Cưỡng Giam

Chương 8

Tại dinh thự Đạm Dư.

Quản gia Lý ríu rít chạy theo sau Đạm Dư, vẫy đuôi, sủa gâu gâu: "Ông chủ, không phải ông bảo với Đạm Đan Thanh cháu ruột ông năm nay mới mười sáu? Sao giờ lại công bố hai mươi năm?"

Đạm Dư tức giận, khuôn mặt đỏ bừng: "Đồ đần! Ông muốn cho tất cả mọi người nghi ngờ à? Việc cháu gái tôi mười sáu chỉ là bịa đặt trước mặt Đạm Đan Thanh thôi. Thật ra nó hai mươi rồi!"

Bỗng dưng giọng nói của ông ta chùng xuống, đôi mắt già nua cùng những nếp nhăn nơi khóe mắt hơi nâng lên: "Và nó đang sống rất tốt!"

Quản gia Lý cố gắng vuốt mông ngựa: "Ông chủ bớt giận, chỉ là... tiểu thư Đạm Đan Thanh thật sự đang ở đâu?"

"Ông không cần biết, đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ đưa đón nó về trong huy hoàng." Đạm Dư chắp tay sau lưng, đi thẳng đến hướng cửa chính: "À, đám tang Đạm Đan Thanh giả cũng nên long trọng một chút!"

"Vâng."

Nói rồi, bóng lưng Đạm Dư khuất dần sau cánh cửa lớn. Ông ta ngồi vào trong xe, như một thói quen hình thành hai mươi năm qua, Đạm Dư đến một nơi vô cùng quen thuộc.

...

Tại Lý Chấn, ngoại ô yên bình tách biệt thành phố Ánh Sáng phồn hoa và thành phố Hoàng Kim đầy cao quý. Lý Chấn tọa lạc đất nước Thiên Nhai, nơi mà con người ta tìm đến khi muốn hòa mình cùng thiên nhiên.

Chiếc xe hơi đen sang trọng dừng trước ngôi nhà nhỏ đáng yêu, như mọi ngày, một người phụ nữ tầm bốn mươi bước ra đón tiếp. Bà ta cúi đầu, bộ quần áo trên người thật mỏng manh tôn lên vóc dáng đầy đặn không phai mờ cùng năm tháng.

"Ông chủ trở về ạ!"

"Kha Tâm, hôm nay con xinh lắm!"

"Cảm ơn ông chủ khen ngợi!" Kha Tâm không cười, vẻ mặt bà nghiêm túc như dáng vẻ gọn gàng hiện tại, cúi đầu, khom lưng cho đến khi bước chân Đạm Dư đi vào nhà.

"Đan Thanh hôm nay lại đi ra ngoài chơi à?" Nhìn một vòng quanh nhà, Đạm Dư không thấy dáng vẻ tinh nghịch chạy đến ôm ông như hàng ngày, trong lòng có chút không vui.

"Vâng."

Kha Tâm vừa nói vừa đóng hết cửa lại.

Đạm Dư ngồi xuống ghế dài như đang chờ đợi điều gì đó thường xuyên xảy ra, tháo chiếc cà vạt ném qua một bên, ông ta ngửa đầu lên ghế. Năm nay đã gần bảy mươi, mà Đạm Dư vẫn còn có thể chiến đấu quyết liệt, một người đàn ông mạnh mẽ!

Kha Tâm lột bỏ quần áo trên người, tiến lại gần Đạm Dư, tháo bỏ chiếc quần tây đen lịch lãm, tiếp đến là quần lót, và cuối cùng. Cậu nhỏ của ông ta thật nhăn nheo, lông bạc màu, da thịt ở bắp đùi chảy xệ, nhão nhoẹt. Kha Tâm đưa tay nhẹ nhàng chăm sóc cậu nhỏ, bài bản dùng miệng yêu chiều nó.

"Ưm... Con biết ta luôn yêu thương con mà, phải không?" Đạm Dư nắm lấy mái tóc được bới hờ của Kha Tâm, nhịp nhàng điều chỉnh lại đôi chút: "Con là đứa luôn làm ta hài lòng!"

Nói xong, ông ta trượt tay xuống ngực Kha Tâm. Ý bảo hãy bắt đầu công việc chính.

Kha Tâm nhổm dậy, ngồi lên đùi Đạm Dư, tự cho cậu nhỏ đi vào một cách trơn tuột. Hai tay đặt lên bả vai Đạm Dư, lắc lư eo, nhấc mông, từng nhịp từng nhịp... bay bổng cùng hơi thở đứt quãng kích tình.

Tình ái triền miên, Kha Tâm chơi trò phi ngựa, lâu lâu không quên hé môi ngậm lấy nấm đông cô của Đạm Dư mà chơi đùa. Chiếc lưỡi mạnh bạo, thuần thục cùng uyển chuyển kích thích ngực, cổ, dái tai Đạm Dư. Khiến ông ta bay bổng chẳng muốn đáp xuống.

Đạm Dư nhắm mắt, hưởng thụ dục vọng mà người phụ nữ thân thuộc này mang lại. Cái cảm giác từng tế bào nóng bỏng, dòng máu sôi sục, sướng đến mức đầu óc lên mây, lơ lửng. Ông ta lạc vào bể dâu tầm, trầm luân không dứt.

...

"Thế anh muốn tôi làm gì? Nói đi." Vô Ưu khoanh tay, bắt thóp được ý đồ Bá Vương Chi Bảo.

Anh nở nụ cười nham hiểm: "Bổn phận làm vợ."

Khuôn mặt anh tiến lại sát chiếc cổ cô. Vô Ưu đưa tay đẩy bản mặt thối tha của Bá Vương Chi Bảo ra, khinh thường nói: "Cái thứ gặp trai là thẳng như anh mà đòi tôi hầu hạ?"

Bá Vương Chi Bảo giang tay ôm lấy eo Vô Ưu: "Chỉ có vợ hiểu anh nhất thôi!"

"Đồ dâm tặc gớm ghiếc!" Vô Ưu vùng vẫy, đạp một cước vào hạ bộ Bá Vương Chi Bảo, nhưng bị anh cản lại, chu môi hờn dỗi. Khóe mắt Vô Ưu giật giật, coi kìa... cái dáng vẻ này mà đòi nằm trên người ta à?

"Không đùa nữa, em mau mau xét nghiệm trở thành Đạm Đan Thanh đi!"

"Đùa chắc? Chị ấy hai mươi đó, tôi nhìn cỡ nào cũng mười ba mười bốn thôi!"

Bá Vương Chi Bảo sờ cằm, bá đạo nói như phán: "Tầm này hai mươi hai vẫn còn chê già."

"Chết tiệt!"

Vâng, cảnh tiếp theo chính là Vô Ưu đập tan nát bản mặt yêu nghiệt của Bá Vương Chi Bảo. Cô mới mười sáu, sao có thể chê bai con gái nhà người ta già thẳng thừng thế?

Đánh thì đánh, cự tuyệt thì cự tuyệt. Chứ Vô Ưu vẫn nhận lấy vụ này, Bá Đường không phải sở cảnh sát, hay nơi điều tra mật. Thứ mà Bá Đường nhắm đến chính tài sản kết xù của Đạm Dư, dùng Vô Ưu thay vai Đạm Đan Thanh thật cũng không có gì sai. Vì Vô Ưu cũng tọc mạch muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân bên trong, vạch trần tội ác mà Đạm Dư đã làm với cháu gái giả kia. Rốt cuộc uẩn khúc lớn cỡ nào có thể khiến một cô gái xinh đẹp như hoa tự tử trong oán hận?

...

Hai tháng sau.

Mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi cho đến ngày công bố danh phận Vô Ưu trước toàn thể thế giới qua truyền thông. Vô Ưu gặp lại Sâm Nhật Quang, hắn nhìn cô, cô lờ đi hắn.

Hắn chạy đến cạnh cô, nắm lấy cổ tay cô kéo ngược lại: "Vũ Á? Bối Gia Gia? Đạm Đan Thanh? Rút cục thân phận thật sự của cô là gì?"

Vô Ưu nhếch mép cười, tên tép riu bị cô lừa hai lần, hôm nay còn dám cả gan muốn vạch trần cô?

"Sâm Nhật Quang à, anh muốn biết tôi thật ra là ai ư? Bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa, vì một tháng trước..." Cô dừng lại, đôi mắt mọng nước mê hoặc nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi ngươi đen láy xinh đẹp như muốn thôi miên hắn. Bắt Sâm Nhật Quang phải rơi vào bẫy tình, lưu luyến, quỵ lụy quỳ rạp dưới chân Vô Ưu: "Thân thể của anh đã là của tôi rồi!"
Bình Luận (0)
Comment