Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 9

Vốn là phân phó Tuấn Kì đi thăm dò động tĩnh Ám các, thật không ngờ các chủ Ám các cư nhiên tìm tới cửa. Nói cách khác các chủ Ám các tự mình đến đế đô Nam Hải.

Ám các chính là một tổ chức giang hồ, tại sao lại cảm thấy hứng thú với Doãn gia như vậy? Theo nàng biết, thế lực Doãn gia vẫn chưa dính dáng tới giang hồ, nếu Ám các có hứng thú với Doãn gia, tất nhiên là có người ở sau lưng điều khiển.

Có thể thỉnh cầu các chủ Ám các động tay, người này thân phận tất nhiên không đơn giản, xem ra muốn đối phó với người Nam Hải, không chỉ có một mình nàng đâu. Chuyện này, thật sự càng ngày càng thú vị.

Lông mi thật dài hơi phiến động, che lại đôi con ngươi đen như mực của nàng, khóe môi khẽ vẽ ra ý cười có như không, Nam Ức Tịnh mang Tiểu Tuyết rời đi vùng ngoại thành, chuẩn bị trở về Doãn phủ. Edit:

Trên đường đi qua một cửa hàng bán trang sức, nhìn sự bài trí này, bên trong chắc chắn giá cả cũng không phải là rẻ, nàng không có đặc biệt yêu thích trang sức, bởi vậy nàng chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, nhưng Tiểu Tuyết đi phía sau nàng gọi nàng dừng lại “Cung chủ, cây trâm này người đã dùng thật lâu, người có muốn mua một cây trâm mới không?”

Cước bộ Ức Tịnh hơi dừng một chút, đưa tay chạm vào cây trâm trên đầu, cây trâm này nàng đã dùng nhiều năm, quả thật nên thay đổi.

“Ừ, vậy đi vào lựa chọn đi, nếu ngươi vừa ý cái nào, thì lấy cái đó” Khéo môi Nam Ức Tịnh hiện lên một chút tươi cười giảo hoạt, nàng không có nhìn nhầm, cửa hàng này hẳn là sản nghiệp của Doãn gia đi, nàng đã ở Doãn gia ăn không ở không, tin rằng dùng một chút bạc, Doãn Lưu Quang sẽ không có ý kiến.

Ai ngờ phải dùng đến một câu, oan gia ngõ hẹp.

Nam Ức Tịnh và Tiểu Tuyết vừa mới bước vào cửa hàng, đôi con ngươi của nàng hiện lên một tia hàn quang, tiếp đó lông mày khẽ nhíu lại, gợi lên một ý cười xinh đẹp thâm thúy. Thật không ngờ lại có thể ở trong này gặp lại muội muội *tốt* của nàng, Nam Tú Cầm. Edit:

Lúc trước Nam Tú Cầm tìm mọi cách khi nhục nàng, toàn bộ nàng đều ghi tạc trong lòng! Nàng, Nam Ức Tịnh sẽ từng chút, từng chút một hoàn trả lại cho nàng ta toàn bộ!.

“Lão bản, ta muốn cây trâm phượng này!” Thời gian bốn năm, Nam Tú Cầu trở lên thành thục một chút, cách ăn mặc trang điểm theo kiểu người đã gả chồng, chỉ là khóe mắt chân mày đều là ngạo mạn, kiêu ngạo một chút cũng không thay đổi, nàng ta đưa tay chỉ vào cây trâm phượng, một bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến.

Lão bản này là thuộc hạ làm việc cho Doãn Lưu Quang, hiển nhiên là người khôn khéo, huống chi công chúa Tú Cầm này nổi danh được mẫu phi cưng chiều, phu quân lại là hữu tướng, ai dám đắc tội nàng?.

Lão bản vừa nghe Nam Tú Cầm nói, lập tức cúi đầu khom lưng lấy trâm phượng chuẩn bị đưa cho Nam Tú Cầm, Nam Tú Cầm vẫn là vẻ mặt đương nhiên, khinh thường ngạo mạn nhìn lão bản, một bộ dáng không kiên nhẫn.

“Đợi chút” Nam Ức Tịnh nhìn thấy một màn này, trong mắt hiện lên một tia hận ý, chậm rãi đi đến trước mặt lão bản, đưa tay qua lấy trâm phượng, tà mị lười biếng nói “Cây trâm phượng này, ta muốn” Edit:

Ánh mắt lão bản trừng lớn nhìn Nam Ức Tịnh, mới vừa rồi thời điểm nàng lấy trâm phượng, hắn rõ ràng dùng sức giữ lại, nhưng nàng kia không biết sử dụng biện pháp gì, lại làm cho sức lực tay hắn không sử dụng được, cứ thế đem trâm phượng cầm đi, thần sắc hắn khó sử nhìn Nam Ức Tịnh nói “Vị cô nương này, trâm phượng này công chúa Tú Cầm đã lấy, cô nương vẫn nên nhìn lại có thích những thứ khác hay không?”

“Không cần, ta chỉ vừa ý một cái này” Nam Ức Tịnh đem trâm phượng cầm ở trong tay, trâm phượng ở trên ngón tay thon dài trắng nõn của nàng càng thêm tỏa ra kim quang lấp lánh, ánh mắt Nam Tú Cầm cũng không tệ, trâm phượng này được khảm lên lại là dạ minh châu.

Lão bản nghe được Nam Ức Tịnh nói, trên mặt càng thêm khó sử. Công chúa Tú Cầm này hắn trăm triệu lần không thể đắc tội, nhưng trước mắt cô gái này, chẳng biết tại sao, lại làm cho hắn có loại cảm giác sợ hãi, hắn đang còn muốn khuyên Nam Ức Tịnh, Nam Tú Cầm cũng đã tức giận không kiềm chế được, đi đến trước mặt Nam Ức Tịnh “Làm càn! Ngươi điêu dân này không biết bổn cung là ai, mà dám tranh dành đồ vật cùng bổn cung?.

“Ngươi là ai, hẳn là vừa rồi ngươi không nghe ta nói sao? Hay là lỗ tai ngươi không tốt?” Nam Ức Tịnh đem trâm phượng nhà nhã đặt ở trên tay vẽ lên hai cái, chậm dãi nâng lên đôi mắt, làm như không chút để ý nói. Edit:

Lão bản đứng một bên nhìn không khỏi trong tay toát ra tầng mồ hôi, hắn không biết hồng y nữ tử trước mắt này, rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng dù là lai lịch có to lớn đến đâu cũng không nên đắc tội công chúa Tú Cầm!

Nam Tú Cầm dường như cũng không ngờ tới nữ tử trước mặt này cư nhiên lại có lá gan lớn như vậy, biết rõ thân phận nàng thế nào vậy mà còn dám cùng nàng tranh đồ, thái độ còn cuồng ngạo như vậy, không khỏi khiến nàng tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, bất chấp thân phận, giơ tay hướng phía mặt Nam Ức Tịnh đánh qua.

Đôi con ngươi đen truyền Nam Ức Tịnh cất dấu trêu tức cùng lạnh nhạt, nhìn đến động tác Nam Tú Cầm, trong mắt chợt lóe lên hàn quang, thân thủ nhanh nhẹn nhẹ nhàng nắm cổ tay Nam Tú Cầm, khóe môi khẽ hiện lên một chút ý cười xinh đẹp, thong thả lười biếng nói “A, tính khí thật lớn”.

Nam Tú Cầm tuy rằng tính tình ương ngạnh đánh đá, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một công chúa nũng nịu yếu ớt, bị Nam Ức Tịnh nắm cổ tay, không khỏi nhăn mày lại, cơn đau làm sắc mặt nàng tái nhợt, Nam Ức Tịnh cũng không mảy may để ý, trên tay càng dùng thêm sức, gần như muốn đem cổ tay Nam Tú Cầu bóp nát. Edit:

“Ngươi điêu dân này, còn không mau buông công chúa ra!” Nam Tú Cầm bị Nam Ức Tịnh nắm đâu đến nỗi nói không ra lời, nha hoàn bên người nàng thấy vậy liền quát lớn Nam Ức Tịnh.

Nam Tú Cầm cũng là gắt gao nhíu mày lại, tức giận oán độc nhìn chằm chằm Nam Ức Tịnh, cực kỳ giận dữ nghiến răng nghiến lợi nói “Mau thả bổn cung ra! Nếu không ta lấy mạng ngươi!”.

“Phải không? Ta đây không thả, bản thân ta muốn nhìn một chút, ngươi lấy cái gì muốn mạng ta!” Trong mắt Nam Ức Tịnh mang theo nhàn nhã thích ý, trên tay giống như không có sử dụng một chút sức lực nào, dường như chỉ có sự nhẹ nhàng dịu dàng nắm tay Nam Tú Cầm, nhưng là sắc mặt Nam Tú Cầm càng ngày càng tái nhợt, rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng kêu to.

“Ta không cần cây trâm, ngươi mau thả ta ra đi!” Nam Tú Cầm chịu đựng không nổi, trên tay truyền đến đau đớn như bị kim châm, vẻ mặt không cam lòng hô, trong mắt cất giấu oán độc vặn vẹo, điêu dân này thật đáng giận, dám như thế khi nhục nàng, đợi lát nữa nàng nhất định phải cho nàng ta mất mặt. Edit:

Nam Ức Tịnh xem trong ánh mắt Nam Tú Cầm có oán độc vặn vẹo, tuy rằng muội muội này ở chung chỉ có ba năm ngắn ngủi, nhưng tính tình Nam Tú Cầm nàng biết rất rõ, kiêu ngạo ương ngạnh, ngang ngược, có thù tất báo, nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Chẳng qua, nàng cũng không hi vọng Nam Tú Cầm buông tha nàng. Nàng thật ra muốn nhìn xem, Nam Tú Cầm có thể giở những trò gì. Thuận tiện cũng nhìn xem thiếu chủ Doãn Lưu Quang làm sao có thể ở giữa hòa giải.

Làm như vô tình, Nam Ức Tịnh khẽ nhẹ nhàng buông lỏng tay, giống như vứt bỏ một chiếc giẻ rách đem Nam Tú Cầm ra một bên, bị Nam Ức Tịnh đột nhiên buông ra, cả người ngã chật vật trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt càng làm tăng thêm vẻ mặt oán độc của nàng ta. Edit:
Bình Luận (0)
Comment