Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 19

Editor: mèomỡ

Điểm vật tư không cao lớn như Tống Tân nghĩ mà chỉ là một bãi đất trống bằng phẳng to bằng sân bóng rổ giữ đống đổ nát. Có mấy chiếc ba lô to nhỏ dài ngắn đủ kiểu vứt lộn xộn trên bãi đất trống.

Vốn Tống Tân còn tưởng rằng sẽ có súng, không ngờ chỉ có vũ khí lạnh, hơn nữa toàn là đao các loại.

Nhưng nhìn đống lộn xộn kia thì hẳn là đã có người lấy đi một phần rồi.

Tống Tân nghĩ thầm, chờ một lát xem tình hình thế nào, xung quanh đây trăm phần trăm là có người cũng đang nấp, không thể quá lỗ mãng.

Không ngờ, mới qua chưa tới năm phút, cô đã thấy một bóng người từ sau đống đổ nát đối diện điểm vật tư phi như bay về ra.

Có người!

Tống Tân chăm chú quan sát, thấy người kia thuận lợi chạy tới điểm vật tư, vừa căng thẳng nhìn xung quanh vừa đưa tay định cầm lấy chiếc ba lô lớn nhất.

Ngay khi anh ta xoay người nhấc ba lô lên thì từ xa ‘Viu’ một tiếng, ngay sau đó, một mũi tên đã cắm thẳng vào bắp đùi anh ta!

Anh ta hét thảm thiết, bởi vì đột nhiên bị bắn trúng đùi, anh ta liền theo quán tính ngã xuống đất.

Một giây sau, một mũi tên lại phóng tới, cũng bắn trúng bụng anh ta!

Người đàn ông này từ lúc đi đến chỗ ba lô thì đã bắt đầu biến thành một bia ngắm đứng yên, hiện giờ còn ngã xuống, thì càng dễ dàng khiến người ta ngắm trúng.

Lúc này anh ta còn chưa chết, hơn nữa vẫn tỉnh táo. Anh ta hiển nhiên cũng nhận ra được tình hình, liền bò dậy, dùng cả tay chân bò về phía đống đổ nát.

Tống Tân nhìn hướng mũi tên bắn ra, chỉ thấy trên đỉnh đống đổ nát bên trái có một người đàn ông cầm cung lập tức nằm sấp xuống.

Sau khi anh ta nằm sấp xuống liền gần như hòa làm một thể với đống đổ nát, hơn nữa đó là ở trên đỉnh, không ngẩng đầu lên nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện ra được.

Tống Tân trầm ngâm, người kia có vẻ như đã quyết định sẽ cố thủ ở đó. Anh ta chiếm được chỗ cao, lại có vũ khí uy lực mạnh cự ly tấn công xa, chính xác dường như cũng không tồi. Nếu cô muốn đi lấy vật tư, một là chờ người này đi, hai là phải giết được anh ta.

Nhưng muốn giết anh ta sợ là không dễ, trước khi người khác bò lên được đống đổ nát, tiếp cận anh ta, thì rất có thể đã bị anh ta từ trên bắn chết rồi!

Người đàn ông bị thương kia bò chưa được mười mét liền ngã xuống, không nhúc nhích, sau lưng chỉ để lại một vết máu thật dài.

Tống Tân ngồi đằng sau nửa tấm xi măng, thông qua những thanh thép lộ ra khỏi xi măng, nhìn về phía trước, bắt đầu nghĩ cách.

Một phút sau, cô thấy vai mình bị chọc chọc.

Tống Tân quay đầu lại, thấy Trọng Phong đang dùng đôi mắt màu đỏ nhìn cô, rồi lại không nói gì.

Cô chợt nhớ ra lúc bọn họ núp, cô đã ra hiệu cho anh im lặng.

“…” Nghe lời quá thể rồi.

Tống Tân nhỏ giọng nói: “Anh có thể nói, nhỏ giọng chút là được.”

Anh dùng giọng mũi ừ một tiếng, nói: “Tôi đi lấy.”

Tống Tân cười cười: “Không được, phía trên kia có người, nơi khác cũng có thể có người nấp, giờ qua đó rất nguy hiểm.”

Trọng Phong hiểu, nhìn về phía bụng cô hỏi: “Vết thương làm sao bây giờ?”

Tống Tân cũng không biết nên làm sao bây giờ, vết thương hiện giờ vẫn rất đau, lưng bị cả tảng bê tông đập trúng cũng đau vô cùng, chỉ cần nhúc nhích một chút cũng đủ khiến cô đau đến cắn răng.

Cô lắc đầu, nói: “Để tôi nghĩ, sẽ có cách thôi, anh không cần lo lắng.”

Trọng Phong thật ra cũng không lo lắng, bởi vì trước mắt anh còn đang thiếu hụt tình cảm giống con người. Anh để ý vết thương của Tống Tân chỉ đơn giản vì anh là đạo cụ của cô.

Tống Tân hiểu được điểm này, chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi.

“Anh giúp tôi để ý đằng sau, nếu có bất cứ kẻ nào tới gần hoặc xuất hiện động tĩnh lạ thì lập tức nhắc nhở tôi.”

Cô nói xong cũng quay đầu đi, cẩn thận quan sát tất cả địa điểm trong phạm vi tầm nhìn.

Trò chơi lần này có tổng cộng tám mươi người chơi, điểm vật tư chỉ có ba, hơn nữa trò chơi này tuyệt đối sẽ không chuẩn bị đủ vật tư cho tất cả người chơi.

Hiện giờ nơi này còn năm ba lô và một vài vũ khí, chứng tỏ người đến đây đi vật tư hẳn là rất ít.

Nhưng phần lớn người chơi vì sinh tồn hẳn là sẽ đến điểm vật tư xem một chút, cho dù không đi lấy cũng sẽ ở gần đấy quan sát tình huống.

Cho nên, Tống Tân gần như có thể xác định, trong đống đổ nát lộn xộn kia sẽ không chỉ núp một người.

Vũ khí bên ngoài không thể mang vào, mà nơi này chỉ toàn những đống đổ nát, không thể nào có khả năng tìm được cung tên. Chứng tỏ kẻ núp trên đỉnh đống đổ nát kia là người chơi đã lấy được vật tư.

Liệu có còn những người đã lấy được vật tư nhưng vẫn ở gần đây ôm cây đợi thỏ như anh ta không?

Tống Tân lặng lẽ nghĩ một lát, quay đầu nói với Trọng Phong: “Chờ một lúc nữa, nếu vẫn không có cách nào khác chúng ta sẽ chờ đến tối rồi đi lấy.”

Đêm đen là màu sắc tự vệ rất tốt, những người khác nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy. Đợi đến khi trời tối, trăm phần trăm sẽ có người hành động, đến lúc đó lại xem tình hình hành động, có thể an toàn hơn bây giờ rất nhiều.

Trọng Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, lại dùng đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm cô.

Tống Tân nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ, chúng nó đúng là thích phối màu đỏ đen, ngay cả người máy trí năng cũng không ngoại lệ.

Nghĩ đến đây, cô lấy chiếc nhẫn lấy được từ tên tóc vàng ra, ấn lên viên đá quý màu đỏ.

Ngay sau đó, một dòng chữ hơi mờ màu xanh hiện ra…. Là hướng dẫn sử dụng.

[Nhẫn chứa đồ: Bên trong là không gian một mét vuông cho người cầm đặt vật phẩm, ngoại trừ vật còn sống và vật phẩm bên ngoài trò chơi. P/S: Linh cảm đến từ tiểu thuyết huyền ảo của người trái đất, tiểu thuyết của loài người đúng là thú zị nha.]

Tống Tân đọc hết miêu tả, lập tức đeo nhẫn lên ngón tay. Ngay sau đó tập trung, liền nhìn thấy không gian một mét vuông này.

Nhưng bên trong trống rỗng, không có gì cả.

Cô thử cầm lấy một cục xi măng bên cạnh, trong lòng nghĩ thầm, cục xi măng liền biến mất khỏi tay cô, xuất hiện trong không gian trong nhẫn! Đây là một đạo cụ rất thực dụng!

Tống Tân mỉm cười, hết sức hài lòng với đạo cụ hơn…. Bởi vì, sau khi cướp được vật tư sẽ càng thuận tiện hơn.

Cô tiếp tục nhìn chằm chằm về phía trước, chậm rãi đưa tay ra sau sờ lên chỗ đau trên lưng.

Chỗ này còn đau hơn ở bụng, ả tóc uốn xoăn kia đúng là nữ lực sĩ.

Cô đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy trên đống đổ nát bên trái giống như có tiếng động.

Trước khi cô kịp nhìn lên thì một tiếng hét cực kỳ chói tai đã vang lên.

Tiếng hét này không phải là từ người chơi núp trên đống đổ nát, mà là từ đằng sau đống đổ nát, nơi tầm mắt không thể nhìn đến.

Cùng với tiếng hét, còn có tiếng rất nhiều đá vụn lăn xuống.

Tống Tân trông thấy xung quanh đống đổ nát bay lên chút bụi, tiếng rầm rầm từ mặt khác không ngừng vang lên. Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo phông màu xanh quân đội từ bên trên đống đổ nát đứng lên, trong tay còn xách cổ áo một người đàn ông khác…. Chính là người đàn ông dùng cung phục kích trên cao!

Lúc này, người đàn ông kia đã mềm oặt bị người ta cầm lấy cổ áo, hai tay vô lực rũ xuống trước, nhìn có vẻ như đã chết.

Cây cung cũng đã rơi vào tay người đàn ông mặc áo phông xanh. Anh ta vứt nó ra sau lưng, nhưng sau đó lại xoay người hô to: “Thành công, đi đi!”

Ngay sau đó, Tống Tân trông thấy một người đàn ông cao lớn từ sau đống đổ nát xông ra, chạy cực nhanh về phía đống đống vật tư giữa sân!

Anh ta nhanh chóng lấy hai chiếc ba lô, cũng cầm lấy một thanh đao dài nhất chạy về đống đổ nát…. Đến tận khi anh ta chạy được ra sau đống đổ nát cũng không xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì.

Có lẽ là vì thấy anh ta thuận lợi nên các người chơi trốn ở những nơi khác cũng lục tục chạy ra. Từ các hướng khác nhau, dùng tốc độ khác nhau, điên cuồng chạy về phía vật tư!

Trong đó có hai người ở nửa đường lộ còn trùng lối, nhưng chỉ liếc nhau một cái chứ không đánh…. Cướp được vật tư rồi hẵng đánh, đây là suy nghĩ chung của bọn họ vào giây phút này.

Những người kia lần lượt chạy tới điểm vật tư, lại bởi vì kích cỡ và số lượng ba lô mà đánh nhau.

Dây dường như là một cơ hội tốt! Tống Tân không dám chần chờ nữa, lập tức quay đầu nói với Trọng Phong: “Nhanh, anh nhân lúc này xông ra, lấy một cái là được!”

Trọng Phong không nói một lời, lập tức đứng dậy.

Tống Tân nhìn bóng lưng anh, la lớn: “Gặp nguy hiểm quay về ngay!”

Không biết có nên bảo cô miệng quạ đen hay không mà cô còn chưa kịp dứt lời thì súng tiếng đột nhiên vang lên…

Đạn bắn vào mặt đất vào bụi đất bay lên mù mịt. Làn đạn dày đặc như mưa từ tất cả các hướng bắn ra, chỉ trong năm giây, những người chơi còn đang vì vật tư mà đánh nhau đã ngã xuống ba người!

Vốn ngoại trừ Trọng Phong cũng chỉ có bảy người mà thôi, lần này liền chết một nửa!

Phía trên đống đổ nát, người đàn ông mặc áo phông buông cổ áo người kia ra, mà người đàn ông giống như chết kia cũng đứng dậy, nhàn nhã sửa sang lại quần áo.

Đây là cái bẫy bọn họ tạo ra!

Tống Tân trong lòng kêu không ổn, vội vàng hô lớn với Trọng Phong: “Mau quay lại! Không cần đồ nữa!”

Không biết có phải do tiếng súng tiếng quá lớn hay không mà Trọng Phong không hề phản ứng với tiếng hô của cô. Anh vẫn đang chạy về phía vật tư, một viên đạn gần như sượt qua cơ thể anh!

Tống Tân căng thẳng đến mức siết chặt nắm tay, từ sau tấm xi măng đứng dậy, vừa định gọi anh lần nữa, lại thấy anh đột nhiên lăn một vòng về phía trước, khéo léo tránh thoát mấy viên đạn, cũng sắp đến gần với đống ba lô rồi!

Anh cầm liền hai chiếc ba lô, vừa chạy về vừa mạnh mẽ những viên đạn bắn về phía anh.

Bốn người chơi còn lại không dám lấy vật tư nữa, bắt đầu chạy trối chết về bốn hướng, cũng bởi vậy mà giúp phân tán mục tiêu, cho Trọng Phong thời gian an toàn ngắn ngủi.

Nhưng khi những người dần ngã xuống, đạn bắn về phía Trọng Phong càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày!

Tim Tống Tân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngưc, vội vàng hô to: “Đeo ba lô lên, một trước một sau!”

Trọng Phong nghiêng về bên trái tránh thoát một viên đạn vốn ngắm tới lồng ngực anh. Vừa chạy băng băng về phía trước vừa theo lời Tống Tân đeo ba lô lên một trước một sau.

Tống Tân ngẩn người…. Anh rõ ràng có thể nghe thấy tiếng cô, vừa rồi lại vẫn cố chấp!

Hiển nhiên, người máy trí năng này có suy nghĩ riêng bản thân, sẽ không hoàn toàn răm rắp nghe lệnh cô.

Khi người chơi cuối cùng ngã xuống thì tất cả những viên đạn đều tập trung về phía Trọng Phong. Mà từ chỗ anh đến Tống Tân còn tận bảy tám mét.

Người cầm súng hiển nhiên là chưa được học bắn, tỷ lệ bắn lệch quá cao, nhưng số lượng viên đạn dù sao cũng quá nhiều.

Tất cả đạn đều hướng về phía Trọng Phong, mặc dù đại đa số đều không thể bắn trúng vì tốc độ của anh qua nhanh, nhưng dù thế nào vẫn có một hai lần chó ngáp phải ruồi.

Anh tránh thoát tất cả đạn mà mắt thể trông thấy nhưng một viên bắn từ phía sau vẫn trúng vào lưng anh!

Tống Tân thấy anh hơi khựng lại, tim cô cũng muốn ngừng đập theo…. Là cô bảo anh đi lấy vật tư! Anh đừng xảy ra chuyện gì nhé!

Cô ngẩng đầu nhìn thấy trong đống đổ nát có một cánh cửa có chút biến dạng, liền dùng hai tay cầm lấy nó, cắn răng dùng hết sức rút nó ra.

Nhưng nó vẫn nằm yên trong đống đổ nát, không xi nhê chút nào.

Trọng Phong vẫn đang cố gắng chạy về phía cô.

Một viên đạn bắn vào xi măng bên chân anh, phát ra một tiếng bộp, cũng để lại một vết tích sâu hoắm.

Tống Tân bất đắc dĩ buông cánh cửa ra, nhìn chằm chằm Trọng Phong đã sắp chạy tới, vội tiến lên trước hai bước đón…

Chân của anh rất dài, một bước bước đến mặt sườn đống đổ nát. Bởi vì góc độ nên làn đạn bị đống đổ nát chặn lại, bắn lên đất đá vang lên tiếng cạch cạch.

Đây là đoạn lún thấp giữa hai đống đổ nát, chỉ cần anh chạy về đến đây trừ phi là đứng đối diện bắn vào, nếu không thì rất khó bắn tới!

Tống Tân thở phào một hơi, nhìn Trọng Phong chỉ cần hai bước nữa là có thể chạy trước mặt, cô vươn tay ra với anh.

Bàn tay Trọng Phong nắm chặt tay cô, Tống Tân liền kéo anh trốn ra sau…

Cho dù cơ thể đau đến mức nào, cô cũng phải chạy thật nhanh! Bọn họ không thể ở lại đây, những người kia nhất định sẽ đuổi theo!

Nhưng mà, đã muộn rồi.

Khi bọn họ chạy qua đống đổ nát bên cạnh từ người đàn ông mặc áo phông màu xanh từ sau đống đổ nát bước ra

Họng súng đen ngòm trong tay hắn nhắm thẳng về phía Tống Tân.

***

p/s: Đẹp trai, nghe lời, trung thành, vũ lực max…. Bề ngoài mạnh mẽ, nội tâm phong phú =))))) Nhà nước có phát không để e đi xếp hàng lĩnh 1 anh.
Bình Luận (0)
Comment