Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 89

Nhìn như quan tâm, Tống Tân lại nghe ra một hàm nghĩa khác.

Cô giả vờ nghĩ một lát mới đáp: “Chắc tầm ngày kia, anh ấy ở thành phố G, có hơi xa. Tôi phải chuẩn bị trước nhiều xăng mới đi được.”

Trương Cường gật gật đầu: “Được, vậy tôi chỉ có thể chúc cô thượng lộ bình an. Mặc dù không thể trở thành một đoàn thể, nhưng gặp nhau tức là có duyên, chúng ta có thể làm bạn, có khó khăn gì cứ liên lạc với tôi.”

Tống Tân cười nói: “Được, tôi cám ơn anh trước.”

“Đừng khách sáo.” Trương Cường vung tay, nói: “Thế nhé, chúng tôi về trước đây, bảo trọng.” Dứt lời, anh ta gật đầu với đàn ông bên cạnh, người kia liền nổ máy quay đầu đi.

Tống Tân đứng tại chỗ vẫy tay tạm biệt, chờ chiếc xe kia đi xa thì lập tức lên xe, lái xe về nhà, thu dọn vài món nhu yếu phẩm rồi rời thôn. Nhưng họ cũng không đi xa, Tống Tân lái xe đến đầu thôn bên cạnh, sau đó cùng Trọng Phong đi bộ về.

Hai người không đi đường nhựa mà len qua đường ruộng, cuối cùng dừng chân tại rừng cây nhỏ cách nhà bọn họ hai trăm mét.

Xung quanh tối đen như mực, chỉ có xa xa lác đác vài ngọn đèn, hoàn toàn không chiếu tới chỗ bọn họ. Bọn họ giống như hòa làm một với bóng tối, không ai phát hiện ra được.

Trọng Phong hỏi cô: “Vừa rồi tại sao không giết luôn bọn họ?”

Tống Tân lắc đầu nói: “Bọn họ không ra tay nên vẫn không thể chắc chắn bọn họ có vấn đề hay không, giết nhầm thì không tốt. Nếu như tổ chức kia không có vấn đề, làm vậy sẽ kết thù. Nếu có mục đích xấu thì lát nữa bọn họ nhất định sẽ quay lại.”

Vừa rồi đám Trương Cường không ra tay có hai nguyên nhân. Một, bọn họ thật sự không phải người xấu. Hai là hai người họ làm việc cẩn thận, không muốn mạo hiểm dùng hai đánh hai.

Nếu là vế sau thì bọn họ nhất định sẽ về gọi người đến. Mà câu hỏi ‘khi nào đi’ tưởng như quan tâm của Trương Cường thực chất do hắn đang do dự có nên ra tay hay không.

Tống Tân nói ngày kia mới đi, bọn chúng sẽ có đủ thời gian về gọi người đến.

Việc cần làm bây giờ là chờ xem có người tới không.

Bọn họ đứng chờ hơn 20 phút, xa xa có hai chiếc xe từ cửa thôn lái vào, sau đó đỗ trước sân nhà họ.

Tống Tân và Trọng Phong đi không khóa cửa sân. Nhờ ánh đèn xe, cô thấy những người kia xuống xe, sau đó tụ tập ở cửa ra vào nói gì đó rồi mới cùng nhau vào nhà.

Bọn họ làm gì trong nhà Tống Tân không nhìn thấy. Chẳng bao lâu sau đèn trong nhà sáng lên, một lát sau những người kia đi ra, một người trong đó khoa chân múa tay vui sướng, nhìn có vẻ như rất kích động.

Lần này có khoảng tám người, Tống Tân và Trọng Phong đương nhiên sẽ không dại gì đánh nhau với bọn họ, chỉ yên lặng đứng trong bóng tối, nhìn bọn họ đi xa.

Cửa sân mở toang, tất cả đèn trong nhà đều bật. Tống Tân đứng ở đằng xa nhìn cả căn nhà sáng rực, trong lòng thầm than, giờ sợ là không thể ở lại căn nhà này của bà nội được nữa.

Phải rời khỏi đây, cô có hơi không nỡ.

Nhưng liên minh này quá đông, cho dù không đến 7-80 người như Trương Cường nói thì ít nhất cũng bằng số người hôm nay cô thấy. Cộng thêm số người chưa rời khỏi ván chơi thì bọn họ phải có tầm 30 người. Cô và Trọng Phong hai người, vốn không đánh lại bọn họ.

Nơi này thật sự không ở được nữa, đành rời đi thôi.

Rõ ràng cô và Trọng Phong chỉ muốn tìm một nơi yên bình mà thôi, không ngờ tai họa lại chủ động tìm tới tận cửa.

Đúng là rắc rối, giờ phải chuyển đi đâu đây?

Tốt nhất tìm chỗ xa chút, không thể ở gần đây, nếu không rất có thể sẽ bị những tên kia tìm được.

Tống Tân thở dài, nói với Trọng Phong: “Đi thôi, đi lái xe trở về dọn đồ.”

Lúc trước cô chỉ lấy một ít nhu yếu phẩm, mục đích không phải mang theo đi đường, mà để khiến những người kia cho rằng cô đã dọn đồ chuồn mất rồi. Hiện giờ những người kia đã đi hết, cô có thời gian lấy thêm ít đồ.

Rời thôn, Tống Tân lái xe theo đường cái qua hai thôn xóm. Lúc đi ngang qua một trấn nhỏ thì ngừng lại.

Trong trấn nhỏ, cửa hàng đều đã bị xới tung, trên đường còn vài thi thể, trong đó chỉ có một người bị giết, những người khác đều do nổ đầu mà chết.

Trấn trên khá ít dân cư, đứng ở ngã tư đường có thể nhìn thấy chỉ có khoảng một phần ba nhà hai bên đường sáng đèn.

Tống Tân cảm thấy ở lại đây cũng là ý kiến hay, dù sao cư dân ở đây cũng nhiều hơn trong thôn, cho dù có những tổ chức đáng ngờ thì cũng không chú ý tới bọn họ. Vì vậy hai người liền đi khắp trấn tìm phòng ở.

Hiện giờ còn rất nhiều người chưa ra khỏi trò chơi, cho nên bọn họ phải chú ý trong nhà có tích bụi hay không.

Mất hai tiếng, bọn họ mới chọn được một căn nhà ưng ý.

Cửa nhà khép hờ, Tống Tân và Trọng Phong đi vào liền ngửi thấy mùi thối. Bật đèn lên thì thấy trong phòng khách có một cái xác đã phân hủy.

Hai phòng ngủ một phòng khách, đồ đạc đầy đủ, tuy rằng có người chết nhưng thời buổi này không thể kén chọn.

Hai người tìm ga giường bọc cái xác lại rồi đem ra ngoài. Dù sao cũng là bọn họ chiếm chỗ của người khác, nên bọn họ mang ra sân sau chôn.

Lúc quay lại thì nhân tiện tìm bình xịt khử mùi, rất lâu sau phòng mới hết mùi hôi thối.

Bọn họ ở lại đây bốn ngày, bầu trời mới sáng trở lại.

Trước khi trời sáng, chúng nó còn thông báo một tin tức tới tất cả người chơi.

“Tất cả người chơi xin chú ý, Event bình chọn Top 100 người chơi được yêu thích nhất đã chính thức bắt đầu. Trong vòng tay của mọi người đã được thêm chức năng tìm kiếm thứ tự. Bắt đầu từ bây giờ, mọi người có thể xem thứ tự và số phiếu của mình rồi nha~”

“Event bỏ phiếu sẽ kéo dài trong ba ngày. Sau khi event kết thúc sẽ công bố thông tin của top 1 trước khi trò chơi tiếp theo bắt đầu.”

Dứt lời, bầu trời lập tức sáng lại. Mà câu sau cùng khiến Tống Tân cực kỳ kinh ngạc.

Không ngờ người chơi xếp hạng đầu sẽ bị công bố thông tin. Về sau ‘anh ta’ bước vào bất cứ trò chơi nào, những người chơi khác đều sẽ biết ‘anh ta’ là ai.

Nhưng… Có thể đứng đầu thì chắc chắn cũng phải rất mạnh, chưa biết chừng người ta vốn không thèm lo thông tin của mình bị lộ.

Sau khi trời sáng, cư dân trấn trên bắt đầu rời khỏi nhà. Mặc dù trên đường phố vẫn lộn xộn thậm chí còn có thi thể, nhưng người dân vẫn ra ngoài như thường.

Tống Tân thấy có người đứng ven đường buôn chuyện, cũng thấy có người cầm dao cướp phiếu của người khác. Nhưng điều cô không thể ngờ là lại nhìn thấy người của liên minh kia.

Lần này gặp bọn họ, cô mới thực sự hiểu tại sao Trương Cường lại tìm được cô.
Bình Luận (0)
Comment