Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 97

“Trước mắt hình như là vậy.” Tống Tân trả lời, trong lòng lại không dám chắc.

Tên Đại Hào kia hành động như kẻ điên, ai biết anh ta có lại đột nhiên đổi ý không.

Đương nhiên, tốt nhất là đừng.

002 gật đầu, nói: “Nếu như tôi chết ở đây, mà hai người muốn lấy được ngũ giác. Thì trước khi tôi bị đưa về bãi phế thải hãy mở trái tim của tôi, tìm viên đá màu đỏ là được.”

Dứt lời anh ta tiếp tục cất bước xuống tầng.

Tống Tân sửng sốt, qua vài giây mới đi theo. Cô nghe thấy Trọng Phong nói với anh ta: “Anh không chết được, người máy trí năng không dễ chết như vậy.”

Anh vừa nói xong thì ba người cũng đi hết cầu thang, xuống được hành lang tầng một.

Nơi này tối hơn tầng trên rất nhiều, ấy là vì đa phần đèn trên hành lang đã bị hỏng trong lúc đánh nhau.

Trên hành lang có không ít thi thể, cuối đường dường như có hai bóng người. Tống Tân mất một lúc mới thấy rõ hóa ra không phải hai người đang đứng, mà là Đại Hào dùng tay phải bóp cổ một người chơi.

Anh ta khỏe đến kinh người, chỉ bằng tay phải đã có thể nhấc bổng người chơi kia cách mặt đất!

Người chơi kia dùng hai tay túm cánh tay anh ta, nhưng vì không thở được nên cả người mềm nhũn, hai tay như đứa trẻ quờ quạng, không có chút sức lực nào.

Chẳng mấy chốc người kia ngừng giãy dụa.

Tống Tân nhìn thấy cổ anh ta nghiêng về một bên, đầu nghẹo sang phải, mà Đại Hào chờ thêm một lát mới vung ném thi thể anh ta xuống đất.

Đại Hào ghét bỏ lau tay lên vạt áo, từ từ quay đầu nhìn về phía Tống Tân.

Ánh sáng yếu ớt và cự ly xa khiến cả khuôn mặt anh ta đều chìm trong tranh tối. Nguy hiểm giống một con mãnh thú nấp trong bóng đêm.

Những người chơi ở tầng một này nhất định đã quần công anh ta, nhưng anh ta dường như không bị thương chút nào…

002 chống trường kiếm, từ từ đi về phía Đại Hào.

Đại Hào đút tay vào túi quần, vừa cất bước đi tới vừa nhàn nhã nói: “Đứng yên đấy, mày bây giờ qua đây làm được gì?”

002 dừng lại, hơi cúi đầu đứng yên tại chỗ.

“Này, hai người kia.” Đại Hào hất hàm ra lệnh cho Tống Tân: “Lục soát những thi thể này đi.”

Sai người khác thuận mồm thật.

Hết cách rồi, ai bảo cô không bằng người ta.

Tống Tân đi đến cạnh thi thể gần nhất, cúi xuống lục soát.

“Đừng mơ giấu cho riêng mình, tất cả đạo cụ và vũ khí tìm được đều phải nộp cho tôi.” Giọng nói gợi đòn của Đại Hào lại vang lên.

Tống Tân mím môi, thầm nghĩ anh đứng sờ sờ ra đấy thì ai dám giấu đồ.

Trọng Phong cũng đi tới, giúp Tống Tân lục soát.

Người chơi chết phần lớn ở tầng một, đa số nằm ở hành lang, đông nhất là ở cửa ra vào. Cửa bị khóa, bọn họ dường như còn thử dùng đạo cụ phá cửa, trên cửa có một vết lõm rất lớn.

Đáng tiếc, cửa không mở được.

Những người này cũng thử hợp tác chống lại Đại Hào. Bọn họ đông người, mỗi người một đạo cụ cộng lại cũng không hề yếu, nhưng Đại Hào lại giết sạch bọn họ mà không mất lấy một sợi tóc.

Người đàn ông này còn kh ủng bố hơn tài liệu miêu tả. Thực lực của anh ta mạnh thế nào sợ rằng chỉ có những người tận mắt nhìn thấy mới biết được.

Chống lại anh ta là một quyết định không hề sáng suốt.

Thoát chết như Tống Tân quả thực là số rất ít. Giống như những người chơi khác trong trò chơi lần này vậy. Họ vốn chưa bao giờ có thù oán gì với anh ta, nhưng vẫn bị anh ta giết sạch.

Tống Tân bây giờ còn chưa lo xong thân mình, nên cũng không rảnh thương tiếc cho những người khác. Trong lòng cô chỉ khó hiểu…. Đại Hào tại sao đột nhiên đổi ý không giết cô và Trọng Phong nữa?

Nghĩ vậy, cô quay đầu nhìn về phía Đại Hào, không ngờ anh ta cũng đang nhìn cô. Vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt anh ta.

Đại Hào nheo mắt, cười nói: “Sao, tôi đẹp trai đến mức khiến cô phải nhìn lén à?”

Tống Tân khóe miệng giật giật: “Không ngờ anh cũng rất tự kỷ.”

“Người mạnh nhất chẳng lẽ không nên tự kỷ?” Đại Hào hừ nhẹ, ra lệnh: “Lục soát nhanh lên! Nếu không lát nữa có nguy hiểm tôi cũng không thèm quan tâm đ ến sống chết của mấy người đâu!”

Mặc dù tên dở hơi Đại Hào này giết gần hết người chơi rồi, nhưng nguy hiểm trò chơi đặt ra quả thực vẫn chưa xuất hiện.

Tống Tân lúc trước cho rằng Đại Hào chính là Boss của ván chơi lần này, nhưng nghe anh ta nói như vậy thì hiển nhiên không phải rồi.

Cô tăng tốc, cùng Trọng Phong lục soát người chơi.

Hơn mười phút sau mới lục soát xong, tổng cộng tìm được hai con dao và bảy thẻ đạo cụ.

Tống Tân không muốn đưa đạo cụ cho Đại Hào, anh ta vốn đã có rất nhiều đạo cụ lợi hại rồi, cộng thêm những thứ này, cô càng không phải là đối thủ của anh ta.

Chênh lệch giữa cô và anh ta như kiến và voi vậy.

Tuy nhiên người ta cũng có câu ‘Kiến nhiều có thể cắn chết voi’, nhưng vấn đề là… Kiến không đủ nhiều.

Cô xị mặt không tình nguyện đưa thẻ đạo cụ và hai con dao cho Đại Hào. Khi anh ta cầm lấy thì đống đồ lập tức biến mất trong tay.

Tống Tân không thấy anh ta đeo nhẫn, nhưng có thể cất vật phẩm chưa chắc chỉ có duy nhất nhẫn không gian.

Trơ mắt nhìn những thẻ đạo cụ kia biến mất trong tay anh ta, Tống Tân bất đắc dĩ thở dài trong lòng.

Mà Đại Hào vẫn chưa thu tay về, anh ta thậm chí còn dùng tay chọc Tống Tân.

Tống Tân cúi đầu nhìn bàn tay dính máu của anh ta, cũng hiểu anh ta có ý gì. Nhưng cô vẫn cố tình tỏ vẻ không hiểu, dùng ống tay áo xoa xoa lòng bàn tay của anh ta, cười nói: “Xong, sạch rồi đấy.”

Đại Hào đưa tay đến trước mắt cô, trợn mắt nói: “Đừng có giả ngu với tôi, đạo cụ còn lại đâu?”

Quả nhiên. Tống Tân nói: “Không phải đưa cho anh hết rồi sao, anh đứng đó nhìn chẳng lẽ tôi còn dám giấu đi à?”

“Ha.” Anh ta cười nhạt: “Đừng tưởng tôi không biết cô đã lục mấy cái xác trên tầng rồi. Tổng cộng sáu đạo cụ, đưa đây.”

Tống Tân nghe vậy mới thở phào, cô cố ý tỏ vẻ tức giận: “Anh lừa ai, rõ ràng chỉ có hai cái, sáu ở đâu ra!”

Nụ cười trên mặt Đại Hào trở nên đắc ý: “Ha ha, không phải nói không có à? Còn không mau lấy ra!”

Tống Tân giả vờ như sực phát hiện mình nói lỡ, vừa giận vừa hờn mà hừ một tiếng, mới lấy hai thẻ đạo cụ trong nhẫn ra.

Mong sao lấy trúng thẻ nào vô dụng nhất….

Đại Hào dường như thực sự cho rằng mình lừa được cô, vui vẻ nhận lấy hai thẻ đạo cụ.

Tống Tân thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ, muốn đối phó với anh ta có lẽ nên xuống tay từ phương diện IQ?

“Được rồi, đi thôi.” Đại Hào xoay người lên tầng, 002 vội vàng lảo đảo đuổi theo.

Trọng Phong nhìn về phía Tống Tân, thấy cô gật đầu, mới tới đỡ anh ta.

Tống Tân đi sau cùng. Nhìn từ phía sau, dáng người, kiểu tóc của Trọng Phong và 002 giống nhau như đúc. Nếu không phải cô từng thấy mặt 002, sợ là sẽ cho rằng đây là hai anh em sinh đôi.

Trọng Phong đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, chạm được tầm mắt cô liền nở nụ cười xán lạn, rồi mới quay đầu đi.

Đi chưa được mấy bước, anh lại quay đầu nhìn.

Tống Tân có chút buồn cười, bước nhanh hơn, đỡ cho anh phải luôn quay đầu lại.

Đại Hào nhàn nhã đi đầu, lên thẳng sân thượng mới dừng lại.

Đoạn đường này đối với 002 thật khó khăn. Đi đến tầng hai Trọng Phong liền cõng anh ta luôn.

Đại Hào chưa từng quay đầu lại quan tâm 002, đến khi lên tới sân thượng mới bĩu môi nói: “Sao tôi thấy người máy trí năng chẳng giống phần thưởng mà giống hình phạt hơn nhỉ? Mình tôi đang sướng, cho tôi một tên người máy trí năng để làm gánh nặng à.”

Vẻ mặt 002 lập tức thay đổi, nhưng hoàn toàn không phải… tức giận. Tống Tân chỉ thấy sau khi anh ta nghe được câu này liền lập tức cúi đầu, trên mặt tràn ngập áy náy và tự trách.

Cô đột nhiên rất không thích cài đặt trung thành tuyệt đối với chủ nhân của người máy trí năng. Cô muốn nói giúp 002 mấy câu, lại không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng đành nói với Trọng Phong: “Đặt anh ấy xuống đất, để anh ấy ngủ một giấc.”

Đại Hào nhíu mày: “Ngủ làm gì?”

Tống Tân nhìn về phía anh ta: “Anh không biết à? Người máy trí năng dựa vào ngủ để khôi phục.”

“Hứ.” Đại Hào nhếch môi: “Vậy từ nay về sau sợ rằng nó sẽ không bao giờ được ngủ nữa đâu.”

Tống Tân không nhịn được nữa: “Anh không thể đối tốt với anh ấy một chút à?”

“Một đạo cụ mà thôi, cô cho rằng tôi sẽ giống cô…” Đại Hào nói được một nửa, lại cười khẽ hai tiếng, “Nếu cô muốn tôi đưa nó cho cô nhé?”

Tống Tân cười khẽ: “Nếu anh cho, tôi cũng không ngại nhận.”

Đại Hào nheo mắt, nhìn Trọng Phong: “Cô không ngại, anh ta ngại thì sao?”

Trọng Phong chớp mắt: “Tôi không ngại.”

Đại Hào dường như trợn mắt một cái, cãi: “Không nói cậu, tự mình đa tình, tôi nói 002!”

Giọng điệu rất gợi đòn, Tống Tân nhịn, nói với Trọng Phong: “Chúng ta cách xa anh ta một chút, qua bên kia nghỉ ngơi.”

Trọng Phong cúi đầu nhìn 002, thấy anh ta đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi, liền đi theo Tống Tân tới một góc sân thượng.

Đại Hào ngồi cách 002 không xa, khinh thường liếc xéo hai người bọn họ.

Tống Tân liếc mắt nhìn anh ta, khẽ nói bên tai Trọng Phong: “Nhìn có vẻ anh ta tạm thời sẽ không làm gì chúng ta.”

Trọng Phong gật đầu, cũng khẽ trả lời: “Nhưng không thể quá sơ ý, trò chơi này có ba ngày.”

Hi vọng anh ta đừng đổi ý. Bây giờ nhiều người xem đang theo dõi như vậy. Nếu như anh ta sĩ diện, có lẽ sẽ tuân thủ lời hứa?

Tống Tân thầm nghĩ, ngước mắt nhìn Đại Hào.

Chỉ thấy anh đang dựa vào tường ngáp, nhìn có vẻ không hề có sát ý, hẳn là… Tạm thời không có vấn đề.

Tống Tân yên tâm một chút, nhưng càng nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu.

Cô phải nghĩ cách giết Đại Hào, nếu không, cho dù Đại Hào vẫn luôn giữ lời hứa, cô cũng không thể vượt qua anh ta trở thành người chơi số một.

Không thể trở thành số một, Trọng Phong cũng sẽ bị thu hồi.
Bình Luận (0)
Comment