Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 37

Editor: mèomỡ

Lúc trước, khi nam chủ nhà đột nhập vào căn phòng này rõ ràng có cầm theo một con dao. Sau đó bị Trọng Phong đánh nên ông ta đã làm rơi con dao trước cửa phòng.

Tống Tân khi ấy không nhặt lên, Trọng Phong cũng không.

Mà bây giờ, con dao đáng lẽ phải nằm ở cửa đã biến mất rồi.

Cô nhíu mày, rón rén đi tới cửa, dùng khẩu hình nói với Trọng Phong một tiếng “Cẩn thận”, sau đó dựa sát vào cạnh tường, đẩy bật cửa ra!

“Rầm” một tiếng, cửa phòng đập vào vách tường.

Ngoài ra thì không có gì xảy ra cả.

Đèn ngoài hành lang hắt vào phòng một chút, Tống Tân sau khi xác nhận cửa ra vào an toàn liền nhanh chóng bật đèn, trong phòng lập tức sáng lên.

Căn phòng này không lớn, ngoại trừ trong tủ quần áo và toilet không nhìn thấy được, thì trong phòng không có một bóng người.

Cô gọi thử: “Có ai không?”

Không ai đáp lại, mà Trọng Phong đã đi thẳng vào, mở cửa tủ kiểm tra, sau đó lại vào nhà vệ sinh nhìn một lượt, quay lại lắc đầu với Tống Tân.

Tống Tân quay lại phòng mình ở phía đối diện, cũng không thấy ai.

Không đúng…

Nếu như Số 2 chỉ đơn giản là vì hết tác dụng của thuốc nên tỉnh thì nhất định sẽ nghe thấy âm thanh ở dưới tầng. Cho dù cậu ta bởi vì sợ mà không dám xuống tầng xem xét tình hình thì cũng phải gõ cửa phòng những người khác, đánh thức mọi người mới đúng.

Cho dù có nhát gan đến mức đi trốn thì nghe thấy giọng đồng đội là cô, thì cũng nên xuất hiện mới phải chứ?

Hoặc coi như cậu ta nhát gan hơn nữa, vì động tĩnh bên ngoài khiến cậu ta sợ hãi thì cũng nên khóa cửa phòng lại trốn ở trong mới đúng.

Nhưng… Cậu ta không chỉ không ở trên hành lang, cũng không khóa cửa, thậm chí cũng không ở trong phòng nốt. Hơn nữa, con dao trước cửa ra cũng không còn.

Không cần phải nói, con dao kia nhất định đang ở trong tay cậu ta.

Mà Tống Tân vừa mới từ dưới tầng đi lên, trừ phi cậu ta lén xuống tầng từ lúc cô và Trọng Phong còn ở thư phòng, còn không hiện giờ cậu ta chắc chắn vẫn ở tầng ba.

Mà khi cô vào thư phòng, không, nói chính xác ra thì khi cô cùng Trọng Phong xuống tầng xem xét tình hình thì con dao vẫn còn nằm trên mặt đất.

Đường đi xuống tầng chỉ có một, thời điểm con dao biến mất là sau khi cô xuống tầng, nói cách khác… Số 2 tuyệt đối chưa hề xuống tầng.

Tống Tân nheo mắt, quay đầu nhìn về phía thư phòng cuối hành lang.

Có khả năng nhất là Số 2 đang ở thư phòng.

Nhưng nếu thật là vậy thì lại xuất hiện một vấn đề khác…. Tại sao cậu ta không thử đánh thức những người khác? Ngoại trừ Tống Tân những người chơi khác không phải đều là đồng đội sao?

Nhìn thấy cửa phòng Tống Tân mở, tại sao cậu ta không đi tìm cô mà lại tự mình chạy tới thư phòng?

Hơn nữa một người mạo hiểm hiểm vào thư phòng điều tra, nếu như tìm được manh mối thì khiến những người khác nằm không mà hưởng, nếu như xảy ra nguy hiểm thì lại chỉ có mình cậu ta chịu.

Chẳng lẽ cậu ta là loại người không chút ích kỷ, có tinh thần vô tư giúp đỡ mọi người sao?

Tống Tân không tin.

Nghĩ vậy, cô quay sang nói nhỏ với Trọng Phong: “Chúng ta tới thư phòng xem, anh phải cẩn thận một chút.”

Trọng Phong mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, bị Tống Tân nghiêng người tránh, anh liền xoa hai cái vào không khí, nói: “Có tôi ở đây, em yên tâm.”

Tống Tân bị động tác vừa ngốc vừa đáng yêu này của anh chọc cười, kéo anh một cái, nói: “Đi thôi.”

Từ đầu cầu thang đến cửa thư phòng, trên hành lang dính đầy hình dấu chân từ dịch nhờn màu trắng quái vật để lại.

Bọn họ đi men theo tường, không chạm vào một giọt.

Tống Tân cố ý đi thật nhẹ để không phát ra thanh âm. Cửa thư phòng lúc trước cô và Trọng Phong chạy vội nên chưa kịp đóng, nhưng bây giờ đã khóa lại, cũng may trong tay cô có chìa khóa.

Mà từ phòng cách vách vẫn luôn vang lên tiếng nói mớ, chứng tỏ còn có người chơi đang ngủ say.

Thật ra động tĩnh dưới tầng lớn như vậy, nếu như thuốc hết tác dụng thì những người này cũng phải tỉnh lại hết mới đúng.

Cũng chỉ có Số 2 là ngoại lệ, điều ấy càng khiến Số 2 trở nên bất thường. Tống Tân đứng ở sát tưởng cửa thư phòng, trong lòng thấp thoáng một suy đoán.

Cô nắm tay, liếc mắt ra hiệu cho Trọng Phong.

Lúc này, để cho anh lên trước.

Số 2 là một người chơi, mà Trọng Phong có vũ khí có võ công, cô tin tưởng tuyệt đối anh sẽ không thua Số 2.

Trọng Phong tay trái đặt lên vỏ miêu đao, ngón cái nhẹ nhàng đỡ chuôi đao, khiến thân đao rút ra một đoạn, chuẩn bị sẵn sàng rút đao ra bất cứ lúc nào.

Tống Tân lấy chìa khóa trong túi, tìm chìa thư phòng, cắm vào ổ khóa, xoay tròn.

Cạch một tiếng nhỏ, khóa mở.

Tống Tân rút chìa khóa, nghiêng người sang một bên.

Sau đó Trọng Phong nép sát cửa phòng, dùng vai đẩy nhẹ một chút. Khi cửa phòng mở ra đủ cho một người đi thì cực kỳ nhanh chóng lách mình vào phòng.

“Không có người.” Anh nói.

Tống Tân lúc này mới đi vào nhìn cả phòng một lượt.

Thư phòng thiết kế đơn này giản thật sự không giấu được cái gì, chỉ cần nhìn lướt qua một lượt là có thể nhìn ra chắc chắn không có người ở đây.

Nhưng đương nhiên không bao gồm bên trong cánh cửa sắt kia.

Cửa sắt được mở ra hoàn toàn, bộ then cài cửa méo mó nằm dưới đất.

Bên trên và cạnh cửa cùng dưới mặt đất đều nhơm nhớm đầy dịch nhờn trắng lúc con quái vật kia tông cửa để lại.

Phía bên phải cửa sắt liền luôn với vách tường, đối diện cửa Tống Tân cũng có thể nhìn thấy luôn là không có người.

Mà bên trái đi thông cầu thang phía dưới thì không biết được.

Trọng Phong cất bước đi về hướng cửa sắt, thân thể cao lớn khom lại, nhìn vào bên trong một chút, ngay sau đó lui ra ngoài, nhỏ giọng nói với Tống Tân: “Có dấu chân.”

Tống Tân nhíu mày, cũng ngó vào nhìn, chỉ thấy trên bậc thang đầy máu xuất hiện những dấu giày mà lúc trước không có.

Mặc dù có vẻ như cậu ta rất muốn che dấu tung tích, nhưng trên bậc thang quá nhiều máu, muốn rón rén đi xuống cũng không được, chắc chắn phải có dấu chân để lại.

Giây phút cô nhìn thấy dấu chân thì suy đoán trong lòng lúc trước đã biến thành khẳng định….

Cô đoán rằng, trong nhiệm vụ lần này, không chỉ có một mình cô nhận được nhiệm vụ không giống với những người khác.

Tống Tân không biết nhiệm vụ của Số 2 có giống cô hay không, nhưng hành vi hiện giờ của cậu ta ít nhất đã thể hiện rằng nhiệm vụ của anh ta không giống những người khác.

Nếu không, hành vi một mình mạo hiểm dưới tầng hầm này của cậu ta rất vô lý.

Tống Tân nhìn chằm chằm vào những dấu chân kia, nói: “Chúng ta xuống dưới.”

Cô không biết nhiệm vụ của Số 2 là gì, nhưng nếu cậu ta vào tầng hầm thì rất có thể vẫn có liên quan đến tìm vật phẩm.

Lỡ như nhiệm vụ của cậu ta cũng là phá hủy vật phẩm thì chẳng phải cô có thể sẽ chết sao? Dù sao lúc chúng nó tuyên bố quy tắc thì không hề nhắc đến chuyện cô có đồng đội. Cho nên dù nhiệm vụ của Số 2 là gì, cho dù giống hệt nhiệm vụ của cô thì cũng vẫn là kẻ địch.

Cậu ta hoàn thành nhiệm vụ, tức là nhiệm vụ của cô thất bại.

Cho nên không thể đứng ở đây chờ cậu ta đi lên được, bắt buộc phải xuống dưới.

Cô đi đến chỗ bàn học, tiện tay cầm một chiếc bút mực, vứt nắp, coi như một vũ khí đơn giản.

Sau đó cô lại khóa trái cửa thư phòng, chìa khóa cho vào túi, làm vậy thì ít nhất người bên ngoài sẽ tạm thời không vào được, cho dù muốn vào cũng phải có tiếng phá cửa rất lớn.

Đây là để đề phòng “Chim sẻ bắt ve, hoàng tước phía sau’’…. Nếu như lại đột nhiên xuất hiện thêm một người chơi có nhiệm khác, sau khi bọn họ vào tầng hầm lại đóng cửa nhốt bọn họ thì sao.

Cửa sắt thật sự quá thấp, hơn nữa còn rất chật, hai người bọn họ chỉ có thể đi lần lượt từng người vào.

Trọng Phong đương nhiên là người đi trước. Tống Tân không thể không thừa nhận, vũ lực của cô thật sự quá thấp, cần anh bảo vệ.

Đi hết cầu thang cuối cùng cũng có thể đứng thẳng dậy, nhưng trên mặt đất lại đầy máu dinh dính trơn ướt. Đến gần mới phát hiện máu còn hòa với dịch nhờn trên người quái vật kia. Bọn họ lại phải đi thật cẩn thận tránh bứt dây động rừng, cố gắng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Càng đi xuống, mùi lại càng khó ngửi. Ngoại trừ mùi máu tươi còn có mùi thối rữa trộn với chút mùi lạ, hỗn tạp với nhau quả thực có thể khiến người ta cả ngày không muốn ăn gì.

Nhưng chỉ có Tống Tân mới có cảm giác này thôi, Trọng Phong hoàn toàn không phản ứng, bởi vì anh không ngửi được.

Khi bọn họ đi đến khúc cua, Tống Tân liền nghe thấy phía dưới loáng thoáng có chút động tĩnh.

Trọng Phong đi đằng trước quay lại nhìn cô, há miệng rồi lại vội vàng ngậm lại, chỉ chỉ chỗ cô đứng rồi lại chỉ vào chính anh, lại chỉ phía trước.

Tống Tân hiểu rồi, anh muốn cô ở nguyên đây, một mình anh xuống dưới.

Cô lắc đầu, ra hiệu cho anh tiếp tục đi xuống.

Trọng Phong chớp mắt mấy cái, thấy cô hoàn toàn không có ý thay đổi quyết định, mới quay đầu tiếp tục đi.

Tống Tân theo phía sau, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng không hề cảm thấy lo lắng hay sợ hãi.

Sở dĩ phải cẩn thận đi xuống chỉ bởi vì không rõ tình hình, sợ Số 2 ở dưới đánh lén bọn họ mà thôi. Nếu không, với khả năng của Trọng Phong vốn không có gì phải sợ.

Đoạn cầu thang phía dưới này cũng giống bên trên, hai bên đều bị vách tường chắn mất, chỉ có thể nhìn thấy phía trước.

Cầu thang có tất cả mười bậc, bậc nào cũng đầy máu trộn lẫn với dịch nhờn.

Bọn họ càng tới gần, càng nghe rõ động tĩnh phía dưới, giống tiếng đang bới tìm đồ.

Mười bậc cầu thang chẳng mấy chốc đã đi hết.

Trọng Phong ngừng ở bậc thứ ba từ dưới lên, ngón cái tay trái nhẹ nhàng đẩy miêu đao lên một đoạn, dùng tay phải nắm chặt chuôi đao, mới từ từ bước tiếp.

Tống Tân cũng xiết chặt bút máy trong tay, thở nhẹ, đi theo sau lưng Trọng Phong.

Khi anh bước xuống bậc cuối cùng thì lập tức rút đao ra, nghiêng người.

Cùng lúc đó, Trọng Phong và Tống Tân đều thấy rõ tình hình phía dưới.

Đây là một căn phòng cực nhỏ, chỉ khoảng sáu mét vuông.

Trong căn phòng không còn bất cứ một chỗ nào sạch sẽ. Dưới đất chồng chất đủ thứ, kể cả xương người, đầu lâu, lông, quần áo, giầy dép, cùng với đồ trang sức như đồng hồ dây chuyền….

Chúng nó gần như khiến căn phòng này cao lên một tầng, thậm chí có một góc còn tạo thành một “ngọn núi’’ nhỏ.

Lúc này, một người đàn ông để tóc húi cua đang ngồi xổm trước “ngọn núi nhỏ”, nghe thấy đằng sau có động liền quay đầu nhìn về phía cầu thang, vẻ mặt từ kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành lo lắng, vội vàng đứng dậy: “Hai người cũng tỉnh rồi à? Mau đến xem xem, tôi hoài nghi vật phẩm chúng ta cần tìm đang ở đây!”
Bình Luận (0)
Comment