Cường Hóa Tối Ngưu Bức Hệ Thống

Chương 1 - Giảng Cái Cố Sự

Sáng mùng 1 tết năm 2019 cũng là năm kế Tuất thuộc giáp Hợi. Trong một ngôi nhà bỏ hoang ở ngoại ô vùng Tân Thiên, có ba cái bóng đang ngồi vắng lặng mà nhìn trời khuya đang được thắp sáng bởi những bông hoa đủ sắc màu được đưa lên tận trời cao bởi nghiên cứu vĩ đại của con người, thứ này có tên gọi là pháo hoa. Không sai, là pháo hoa mà đối với người bình thường thì không thể bình thường hơn được nữa, sỡ dĩ nêu lên từ “vĩ đại” đó là bởi trong tâm trí của ba cái bóng không rõ họ tên chính xác là gì này thì đó chính là thứ duy nhất trong một buổi đêm của cả một năm soi sáng cả bầu trời cũng như soi sáng luôn cả tâm hồn của chúng, cái phần hồn bị bỏ rơi của thế giới sáng bóng, hào nhoáng nhưng sau đó là bức màn tối tăm, tĩnh mịch,.... Đủ mọi sự mục nát do chính tư duy của những người góp phần tạo ra cái thế giới này. Tất nhiên là những tư duy méo mó do hoàn cảnh, cảm xúc của những phận người bất hạnh về đủ mọi loại lý do tạo thành. Đó là điều không tránh khỏi nhưng đâu đó cũng còn có những tâm hồn chưa bị vẫn đục, không phải do chưa tiếp xúc với đời sống nhiều mà là bản tâm kiên định về những thứ cần phải đặt rào cản và những thứ cần bảo vệ đúng với tự mình đặt cho bản thân nhất quyết phải bảo vệ. Ba cái bóng lặng yên không tiến động xích lại gần nhau như để giữ lại hơi ấm chính cơ thể chúng đang tỏa ra. Một quả pháo lớn được phóng lên nổ vang một vùng trời và đồng thời cũng mang lại ánh sáng khiến mọi vật rõ ràng kể cả là căn nhà bỏ hoang ở ngoại ô này, khi ánh sáng vụt lên có thể thấy rõ ba cái bóng bí ẩn này có dung mạo ra sao rồi nhỉ? Bọn họ không phải bóng ma, là người sống như bao con người khác gồm có hai nam hài và một nữ nhi đồng. Một Nam Hài có vóc dáng nhỏ yếu, hai hốc mắt hơi hóp vào trong, mặt bạch như không còn huyết, sống mũi hơi thấp, nhưng có một đôi mắt kiên định kèm theo hàng lông mày như liễu thêm phần sắc bén cho đôi mắt, môi mím mỉm như cười như không, thêm một chiếc cằm thon tạo nên một khuôn mặt dễ gần hiền hòa, nam hài cũng có cái tên rất kỳ lạ là Đông, cái tên này của hắn dựa theo sự mong muốn luôn luôn bền tâm vững trí như cây thông có thể chống chọi với những giá rét của cuộc đời của mình mà cho tên. Nam hài còn lại thì có một gương mặt khôi ngô, mày chữ kiến đôi mắt như nhìn thấu tất cả mọi trắng đen trên đời này, sống mũi cao nhưng hốc mắt cũng hơi hóp vào như nam hài kia, vừa nhìn có thể đánh giá con người hữu nghĩa, trọng tình trọng nghĩa và hắn cũng có tên có phần hơi ngược với gương mặt của hắn, tên chỉ có một chữ “Bá” trong bá đạo không kiên kị. Còn về phần nữ hài, muốn tưởng tượng sao thì tưởng vậy nha!!! Đừng, đừng nổi nóng vội, ta nói, ta nói còn không được sao. Nữ hài nha, hoàn toàn là một cái nha đầu lém lĩnh dễ thương, thấy là làm người ta cưng chiều, khuôn mặt trái xoan với hai lúm đồng tiền khi cười, cái mũi nhỏ nhắn hơi vênh cho ta thấy tính cách bướn bỉnh và hơi ngốc manh, đôi môi luôn nở nụ cười như vạn hoa đua nở (tâm ta thôi) và một mái tóc ngang vai tạo nên một khuôn mặt mà hờn cũng vậy, vui cũng vậy, đều làm ta có một cảm giác như nhẹ nhàng hơn trong tâm hồn khi nhìn vào gương mặt của nữ nhi đồng này, nàng có tên rất đẹp:”Vũ” trong từ vũ điệu, gợi lên mong muốn một cuộc đời vô ưu vô lo luôn nhảy múa tận hưởng tháng ngày tốt đẹp.

Không sai, cả ba đều là những đứa trẻ mồ côi cha mẹ. Hai nam hài tuổi ở vào 14 tuổi, còn nữ chỉ vừa 11 tuổi, Bá và Đông là 2 đứa bé vì không đủ chỗ để có thể nuôi được ở bên trong cô nhi viện nên bị bắt phải ra ngoài sống sớm để có thể nuôi những cô nhi khác do viện mồ côi không đủ kinh phí, đáng lý ra 2 đứa bé này đều có thể được nhận nuôi nhưng với trời sinh đôi mắt hầu như nhìn thấu tốt xấu của Bá thì khi được gặp ba mẹ nhận nuôi hắn chỉ nói hai chữ “người xấu” và nhất quyết không đi theo bọn họ, đe doạ bằng tính mạng kết thúc nếu cứ bắt ép, kết quả nếu chỉ có thế thì không có gì đáng ngại nhưng chuyện xảy ra khi 2 người cha mẹ nuôi đó nhận đứa trẻ khác và bán đi cho bọn cầm thú buôn trẻ em, tuy đường dây buôn người bị tóm gọn nhưng đứa trẻ được nhận nuôi cũng biến mất không còn tâm hơi, khi chuyện vỡ bể ra mọi người biết thực hư câu chuyện lại nhớ tới Bá đã cự tuyệt như thế nào khi được nhận nuôi và thấy may cho Bá, cũng bởi chuyện này liên quan đến trẻ em nên rất được dư luận quan tâm và đưa tin, tất cả tin tức dù nhỏ nhất cũng bị moi ra trong đó có cả câu chuyện của Bá. Bi kịch chính thức bắt đầu từ đây, Bá dù được mọi người biết đến và được nhà nước khuyến khích các bậc cha mẹ hiến muộn nhận nuôi nhưng hai chữ “ con người “ luôn có hai mặt, hiệu trưởng viện mồ côi bị điều tra và khiển trách do không có trách nhiệm cảnh giác để bọn buôn người lợi dụng kẽ hở mà vào, bà ta lại chuyển hận thù vào Bá, trách một đứa “bé” khi không cho bà ta biết sớm về bọn người xấu buôn trẻ em khiến sự việc thành ra như vậy. Kể từ đó, bất cứ cặp cha mẹ nào đến nhận nuôi Bá đều bị bà ta tung tin đồn rằng đứa bé ấy hội đọc tâm thuật và không kiên nể ai hết mà nói ra tất cả bí mật trong lòng người đối diện, nói giỡn, ai mà chẳng có bí mật từ nhỏ cho đến việc quan trọng? Nếu bị một đứa bé cho phanh phui ra thì tìm ai mà trách đây? Nên cứ từ cặp cha mẹ này đến cặp cha mẹ khác, đến với tâm nuôi về với tâm từ bỏ. Đến khi 12 tuổi tầm đó, hiệu trưởng kiếm cớ tỉ lệ nhận nuôi quá thấp không thể tiếp tục nuôi Bá nữa và nói với Bá nên ra ngoài tự kiếm sống nếu không các em nhỏ hơn Bá sẽ bị đói, vì tính tình thương người và trọng nghĩa nên Bá cũng không trách hiệu trưởng cách làm thêm nữa là thương những đứa bé mồ côi kia nên quyết định ra đi không từ biệt và tự kiếm sống bằng cách làm việc ở các tiệm tạp hóa, nhà hàng, các tòa kiến trúc đang cần người làm công việc đẩy gạch, phải nói là vô cùng khổ sở để có cái ăn nhưng vẫn là một đứa bé thì làm bao to chuyện được, cuối cùng hắn vẫn phải có ngày đói, còn bị người người khi dễ. Vạn vật tất có khắc, tuy hắn bị số phận bạc đãi nhưng số phận cũng có sự ưu ái dành cho hắn chính là hai cái tiểu đồng bọn này, khiến hắn luôn có lòng tin và nơi tìm về sự hạnh phúc đáng lý ra nên có ở một đứa trẻ ở độ tuổi như hắn. Còn Đông, hắn cũng có câu chuyện của chính hắn, là cô nhi, số phận của hắn cũng chả khá khẩm gì hơn Bá, thậm chí khi nhìn ở một góc độ khác còn đáng thương hơn cả Bá, khi còn là đứa bé 5 tuổi hắn được một cặp cha mẹ rất tốt nhận nuôi, nhà vô cùng có gia đình và điều kiện bồi hắn một tuổi thơ tốt đẹp, những ký ức mà khi hắn lớn lên sẽ không bao giờ quên, sự việc cũng là từ đó mà ra. Sau khi hoàn thành thủ tục nhận nuôi cho Phúc (tên gọi được mọi người đặt cho Đông khi hắn còn nhỏ) cặp vợ chồng vui vẻ đưa Đông lên xe về nơi mà Đông cần gọi là nhà khi lớn lên thì gặp tai nạn xe hơi do một chiếc xe chở gỗ tránh một đứa bé bất ngờ chạy qua đường khi đang mải mê đuổi theo một con mèo mà tông vào xe con đang chở Đông, với lực va chạm từ một chiếc xe tải chở toàn gỗ thì có thể tưởng tượng chỉ một chiếc xe con hứng hết tất cả các lực đó có số phận không nát thì vụn nói chi đến những người ngồi trong xe con đó nhưng cái gọi là vạn hạnh trong bất hạnh thật sự là có, thời điểm xe tải chuẩn bị tông vào xe thì không biết có phải do bản năng của người mẹ hay là lòng thương tiếc một đứa bé của người vợ hay không mà người phụ nữ đó đã ôm Đông vào trong lòng và hứng chịu hết tất cả lực đạo để có thể bảo vệ Đông. Sau tai nạn khi người ta cứu người trong xe ra thì đã tắt thở hết rồi duy chỉ riêng một đứa bé bị xây xước nhẹ do các mảnh vỡ đang khóc, tiếng khóc như thấu tận trời xanh khiến người nghe tiếng khóc tâm như bị gì đó bóp nghẹt lại, đó còn chưa phải là thứ tru tâm một đứa bé năm tuổi nhất, tất cả thủ tục nhận nuôi được hoàn thành trước đó đã xác nhận hộ tịch của đôi vợ chồng kia sẽ có tên của đứa bé này nhưng tiền tài luôn là thứ dễ đẩy con người vào chỗ tha hóa nhất. Tài sản đôi vợ chồng để lại khiến những họ hàng trông mà đỏ mắt, bọn họ tranh nhau quyền nuôi dưỡng Đông để có thể hưởng số tài sản đó, cuối cùng thì có một cặp họ hàng được tòa án xét đủ tố chất để nuôi Đông nhất và giao số tài sản đó cho họ cùng với sự kiểm soát tài sản do nhà nước phụ trách để tránh sự việc nuốt tài sản bỏ trốn, khi Đông Đủ 18 tuổi sẽ đưa lại số tiền còn dư của tài khoản cho Đông và theo ý nguyện của Đông sử lý số tiền đó. Chuyện nên như vậy mà kết thúc nhưng cuộc đời bao giờ để nó yên ổn mà kết thúc như vậy được, chỉ 3 năm vẻ bề ngoài của Đông trở nên khác biệt, thân thể phát triển nhưng đằng sau lớp áo mà Đông đang mặc là những vết bầm tím không nên có ở trên thân thể của một đứa trẻ. Một ngày, có một tổ chức mang tên:” vì trẻ em ” đã tổ chức ngày viếng thăm những bậc phụ huynh nhận nuôi con để chia sẻ những khó khăn và cảm xúc của các cặp phụ huynh và tặng quà cho họ. Phải nói là cặp vợ chồng này ngốc từ trong trứng ngốc ra nha, họ trang bức mà mời các phóng viên của tổ chức này phái tới vào trong nhà rồi trả lời phỏng vấn rằng họ nuôi Đông cực khổ như thế nào, cam chịu như thế nào và vân vân.

Bình Luận (0)
Comment