những bí mật ẩn giấu trong đây, bọn họ đến cũng tương đối sớm, nếu cứ rời đi như vậy, chẳng phải là quá hời cho người phía sau hay sao.

Lâm Phàm và ông Trương đợi bên trong chùa, tán gẫu, Long Thần bên cạnh, tư duy của ông ta hoàn toàn không cùng tần số với họ, khó có thể xen vào cuộc trò chuyện của bọn họ.

Nói thật, ông ta luôn cảm giác bọn họ có chút vấn đề, nhưng thực lực của đối phương bày ngay trước mắt, nếu thật sự có vấn đề, cũng không thể tu luyện đến cảnh giới này, tinh cầu này xuất hiện một vị cường giả như vậy, vậy thì sợ là các đại tộc trong Tinh Không ngạo mạn kia sẽ gặp xui xẻo.

Ông ta biết những điều này, chính là không muốn nói cho bọn họ, chịu thiệt chút cũng tốt, dù sao ông ta đã bảo người trong tộc khiêm nhường một chút, đừng ngông cuồng quá, ông ta là lão tổ, vẫn rất có tiếng nói, nói một không nói hai, không ai dám phản bác.

"Tìm được rồi, tìm được đồ rồi."

Tiếng của Kim Thượng Võ vọng lại từ xa xa.

Nghe giọng rất vui mừng, hiển nhiên đã phát hiện ra bảo bối.

Tất cả mọi người vây đến, trong một góc nọ, xuất hiện một lối đi trên mặt đất, lúc con đường được mở ra, đèn đuốc bên trong sáng lên, chiếu sáng cả con đường.

Gặp được tình huống này nào ai dám đi xuống một mình, bất luận thế nào đều phải đưa Lâm Phàm theo, chỉ có Lâm Phàm ở bên cạnh, bọn họ mới có cảm giác an toàn.

Nếu để cho Hách Nhân biết được, chắc chắn muốn tăng giá, tôi biết Lâm Phàm rất quan trọng trong lòng các người, nhưng cũng không ngờ rằng cậu ta lại quan trọng đến mức này, không tăng giá thì thật có lỗi với Lâm Phàm mà tôi tự tay bồi dưỡng.

"Là kinh thư, toàn bộ chỗ này đều là kinh thư."

Ba mặt tường đều bày biện những giá sách, trên giá sách bày rất nhiều các loại kinh Phật, hơn nữa đều là bản đơn lẻ, cũng không biết chỗ kinh văn này làm từ chất liệu gì mà trải qua sự mài mòn của năm tháng dài dằng đẵng, lại không bị mối mọt gì, vẫn như mới.

Long Thần chậm rãi quan sát, tìm kiếm hơi thở của kinh thư nào đó, rất nhanh, ông ta đã bị hơi thở của một bản kinh thư ở một góc hấp dẫn, bản kinh thư có thể khiến cho ông ta để ý đến vậy, chắc chắn không phải đồ bình thường.

Kinh Trường A Hàm

Nhìn chữ bên ngoài bìa, ẩn chứa một sức hút, hẳn là được viết bởi tay một vị cường giả nào đó, hơn nữa vị cường giả này rất mạnh, tuy rằng đã trải qua lâu như vậy, nhưng sức hút đó vẫn rất độc đáo như trước, e là cũng không kém Long Thần là mấy.

"Bản kinh văn này đã tồn tại ít nhất hơn bảy nghìn năm."

Long Thần nói thầm.

Độc Nhãn Nam chú ý đến mọi hành động của Long Thần, mọi người ở đây, cũng chỉ có Long Thần là một người ngoài, hơn nữa cũng là người có thực lực mạnh nhất ngoài Lâm Phàm.

Nếu ông ta có hành động gì, chắc chắn là đã phát hiện ra đồ vật quan trọng nào đó.

Độc Nhãn Nam đi đến trước mặt Long Thần, kiễng chân lên, nhìn thấy bìa ngoài của kinh văn, kinh ngạc nói: "Đây là tác phẩm kinh điển trong Phật Giáo Tiểu Thừa, tuy rằng là Phật Giáo Tiểu Thừa, nhưng trong Đại Thừa Phật Giáo, cũng có địa vị cực cao, được xưng là một trong thập đại kinh Phật."

"Ngươi biết?" Long Thần dò hỏi, ông ta đâu biết mấy thứ Phật Môn này, nếu Tiểu Như Lai ở đây, sợ là liếc mắt một cái có thể nhìn ra gốc gác của kinh văn này.

Độc Nhãn Nam nói: "Một ít ghi chép trong bản chép tay Phật văn."

Long Thần nghĩ ngợi, trực tiếp mở miệng nói: "Bản kinh Phật này là bản có niên đại lâu nhất trong tất cả kinh văn ở đây, hẳn là của một vị cường giả không kém gì ta tự tay viết, chí ít đã có bảy nghìn năm lịch sử."

Độc Nhãn Nam nghe vậy, tuy rằng không hiểu lắm rốt cuộc ông ta có ý gì, nhưng chỉ có một loại cảm giác, chính là rất lợi hại.

Long Thần nói tiếp: "Bản kinh thư này cho ta, ngươi thấy thế nào?"

Việc này...

Độc Nhãn Nam không muốn lắm, có lẽ thứ cực kỳ có giá trị tại nơi này chính là bản kinh thư này, nếu như cho ông ta, vậy chẳng phải là lỗ nặng hay sao, tuy rằng thực lực của ông rất mạnh, nhưng ông cũng không thể làm trái lại ý muốn chúng tôi.

Một con mắt của ông ta đảo qua lại, trong đầu đã nghĩ ra các cách giải quyết, đừng tưởng rằng ông mạnh hơn tôi thì có thể muốn làm gì thì làm, nếu thật sự bàn đến chỉ số thông minh, ai thua ai thắng, còn chưa chắc.

Chương 930: Một quyển kinh văn lâu đời (2)

Một quyển kinh văn lâu đời (2)

Hơn nữa địa vị của ông cao thượng, còn có thể không biết xấu hổ hơn tôi hay sao?

Độc Nhãn Nam đã muốn vứt hết thể diện từ lâu rồi, dù sao nơi này cũng không có tiểu bối, thể diện có thể đáng bao nhiêu tiền cơ chứ.

Long Thần cảm thấy rất hứng thú đối với bản kinh thư thật này, ngẫm nghĩ rồi nói: "Chi bằng như này, các ngươi thiếu phương pháp tu hành, ta có thể cho các ngươi pháp môn tu hành thích hợp, dùng để trao đổi với bản kinh thư này."

"Yên tâm, pháp môn tu hành mà Long Thần ta cho, tuyệt đối không phải là mặt hàng vỉa hè, bất luận đến nơi nào, cũng là thứ tốt hàng đầu."

Vì có được bản kinh thư, Long Thần cũng bỏ ra chút tiền vốn, tuy rằng không biết rõ rốt cuộc bản kinh thư này có gì tốt, nhưng ông ta lại rất muốn có được nó.

Độc Nhãn Nam nói: "Bản đơn lẻ không được, có thể cho ông một phần sao chép."

Long Thần nhìn đối phương, giống như đang nói, sao ta cảm giác ngươi không chịu hiểu ý gì vậy, đã nói đến nước này rồi, ngươi cứ muốn chống lại ta làm gì.

Không biết Long Thần ta là ai chăng?

Độc Nhãn Nam cũng không ngốc chút nào, đối phương càng muốn lấy, ông ta càng không muốn cho, một người đáng sợ như thế cũng coi trọng bản kinh văn này, tuyệt đối không phải là đồ đơn giản, hiện tại nhiệm vụ bức thiết nhất của bọn họ chính muốn tăng thực lực.

Tuy rằng áp lực rất lớn, nhưng ít ra không có nguy hiểm, bởi vì có Lâm Phàm, đã ngăn cản lại tất cả nguy hiểm.

Vẫn có đủ thời gian.

Lúc này, Nhân Sâm vung vẩy sợi râu nói: "Muốn kinh thư này, đồ nhất phẩm không thể được, theo ta thấy, ít nhất phải là bí pháp bất truyền của Long tộc còn được."

Mặt Long Thần không biểu cảm, rất hiếu kỳ nói: "Ngươi biết thứ này?"

"Biết chứ." Nhân Sâm vĩnh viễn chính là người nghĩ gì nói đó, trước kia khi đi theo hai chủ nhân cũ, thì chính là món đồ vô pháp vô thiên, sau này khi chứng thực được thực lực của Lâm Phàm, phát hiện thực lực của đối phương có thể che chở cho sự vô pháp vô thiên của nó, cũng hoàn toàn buông lỏng bản thân.

Long Thần mỉm cười nói: "Vậy thì chi bằng nói thử xem."

"Ta không thể nói." Nhân Sâm lắc đầu, biểu hiện ra dáng vẻ, ta biết nhưng ta không thể nói.

Trong lòng đám người Độc Nhãn Nam thầm mắng chửi, với bộ dáng này của mày, bị người ta đánh chết cũng đáng đời, mày đã biết là không thể nói, sao mày lại khơi ra làm gì, không biết là mỗi người đều có lòng hiếu kỳ rất nặng à.

Long Thần hít một hơi thật sâu, khôi phục nội tâm xao động của mình, với địa vị và thân phận của ông ta, hỏi bất kỳ ai một việc gì, đối phương cũng không giấu giếm, không phải là ngươi có muốn giấu hay không, mà là ngươi không dám.

Nhưng tên Nhân Sâm này có Lâm Phàm chống lưng, cho dù khó chịu cũng không có cách nào.

Long Thần nói: "Vì sao không thể nói, có ta và Lâm Phàm ở đây, còn ai có thể uy hiếp được ngươi sao?"

"Vị chủ nhân trước của ta bảo ta không được nói với người khác, tuy rằng các nàng đã đi rồi, nhưng ta vẫn rất nghe lời." Nhân Sâm thật sự tiểu nhân, đã biết rõ không thể nói, vì sao phải khơi ra, đây chính là khơi dậy lòng hiếu kỳ của người khác.

Long Thần rất to mò về chủ nhân của Nhân Sâm, dù sao sự tồn tại của Nhân Sâm rất dễ khiến cho người khác nhìn trộm, mà người đó là chủ nhân của nó, bỗng nhiên rời đi, hiển nhiên việc này không có khả năng, bất kể ra sao cũng sẽ mang Nhân Sâm đi cùng, nếu như muốn sống lâu, với hiệu quả trị liệu của Nhân Sâm, phối hợp với một ít dược liệu trân quý, sống tiếp một đời hẳn là không có vấn đề gì.

Đương nhiên, chủ đề này có chút xa vời.

Ông ta nào biết rốt cuộc chủ nhân cũ của Nhân Sâm nghĩ như thế nào, vấn đề hiện tại chính là bản kinh văn trước mắt này.

Nhân Sâm cưỡi gà mái đi đến trước mặt Long Thần, đong đưa sợi râu, Long Thần cười mà không nói, đưa kinh văn đến trước mặt Nhân Sâm nói: "Tất cả là người mình, không ngại nhìn một cái, rồi nói đơn giản."

"Được." Nhân Sâm trả lời rất dứt khoát.

Long Thần cực kỳ kinh ngạc, không ngờ rằng Nhân Sâm lại quyết đoán như thế, Nhân Sâm cầm bản kinh văn, làm bộ xem cực kỳ cẩn thận, chỉ huy gà mái đi đến chỗ Lâm Phàm, đi đến nửa đường, bỗng nhiên thu lại kinh văn, sau đó quyết đoán nhảy lên vai Lâm Phàm, hai chiếc rễ chống nạnh rồi nói:

"Kinh văn này ta sẽ thu hồi lại, chủ nhân trước của ta từng nói, thứ này không thể lưu lạc bên ngoài, bằng không sẽ tạo nên phiền toái, các ngươi không ai được xem."

"Hử?" Long Thần híp mắt, trong ánh mắt lóe lên tia sáng, trước giờ không có ai dám giở trò khôn vặt này trước mặt ông ta, mà Nhân Sâm coi như là người đầu tiên, uy nghiêm của cường giả không thể mạo phạm, đây là điều mà tất cả mọi người trong đại tộc thuộc Tinh Không đều công nhận.

"Chủ nhân, ông ta bắt nạt ta, ta sợ hãi." Sợi râu của Nhân Sâm ôm lấy cổ của Lâm Phàm, cọ đầu vào mặt Lâm Phàm, biểu cảm cực kỳ đáng thương.

Tà Vật Công Kê ngẩng đầu, thấy một màn như vậy, đều muốn nôn mửa.

Cái thứ không biết xấu hổ.

Bình thường ức hiếp ta thật hăng hái, bây giờ lại bày ra vẻ cực kỳ đáng thương, có thể có chút thể diện đi được không vậy.

Lâm Phàm mỉm cười nhìn Long Thần: "Nhân Sâm nhà tôi có chút sợ hãi, ông không nên nhìn nó với ánh mắt như vậy, sẽ dọa nó sợ."

Long Thần lắc đầu.

Vị chủ nhân cũ của Nhân Sâm kia, sợ là cũng không phải dạng đứng đắn gì, lại dạy dỗ ra một tên như vậy.

Chương 931: Mười vị cao thủ truyền giáo

Mười vị cao thủ truyền giáo

Đám người ông cụ Từ lúc này giống như người ngoài vậy.

Từ đầu tới cuối đều không thể nói một câu nào.

Toàn bộ quá trình đều do Độc Nhãn Nam chủ trì đại cục.

Trong lòng ông cụ Từ rất bất bình, nếu như nói đến địa vị, ông ta là thủ lĩnh của tổng bộ, Độc Nhãn Nam đều thuộc quyền quản lý của ông ta, nhưng để cho ông ta nói chuyện với Long Thần như vậy, ông ta thật sự không có lá gan đó, nói thật, còn không phải bởi vì quan hệ giữa Độc Nhãn Nam và Lâm Phàm khá tốt, cho nên ông ta mới không sợ.

Aizz!

Một sai lầm để hận mãi mãi.

Đồng thời cảm thấy hối hận cũng không kịp.

Vì sao không phải là ông ta quen biết với Lâm Phàm từ lâu, nếu không thì, người nói chuyện với cường giả chính là ông ta, người ra vẻ được cũng là ông ta.

Nhân Sâm đi theo Lâm Phàm, muốn lấy đồ về từ trên người nó, căn bản rất khó, nói đúng hơn là không có khả năng.

"Chép lại cũng được."

Lấy lùi làm tiến, yêu cầu cũng không cao đến vậy, cho dù sao chép cũng không có vấn đề gì.

Nhân Sâm lắc đầu, không đồng ý.

Long Thần nhìn Nhân Sâm một cái, không phải ông ta nói quá, nhưng với cái tính này, một ngày nào đó kiểu gì cũng bị cho ăn hành, nếu không phải bị người ta ăn, thì cũng bị người giẫm dưới chân, tên này quá hèn hạ rồi.

Kinh thư tại nơi này thật sự rất nhiều, Độc Nhãn Nam không muốn bỏ qua, chuyển toàn bộ đến Bộ phận đặc biệt, muốn phá giải toàn bộ số kinh văn này, lượng công việc thật sự quá lớn, hơn nữa còn cần rất nhiều nhân viên chuyên nghiệp.

Ông ta cũng biết lần này phải nghiên cứu cùng người bên Hạ Đô.

Ai ai bảo nhóm người ông cụ Từ cũng đi cùng đến chỗ này cơ chứ, không quan tâm đối phương làm gì, đã cùng đi đến đây rồi, vậy thì khẳng định không dễ giải quyết như vậy.

May mắn lần này ngồi trực thăng đến núi Phổ Đà, nếu không thì không biết mang mấy thứ này đi như thế nào, cho dù chuyển toàn bộ bộ sách đi, Độc Nhãn Nam vẫn lo lắng, chỉ sợ quên cái gì, lòng tham thật sự quá lớn.

Nhất là khi Nhân Sâm nhắc đến, những nơi như vậy, ngươi muốn mang đi hết, căn bản là chuyện không có khả năng, ở những nơi ngươi không biết khẳng định cất giấu bảo bối nào đó.

Chính là những lời này, khiến Độc Nhãn Nam nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ giống như thật sự quên cái gì đó.

Long Thần trực tiếp rời đi, ngoại trừ bản Kinh Trường A Hàm này làm ông ta chú ý đến, còn những kinh văn khác cho dù ẩn chứa sức hút nào đó, đều là thứ đồ có cũng được mà không có cũng không sao, không có tác dụng gì đối với ông ta.

Thành phố Duyên Hải.

Bộ phận đặc biệt.

Ông cụ Từ nảy sinh mâu thuẫn kịch liệt với Độc Nhãn Nam, nhiều kinh văn như vậy, căn bản thành phố Duyên Hải không ôm hết được, nhưng Độc Nhãn Nam không muốn mấy thứ này lưu lạc đến tổng bộ ở Hạ Đô nơi có phản đồ tồn tại.

Chuyện này đã nói phải điều tra từ mấy tháng trước.

Nhưng năng lực điều tra nghiệp vụ của Hạ Đô thật sự quá thấp, điều tra lâu như vậy rồi mà không tìm được, còn có thể nói được gì chứ.

Cuối cùng không có cách nào.

Ông cụ Từ điều Hạ Khôn Vân và lão Kiếm Thần Bạch Vân ở lại thành phố Duyên Hải, nếu thật sự dịch ra được phương pháp tu hành nào đó từ đống kinh văn đó, phải giành được một phần.

Bản thân ông ta cũng rất muốn ở lại, nhưng Hạ Đô cần ông ta tọa trấn.

Từ Tử Hạo biết bố mình đến thành phố Duyên Hải, sợ tới mức không dám xuất hiện, ở đây anh ta đã tìm được bạn tốt, mỗi ngày chính là đối chiến, cuộc sống không tồi, không muốn trở về Hạ Đô, bởi vậy có thể tránh bao xa thì tránh.

Tiểu thế giới cực lạc.

"Cung nghênh ngã Phật trở về."

Phật Đà, Bồ Tát bốn phương tám hướng nhìn về phía Tiểu Như Lai với ánh mắt tràn ngập vẻ sùng bái, nhưng bọn họ phát hiện ra cảm xúc của ngã Phật không đúng lắm, hình như có chút không vui.

"La Hán Thập phương ở đâu?"

Tiểu Như Lai vừa dứt lời, ở chỗ ngồi phân cấp phía dưới cùng, mười vị La Hán bước ra, mười vị La Hán này đã có những cống hiến to lớn cho tiểu thế giới cực lạc, vẫn luôn là người phụ trách truyền giáo.

Có không ít người trong một số tinh vực thờ phụng Tiểu Như Lai, chính là nhờ công lao của mười vị này.

"Bái kiến ngã Phật."

La Hán thập phương rất cung kính, bọn họ là người có công lao rất lớn nhưng là ở trong vị trí phân cấp của tiểu thế giới cực lạc, lại thuộc tầng cuối, chủ yếu là tu vi không cao, cho dù lập được công lao cũng vô dụng.

Tiểu Như Lai hạ Phật chỉ, ra lệnh cho mười người bọn họ đi đến tinh cầu mà Lâm Phàm đang ở, trực tiếp đi truyền giáo, đồng thời báo cho nhóm người của anh, kinh văn nơi đó cực ít, tuy rằng có Phật Môn lưu truyền, nhưng người thờ phụng bọn họ rất ít.

La Hán thập phương nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, đều tràn ngập vẻ tự tin, đây là việc mà bọn họ giỏi nhất, thề son sắt cam đoan, nhất định sẽ truyền bá Phật quang giáo lí của bọn họ ra toàn thế giới.

Tiểu Như Lai xuyên không gian, trực tiếp đưa bọn họ đi đến.

Mười vị này là người truyền bá hung mãnh nhất bên cạnh ông ta, không tin không thể chinh phục thế giới kia.

Bây giờ ở thành phố Duyên Hải có không ít đệ tử trong đại tộc Tinh Không.

"Bọn họ lại có được thứ tốt rồi."

Chương 932: Mười vị cao thủ truyền giáo (2)

Mười vị cao thủ truyền giáo (2)

Ngô Thắng vẫn luôn đợi ở thành phố Duyên Hải, biết được bọn họ đi đến núi Phổ Đà một chuyến có được rất nhiều đồ vật, nói chuyện với giọng điệu chua xót, thậm chí còn có chút hối hận.

Tộc lão Ngô Hưng Vân nói: "Sao bọn họ không cho chúng ta biết?"

"Tộc lão, cho chúng ta biết để làm gì, nếu chúng ta đi, chẳng phải là lại phải phân một phần cho chúng ta hay sao, aizz, tôi thấy thứ mà bọn họ có được tuyệt đối không đơn giản." Ngô Thắng cảm thán, hâm mộ xen lẫn ghen ghét, vốn dĩ tạo mối quan hệ tốt với bọn người Lâm Phàm chính là ý tưởng của anh ta, giai đoạn đầu quả thật không tồi, tất cả mọi người đều có thu hoạch.

Nhưng sau đó người ta trực tiếp không dẫn bọn họ đi chơi đùa luôn rồi.

Thật là tổn thương quá đi.

Ngô Hưng Vân nói: "Nói những lời này cũng vô dụng, chúng ta không tham gia, chắc chắn không được chia, về sau phải chú ý, chỉ cần hơi có phong thanh gì, không cần biết đi đâu, chúng ta đều phải đi theo bọn họ."

Ngô Thắng cảm thấy hợp tác với đám người Lâm Phàm cực kỳ tốt, khoảng thời gian trước đã có thu hoạch, còn tốt hơn rất nhiều so với bọn họ tự đi dấn thân vào nguy hiểm: "Trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều đệ tử thuộc đại tộc Tinh Không xuất hiện ở thành phố Duyên Hải, Lý Yên m vẫn chưa từng rời đi, tôi cho rằng nàng ta đang thăm dò tình huống nơi này."

"Không cần phải xen vào, bây giờ chúng ta đi đến Bộ phận đặc biệt, xem xem rốt cuộc là có được cái gì, nói chuyện tử tế, có lẽ có thể lấy được một ít thông tin có ích." Sauy nghĩ của Ngô Hưng Vân rất đơn giản, nhưng cũng thực tế nhất, chính là tạo mối quan hệ, khen Độc Nhãn Nam thật nhiều, nếu may mắn khiến đối phương vui vẻ, đồng ý chia sẻ với bọn họ, không phải là chuyện tốt hay sao.

Nếu nói bây giờ người vui vẻ nhất không ai khác là đại sư Vĩnh Tín.

Cả người đều thoải mái.

Ông ta không đi núi Phổ Đà nên cảm thấy tiếc nuối sâu sắc với điều này, nhưng sau khi biết được bọn họ mang về kinh Phật nhiều đến nỗi đếm hoài không hết, thì cảm thấy thời khắc cao quang của Phật gia đã đến.

Con đường đi đều rất thuận lợi, đây là chuyện trước giờ chưa bao giờ có.

Nếu nói người bi thương nhất, tất nhiên là cường giả thầy thuốc, từ đầu đến cuối đều chẳng có ngày nào ngày nổi danh, những đồ lấy được không có một chút quan hệ nào với bọn họ.

Ban đêm.

Trong ký túc xá.

Nhân Sâm tựa vào người Lâm Phàm, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, ta sẽ lén nói cho người biết, bộ kinh văn bị ta giấu đi lúc ban ngày rất nguy hiểm, ta từng nghe chủ nhân trước từng nói với ta, đây là một bí pháp thần thông do một vị cường giả rất mạnh rất mạnh sáng tạo ra, có thể độ hóa người khác, rất nguy hiểm, hơn nữa rất lợi hại, nếu bị người có tâm tư khác lấy được, sẽ gây ra kiếp nạn rất đáng sợ."

"Ồ, lợi hại như vậy à." Lâm Phàm nói.

"Vâng, rất lợi hại, còn rất nguy hiểm, cho nên ta mới muốn giấu đi, không thể để cho người khác lấy được." Đến bây giờ Nhân Sâm vẫn chưa hiểu rõ, nó nói những điều này với Lâm Phàm đều không có tác dụng gì, quả thật giống như đàn gảy tai trâu.

Đối Lâm Phàm, anh chưa bao giờ để tâm đến việc này.

Cho dù là tuyệt học huyền diệu nhất trong thiên địa bày ra ngay trước mặt, cũng phải xem anh có hứng thú lật xem hay không.

Nhân Sâm nói: "Sao ta lại cảm giác người không có hứng thú đối với việc này vậy?"

"Có mà." Lâm Phàm mỉm cười, không muốn bạn bè bên cạnh cảm thấy bản thân không có hứng thú.

"Vậy ngươi học không?"

"Ngủ thôi, đã trễ rồi."

"Được rồi, ta biết ngươi không có hứng thú."

Khu nhà ở.

"Chị, em thật sự không còn hi vọng nữa?" Vấn đề mà em gái Ma Thần hỏi, đã là chuyện mà cô khó chịu nhất trong khoảng thời gian này, máu của cô vẫn chưa được tìm thấy.

Chị gái Ma Thần nhìn em gái mình, cũng không muốn nói gì, trước kia cô ta khó có thể hiểu được nỗi khổ của em gái, nhưng sau đó, sau khi trải qua một loạt chuyện, mới hiểu rõ, nỗi đau đến tận cùng là đau đến mức nào.

Rõ ràng là cô ta phát hiện ra nơi đó, cuối cùng cái gì cũng không có được, ngược lại để cho Lâm Phàm được món hời.

"Em nói xem?"

Chị gái Ma Thần mặc áo ngủ khêu gợi, nằm trên ghế sofa xem TV, cô ta yêu thích nhất là xem mấy phim não tàn, bởi vì nó có thể khiến cô ta vui vẻ.

Em gái Ma Thần nói: "Em cảm thấy mình có hi vọng."

"Vậy em cứ tiếp tục nỗ lực."

Nghe những lời nói này, em gái Ma Thần thở dài, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn ánh trăng trên trời, thực lực giảm mạnh, không đủ để cô chống đỡ mạo hiểm ở bên ngoài, đại tộc Tinh Không đã đến, rất nguy hiểm, huống chi cô là người xinh đẹp như vậy, lỡ như vừa gặp đã có ý xấu với cô thì biết làm sao.

Đêm đã khuya rồi.

Lâm Phàm mở to mắt, xoay mặt, ôngTrương đã ngủ say, anh đứng dậy, mặc quần áo, nhân lúc không có người chú ý, rời khỏi bộ phận đặc biệt.

Rất nhanh.

Anh đi đến một khách sạn xa hoa, bà xã ở nơi này.

Phịch một tiếng.

Anh nhún chân nhảy, nhảy đến tầng mà bà xã anh đang ở, cũng chính là nơi anh đã từng đến trước đây, anh ngồi ở ban công bên ngoài cửa sổ phòng tắm, nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong, ngọn đèn u ám, khung cảnh yên tĩnh, cho thấy vợ nhà mình đã ngủ say.

Bình Luận (0)
Comment